Kỳ thật hai vị lão thái thái đều là người khôn khéo, người già tâm không mù.
Biểu diễn của một nhà Trần Do Mỹ, ở trong mắt hai vị lão thái thái, bất quá là mấy tên hề nhảy nhót không lọt vào mắt mà thôi.
Đường lão thái thái cảm thấy, trên đời này không có ai vô sỉ hơn Lăng lão thái thái!
Một đêm không mộng, Thịnh Hoàn Hoàn kiên định ngủ một giấc thật ngon.
Mở mắt ra, liền nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác.
Thịnh Hoàn Hoàn nhất thời không phản ứng kịp, hồi lâu mới nhớ ra mình đang ở Lăng gia.
Tiểu tử kia mới vừa tỉnh ngủ không bao lâu, đang gối hai tay, nhìn thẳng cô, thấy cô tỉnh lại, có chút ngượng ngùng.
Nhưng nhìn ra được, tiểu tử kia rất vui vẻ.
Chào buổi sáng.
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đặt một nụ hôn chào buổi sáng trên trán phấn nộn của cậu bé.
“Mộ Tư, van xin anh dẫn em đi, van xin anh……
Bạch Tuyết tuyệt vọng khóc, thân thể yếu ớt kịch liệt run rẩy.
“Tuyết Nhi, em nhìn anh.”
Mộ Tư ôm lấy mặt Bạch Tuyết, ép cô nhìn thẳng chính mình: “Có anh ở đây, không ai dám làm tổn thương em, nếu em không thích nơi này anh sẽ hủy nó đi.”
Dứt lời, Mô Tư vung tay lên ra lệnh cho người ở phía sau: “Đập cho tôi.”
Mộ Tư nâng mặt Bạch Tuyết bảo cô nhìn vào căn nhà bị máy súc san bằng trong vài giây.
Nhìn tất cả những thứ này, Bạch Tuyết khóc rống thất thanh.
Kết thúc rồi, cái nơi đáng sợ này, thật sự kết thúc rồi, cô không bao giờ muốn trở lại nơi này nữa, không bao giờ muốn trải qua những tháng ngày bị người ta dày vò nữa.
“Hãy khóc và quên nó đi.”
Mộ Tư ôm chặt Bạch Tuyết, ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: “Tuyết Nhi, đợi chúng ta trở về Hải Thành thì kết hôn nhé!”
Cả người Bạch Tuyết run lên, khó có thể tin nhìn anh ta: “Thật sao?”