Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn nam bác sĩ một cái, không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò Lăng Kha một câu: “Tớ phải uống thuốc đây, cậu nhớ đem thẻ đến, tớ còn chưa trả tiền thuốc men.”
Nói xong, không đợi Lăng Kha oán giận thì Thịnh Hoàn Hoàn đã cúp máy.
Nam bác sĩ giúp Thịnh Hoàn Hoàn lấy từng viên thuốc ra, còn đổ một ly nước cho cô, như tùy tiện hỏi: “Thịnh tiểu thư vừa nói chuyện với bạn trai sao, xem ra tôi vào không đúng lúc.”
Thịnh Hoàn Hoàn kỳ quái nhìn anh ta một cái, nhận lấy cái ly trong tay anh ta, uống thuốc rồi mới trả lời: “Không có, là bạn thản của tôi.”
Nam bác sĩ như nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo lại hỏi: “Thịnh tiểu thư gặp khó khăn sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không
có!”
Cô chỉ không đem theo tiền mà thôi, hình như túi xách của cô còn ờ trên xe Lăng Tiêu.
Nam bác sĩ không tiếp tục hỏi, chỉ lịch sự cười nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tỏi tên là Tê Lãng, là bác sĩ trị liệu của cô, có vấn đề gì cô cũng có thể tìm tỏi.”
Nói xong, anh ta đưa danh thiếp cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn đã loáng thoáng hiểu ý bác sĩ Tê, vì lễ phép nên cô nhận lấy danh thiếp, nhưng bác sĩ này không có ý rời đi, cô nhíu mày hỏi: “Bác sĩ Tê còn có chuyện gì sao?”
“À à, đã không có, Thịnh tiểu thư nghỉ ngơi cho khoẻ, có gì không thoải mái thì tìm tôi, trên đó có số điện thoại của tôi.”
Rốt cuộc cũng tiền bác sĩ Tê đi được, Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, cô sắp nghẹn hỏng rồi, rất muốn đi WC!
Nhìn dịch truyền còn lại một phần ba, Thịnh Hoàn Hoàn đành giơ bình lên đi wc, vừa xuống giường cả ngườỉ đã loạng choạng, may mắn cô lập tức nắm lấy giường bệnh, nhưng dịch truyền lại rơi xuống mặt đất, m.á.u nhanh chóng chảy ngược ra.
Thịnh Hoàn Hoàn hơi hoảng loạn, lúc này một bóng người đi nhanh vào từ ngoài cửa, nhặt cái chai trên mặt đất lên rồi nâng cao.
Là bác sĩ Tê vừa đi ra ngoài.
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn có một tia thất vọng chợt lóe qua, cảm xúc tới nhanh mà đi cũng nhanh, cả cô cũng không biết mình đang thất vọng cái gì.
Lúc này, bác sĩ Tê lo lắng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tiếu thư, cô không sao chứ?”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Chỉ hơi choáng váng thôi.”
“Choáng váng là hiện tượng bình thường, tôi đỡ cô ngồi xuống!”
Nói xong, Tê Lãng đưa tay về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, đỡ cô ngồi xuống mép giường.
Không biết có phải ảo giác của Thịnh Hoàn Hoàn hay không, cô cảm thấy bác sĩ này đang sờ tay cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông hào hoa phong nhã trước mặt, nghĩ thầm chắc anh ta không phải cố ý, chỉ vô tình cọ qua tay cô.
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nghĩ xấu cho người khác, đặc biệt đối phương còn là nhân viên y tế cứu người.
Nhưng ngay sau đó, bác sĩTề lại ngồi xuống bên cạnh cô, tay còn đặt sau lưng cô nhẹ nhàng vỗ vỗ, giọng nói đặc biệt dịu dàng: “Hiện tại có phải cảm thấy khá hơn nhiều không?”
Thân thể Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ: “Bác sĩ Tề, xỉn tự trọng.”
Tẽ Lãng không cho là đúng: “Chắc Thịnh tiểu thư là người ngoài tỉnh, một mình tới Hải Thành phấn đấu, có phải rất mệt hay không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đây hoàn toàn là kịch bản của tra nam, Thịnh Hoàn Hoàn muốn nghe xem anh ta sẽ nói ra “Trò cười” gì.
Tê Lãng nghĩ Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc là cam chịu, tiếp tục nói: “Cô gáỉ xỉnh đẹp như Thịnh tiểu thư nên được đàn ông cẩn thận nâng niu trong tay che chớ, sống như công chúa, mua túi xách và quần áo tùy thích.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Hiện tại thu nhập của bác sĩ đều cao như thế sao?”
Tê Lãng tràn đầy tự tin, ngón tay làm càn vuốt vuốt sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn: ‘Thịnh tiểu thư có điều không biết, tỏi là người địa phương, gia đình có mấy toà nhà và mấy cửa hàng cho thuê, mổi tháng chỉ thu tiền thuê thôi đã có mười mấy vạn, mổi năm trong nhà còn được chia không ít chia hoa hồng, làm bác sĩ chỉ là hứng thú cá nhân, hơn nữa tôi nói cho cô biết, rất nhanh tôi sẽ được thăng chức lên thành trưởng khoa.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhướng mày: “Phải không, mạo muội hỏi bác sĩTê, anh lái xe gì, tài khoản ngân hàng có mấy con số, đứng tên bao nhiêu bất động sản?”
Tê Lãng khinh thường mà cười lạnh trong lòng, quả nhiên phụ nữ đều ham vật chất như nhau: “Tôi lái chiếc BMW hơn 60 vạn, tiền tiết kiệm ngân hàng 30 vạn, hiện tại tôi chưa đứng tên bất động sản nào, nhưng tõi là con trai độc nhất, tương lai mấy toà nhà kia đều là của tôi. Thế nào, Thịnh tiếu thư, làm người phụ nữ của tôi đi, tôi trả tiền thuốc men cho cô, cô cứ tuỳ ý mua quần áo và túi xách, ngoài ra mỗi tháng tôi cho cô hai vạn sinh hoạt phí.”
Cô cứ tuỳ ý mua quần áo và túi xách? Anh ta biết một bộ lễ phục, một cái túi của cô bao nhiêu tiền không?
Tê Lãng dào dạt đắc ý, cứ như chắc ăn Thịnh Hoàn Hoàn sẽ d.a.o động.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy rất buồn cười, không biết anh ta lấy tự tin từ đâu ra mà dám nói những lời này trước mặt cỏ.
Hai vạn mà muốn bao nuôi cô, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn này rẻ mạt như thế sao?
Thịnh Hoàn Hoàn đẩy Tê Lãng ra rồi đứng lẽn, nhìn xuống anh ta mà khịt mũi coi thường: ‘Tiền tiết kiệm 30 vạn? Bác sĩ Tê thật tiết kiệm, một tháng thu vào mười mấy vạn mà còn có tiền tiết kiệm, sao anh làm được hay vậy?”
Còn một vấn đề, đó vốn là thu nhập của gia đình, rốt cuộc người đàn ông này lấy mặt mũi đâu mà gom hết vào danh nghĩa của mình, còn học người ta bao gái, có xấu hổ hay không?
Vân Vũ
Tê Lãng không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại nói ra lời này, sắc mặt lập tức thay đối: “Có ý gì? Thịnh tiểu thư chê ít, sợ tôi không nuôi nổi cô à?”
Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Anh thật sự không nuỏl nối tôi, bác sĩ Tê, con người nên biết tự mình hiểu lấy, đừng tự rước lấy nhục, làm phiền anh tự đi ra ngoài, đừng để tôi ra tay.”
Gia cảnh của Tê Lãng rất tốt, điều kiện bản thân cũng không tồi, trước kia ở trường luỏn được các bạn nữ theo đuổi, hiện tại ở bệnh viện cũng trở thành đối tượng chú ý của các y tá, nhưng anh ta cao ngạo, chướng mắt những y tá đó.
Từ nhỏ đến lớn chỉ có anh ta chướng mắt người khác, chưa bao giờ có cô gái nào dám nhục mạ anh ta như Thịnh Hoàn Hoàn, đặc biệt là người mà anh ta cảm thấy còn không giao nối tiền thuốc men.
Anh ta đứng lên, sắc mặt rất khó coi: “Vờ thanh cao cái gì, cõ còn không phải thứ đàn bà không có đàn ông thì không giao nối tiền thuốc sao, thể hiện ta đây trước mặt tôi cái gì?”
“Thế nào? Dựa hơi người giàu quẽn rồi nên quên mất xuất thân của mình à? Cô chỉ là con nhỏ nhà quẽ lẻ loi đi tới Hải Thành, còn không phải muốn tìm người giàu gả cho sao, được Tê Lãng này nhìn trúng là phúc tám đời của cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn lớn đến tuổi này, đây là lần đầu tiên có người dám nói ra những lời như vậy với cõ, cô sắp bị gã đàn ông vô tri trước mắt làm tức điên.
Thật là quá buồn cười, quá đáng giận.
Người đàn ông này có biết mình vô tri đến mức nào không?
‘Thứ nhất, ai nói cho anh biết tôi là người ngoài tỉnh?”
‘Thứ hai, ai nói cho anh tôi nghèo đến giao không nổi tiền thuốc men?”
Thịnh Hoàn Hoàn mất hết kiên nhẫn, mang theo khí thế sắc bén mà nhìn Tê Lãng: ‘Thứ ba, bác sĩ Tê còn chưa tan tầm đúng không, lợi dụng thời gian đi làm để tiếp cận bệnh nhân nữ, có tính là quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c không?”
Tê Lãng thẹn quá thành giận vừa muốn đáp lại thì giọng nói của Lăng Kha đã truyền đến, mang theo sự ngạo mạn của Lăng đại tiểu thư: “Hả, quấy rối tình dục, ai vậy?”