Hạng Chí Viễn đứng đó, gương mặt diêm dúa vẫn không biểu cảm.
Hạ Tiêm Tiêm quen với thái độ lạnh nhạt của anh, mỉm cười nhón chân đeo cho anh.
“Cậu chủ.”
Cô Minh Thành từ ngoài đi vào thấy cảnh tượng này, trai xinh gái đẹp đang đứng trước cửa sổ sát sàn, mặt trời bên ngoài chiếu lên người họ một lớp ánh sáng, Hạ Tiêm Tiêm nhón chân đeo cà vạt cho Hạng Chí Viễn, cảnh tượng đẹp vô cùng.
Anh ta đứng đó.
Hạng Chí Viễn lấy cà vạt trong tay Hạ Tiêm Tiêm, trầm giọng nói: “Tôi bảo người chuẩn bị trà chiều cho em, có kẹo giòn em thích ăn, tôi tự đeo.”
“Được, hai người nói chuyện, em đi trước.”
Hạ Tiêm Tiêm rất thức thời, cười chân thành với Hạng Chí Viễn, nhón chân hôn anh một cái, quay người rời đi.
Hạ Tiêm Tiêm đi ra ngoài, Cô Minh Thành lập tức kích động nói: “Cậu chủ, điều tra được hang ổ ở Hồng Cảng của đám người đó rồi, bây giờ tôi đi xử lý bọn họ.”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi nói rồi, thời gian ở Hồng Cảng, không được gây chuyện.”