LÚC Thịnh Hoàn Hoàn trở lại Lăng gia đã qua giờ cơm trưa.
Bạch quản gia bảo phòng bếp chuẩn bị cho cô chút đồ ăn thanh đạm, có lẽ do vừa khỏi bệnh nên sức ăn của cô còn tốt hơn bình thường.
“Thiên Vũ đâu?” Sau khi ăn xong, Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.
Bạch quản gia cung kính nói: “Bẩm thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia đang ngủ trưa, hôm nay cô không ờ nhà, tôi thấy cảm xúc của tiểu thiếu gia không tốt lắm, có thể là không gặp được cô nên không vui.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng dậy: “Đã biết, tôi đi xem nó.”
Cỏ nhẹ nhàng đấy cửa bước vào, liền thấy thân thể nho nhỏ của Lăng Thiên Vũ nằm trên giường, nhìn cậu, trái tim cô bất giác trờ nên thực mềm mại.
Cậu nhóc ngủ không được yên, đỏi tay cậu nắm chặt tấm ga giường, thân thể cũng co rút, Thịnh Hoàn Hoàn không yên tâm đi đến mép giường.
Chỉ thấy cậu nhóc đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một cục, toàn thân căng cứng, hô hấp cũng trờ nên thô nặng, cái miệng nhỏ há ra, muốn kẻu lại kêu khỏng ra.
Cậu lại gặp ác mộng!
Thịnh Hoàn Hoàn vội nằm xuống bên cạnh cậu, dịu dàng trấn an: “Thiên Vũ đừng sợ, dì ở đây với con, dì ớ chồ này…”
Thịnh Hoàn Hoàn trấn an có hiệu quả, một lát sau thân thể căng cứng của Lăng Thiên Vũ dần dần thả lỏng lại, đôi mày nhíu chặt cũng bị cô vuốt phẳng.
Nghe tiếng hít thở đều đều của cậu nhóc, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lăng Thiên Vũ từng bị ngược đẵỉ, tâm lý phải gánh chịu nhiều hơn người thường, cậu không thể kể ra, cái gì cũng nghẹn trong lòng nên rất khó đi ra khỏi ám ảnh, cho nên luôn làm bạn với ác mộng.
Thịnh Hoàn Hoàn thực đau lòng, nhưng cô cũng không thế làm gì nhiều.
Cái cõ làm được chính là bầu bạn với cậu.
Chuyện hồỉ sáng càng ngày càng ác liệt, Cố Nam Thành và Lăng Tiêu cũng bị lôi vào, Lăng Tiêu vốn đã mang “Ác danh”, bọn họ nói vì có ác ma Lăng Tiêu này chống lưng nên cô mới dám không kiêng nế gì như thế.
Thậm chí còn có người cười nhạo, ác ma và ác nữ thật là xứng đôi.
Thịnh Hoàn Hoàn hơi đau đầu, người trên mạng mắng thật khó nghe, nếu Lăng Tiêu nhìn thấy thì nhất định hận không thế bóp c.h.ế.t cô.
Thanh danh của Lăng Tiêu vốn không tốt, hiện tại càng kém.
Vừa buông di động thì Bạch quản gla đã gõ cửa: “Thiếu phu nhân.”
Thịnh Hoàn Hoàn xoa xoa trán: “Chuyện gì?”
“Thiếu gia đã trở lại, mời cô xuống
lầu.”
Thân thể Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ: “Sao hõm nay anh ta lại về sớm như vậy?”
Lúc này còn chưa tới thời gian tan tầm!
Xong rồi, nhất định hắn nhìn thấy những câu nói đó nên về tính số với cô. Thịnh Hoàn Hoàn nhăn nhó mặt mày xuống giường, chấp nhận số phận mà bước xuống lầu.
Đi từ xa đã thấy Lăng Tiêu ngồi trên sô pha, thân hình thon dài tùy ý dựa vào đó, bộ đồ trang trọng màu đen trang nghiêm lạnh lẽo y như chủ nhản của nó.
Nhìn Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ đến cảnh tối hôm qua hắn che chớ cô trước mặt nhiều người, thật sự khí phách oai phong làm người ta mê muội.
Đáng tiếc người đàn ông này không có tâm, nghiêm túc là cô thua!
“Anh tìm tôi?” Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại trước mặt Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu mở bừng mắt, con ngươi đen nhánh sắc bén nhìn về phía cô:
‘ Hết bệnh rồi?”
Giọng nói lạnh lẽo của hắn không giống quan tâm, ngược lại như đang chất vấn.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến tối qua bị hẳn ném ở bệnh viện, chỉ hơi lạnh nhạt gật đầu: “Chắc là vậy! Chảy mồ hôi xong chắc không có việc gì.”
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Tôi đưa cô đến bệnh viện dưỡng bệnh, cô lại gây chuyện đế tôi giải quyết.”
Xem đi, rốt cuộc cũng tới!
Quả nhiên hẳn trở về để hòi tội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng trong việc này, Thịnh Hoàn Hoàn có cách bình ốn lửa giận của hắn.
Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn tủi thân mím đôi môi mọng lại: “Không phải do tôi saỉ, tôi đang nằm viện một mình yên ổn, là bác sĩ kia thấy sắc nảy lòng tham, muốn bao nuôi tôi.”
Ngụ ý là nếu không phải tối hôm qua anh đế tôi lại một mình ờ bệnh viện, người khác dám làm thế với tôi sao?
Lăng Tiêu nhướng mày: “Cho nên là do tôi sai à?”
Ném người vợ xinh đẹp như thế ở bệnh viện, đế người khác mơ ước, không phải anh sai thì ai sai?
Nhưng có vết xe đố suýt bị đuối đi lần trước, Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt đối không dám nói ra lời này.
tức: “Hắn sờ tay tôi, còn sờ lưng tôi, anh có biết tôi sợ đến mức nào không, nếu không phải Nam Tâm và Lăng Kha lập tức chạy tới thì tôi nên làm gì, chắng lẽ hắn không nên bị trừng phạt sao? Tôi bị người ta sàm sỡ mà anh còn mắng tôi/’
Nói xong, cõ mặc kệ sắc mặt Lăng Tiêu khó coi đến mức nào, lập tức phẫn nộ xoay người, đóng sầm cửa lại.
Nếu hắn là đàn ông thì nên biết không nên đốt lửa giận trên người cô, mà phải là bác sĩ Tê kia.
Hơn nữa cô cũng không nói sai, nếu không phải hẳn đế cõ một mình ở bệnh viện thì Tê Lãng dám cợt nhã như thế sao?
Cô căm giận nghĩ, nhưng trong lòng lại rất lo lẳng.
Dù sao Lăng Tiêu không phải loại đàn õng ra bài theo lẽ thường, muốn lừa gạt hắn cũng không dễ, trừ phi hắn chấp nhận quan điếm của cồ, nếu không dù chiếm lý đến mấy cũng là uống phí.
Lăng Tiêu nhìn cánh cửa đóng chặt kia, đôi mắt đen như chim ưng nheo lại, mười mấy giây sau, hắn lấy di động ra.
Trong phòng, Thịnh Hoàn Hoàn áp vào ván cửa, kéo dài cố muốn nghe động tĩnh bên ngoài, đáng tiếc cách âm quá tốt, cô chẳng nghe thấy gì.
Vừa nằm xuống giường liền nghe thấy tiếng mở cửa, Thịnh Hoàn Hoàn làm ra vẻ bực mình quay người đi, quay lưng về phía hắn.
Lăng Tiêu nhìn bóng dáng mảnh khảnh trên giường một cái, tiếp theo đi vào phòng tắm.
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, chắc là tránh thoát cửa ải này rồi.
Nghe tiếng nước xôn xao, mí mắt cô chậm rãi nặng trĩu, mấy ngày nay phát sốt làm cô không nghỉ ngơi tốt, hiện tại đã rất buồn ngủ.
Trong lúc lim dim ngủ, trên người đột nhiên truyền đến trọng lượng ép cô không thở nổi, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, n.g.ự.c truyền đến cảm giác hơi đau.
Vân Vũ
Thịnh Hoàn Hoàn hít vào một hơi, lập tức tỉnh táo không ít.
Lăng Tiêu nhìn xuống cô, trong giọng nói lạnh lẽo mang theo một tia quái ác: “Người đàn ông kia còn chạm vào chổ nào của cô?”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lắc đầu: “Chỉ có tay và phía sau lưng thôi.”
“Thật không?”
“Thật
Thịnh Hoàn Hoàn liên tục gật đầu, không dám thở mạnh một cái.
Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ sợ hãi của cỏ thì đột nhiên chặn ngang bế cô lên, sải bước ôm cô vào phòng tắm.
Trong tiếng thét chói tai kinh hoảng, Thịnh Hoàn Hoàn bị ném vào bồn tắm.
Nước trong bồn rất nóng, da cả người Thịnh Hoàn Hoàn đã đỏ bừng, cô cảm thấy mình như con cua sắp bị nấu chín, Lăng Tiêu như muốn lột một lớp da trên người cô!
Đặc biệt là phía sau lưng, Thịnh Hoàn Hoàn đau muốn khóc: “Lăng Tiêu, tôi đau.”
Lăng Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ, dùng sức chà khăn lông trong tay lên lưng cô.
Hắn đang tức giận sao? Hắn đế ý người đàn ông khác chạm vào cô như vậy?
Thịnh Hoàn Hoàn thật sự chịu khỏng nối, xoay người đột nhiên hôn về hướng đỏi môi mỏng kia, sau đó cổ họng bị một bàn tay bóp lấy.
Hắn nói: “Đây không phải chổ cỏ được chạm vào.”
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt đôi tay, cô rất muốn rống giận, nếu ngại cô dơ thì đừng chạm vào là được, cần gì sì nhục như thế.
Nhưng cô chỉ quay gương mặt tái nhợt đi, đặc biệt thông tình đạt lý mà trả lời: “Tôi nhớ kỹ.”