“Nếu đã nghi ngờ, vậy báo cảnh sát đi. Cảnh sát đến, tôi sẽ phối hợp với cảnh sát.” Tô Khiết cắt lời cô ta, lười nghe cô ta nói nhảm.
Ánh mắt Tô Khiết khẽ đảo, lướt qua mấy người trước mặt, khóe môi lướt qua nụ cười lạnh: “Nếu không, ai cũng đừng hòng đụng vào đồ của tôi.”
“A, lớn lối thật đấy? Cô nghĩ cô là ai?” Tạ Na nhanh chóng đứng lên, hai chân không nhịn được phát run, ngoài miệng vẫn không chịu thua.
Tô Khiết không để ý đến cô ta, lấy điện thoại ra, gọi đi.
“Sao hả? Muốn gọi cứu viện? Hừ, bây giờ cô gọi ai cũng vô dụng thôi.” Tạ Na nghĩ cô muốn kêu người đến giúp, lên tiếng cười nhạo.
Khóe môi cậu Liên cong lên, trong mắt càng hiện lên vẻ tươi cười, người phụ nữ này thật thú vị.
Chuyện này càng thú vị hơn!!
“Đây là chỗ của cậu Liên, cô vậy mà lại dám báo cảnh sát? Cô muốn phá hoại địa bàn của cậu Liên sao?” Rõ ràng Lương Vân Hạ không ngờ cô sẽ báo cảnh sát, trong chốc lát cô ta ngơ người. Dù sao thì cô ta cũng có tật giật mình.
Nhưng mà, vừa nghĩ đến “chứng cứ” ở trong túi của Tô Khiết thì trong lòng cô ta lại âm thâm đắc ý. Cảnh sát đến rôi, người phụ nữ này chắc chắn sẽ gặp hạn.
Hơn nữa lúc cô báo cảnh sát, cô đã chọc giận cậu Liên rồi.
Ở thành phố A này có chuyện gì mà cậu Liên không thể giải quyết nổi?
Báo cảnh sát ở nơi của cậu Liên, đây rõ ràng là sỉ nhục cậu Liên rồi.
“Hết cách rồi, tôi là một công dân tốt biết tuân thủ pháp luật. Từ nhỏ thây giáo đã dạy tôi nếu gặp phải khó khăn thì tìm cảnh sát. Có vấn đề gì sao?” Tô Khiết cười nói. Cô nói vừa chân thành lại vô tội, trong chốc lát suýt nữa chọc mù con mắt của mọi người.