Sự bình tĩnh và vô tình của Nam Tâm làm Cố Nam Thành thẹn quá thành giận: “Nam Tâm, chúng ta đi đến bước này hoàn toàn do cô tự rước lấy, không trách được người khác.”
Nói xong câu đó, Cô’ Nam Thành phất tay áo bỏ đi.
Sau khi ra cửa, gã nghe thấy tiếng thét chói tai của Nam Tâm truyền đến từ trong phòng, tiếp theo “Oanh” một tiếng, không biết thứ gì bị ném xuống đất, cứ vang hết tiếng này tới tiếng khác.
Thì ra cò căn bân không bình tĩnh như vẻ ngoài, chỉ luôn cố kiềm nén không bộc phát mà thôi.
Nhưng Cố Nam Thành không muốn đi dỗ dành Nam Tâm như trước kia nữa, tim gã đã tìm được lối về ở bên ngoài, nơi đó có một cô gái ngoan ngoãn dịu dàng, thông tình đạt lý đang chờ gã.
Đây là kết quả do Nam Tâm vô cớ gây rối, là cô ấy tự tay đấy gã ra, không trách được ai cả.
Bước chân Cô’ Nam Thành chỉ tạm dừng một chút, tiếp theo đi vào phòng khách dọn đồ, lát sau kéo vali đi ra, không quay đầu lại mà rời khỏi căn nhà này.
Nghe thấy tiếng động cơ ò tỏ, Nam Tâm vội chạy ra cửa số, nhìn xe của Cố Nam Thành chạy như bay đi, mãi đến giờ khắc này, nước mắt mới làm ướt nhoè tầm mắt cô.
Cò như bị rút sạch sức lực, ngã xuống mặt đất, trên sàn nhà bị cò dẫm qua lưu lại một vết máu.
Chỉ thấy trên sàn đầy mỹ phẩm dưỡng da, mảnh vụn thủy tinh nằm đầy đất, cả phòng bừa bãi.
Nam Tâm đạp chân trần lên mảnh thủy tinh, da bị cắt rách, có một mảnh kính còn đ.â.m lên đó, m.á.u tươi chảy ròng, cô như không cảm nhận được đau đớn, cứ đế mặc nó đ.â.m vào lòng bàn chân.
Cò co ro lại thành một cục, bất lực như một đứa trẻ mà ôm đầu khóc rống, cô nối cơn điên, gào thét đứt gan đứt ruột.
Có người từng nói, tình yêu như một canh bạc khổng lồ, đánh thắng thì hạnh phúc cả đời, thua thì đau đớn đến già.
Cô thua, thua triệt để.
Nam Tâm không biết mình đã khóc bao lâu, mãi đến khi nước mắt đã cạn, rốt cuộc không khóc được nữa thì ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo ngất đi.
Khi tỉnh lại đã là chạng vạng, cô mở đôi mắt vừa đỏ vừa sưng ra, phát hiện trên mặt đất đã dính đầy máu.
Cò chậm rãi nhìn xuống chân mình, tiếp theo c.h.ế.t lặng mà duỗi tay rút mảnh kính kia ra khỏi thịt.
Rất đau, tựa như con d.a.o đang cắm trong tim cô.
Nam Tâm nhìn vết thương không ngừng đổ m.á.u mà bất lực dựa vào tường, ngơ ngác nhìn dòng m.á.u tươi kia, cảm thấy nó rất đẹp.
Bởi vì lúc này thế giới trong mắt cô toàn là trắng đen, chỉ có màu của nó là đỏ rực, rất sặc sỡ, nó nhắc nhở cô là mình còn sống.
Cò nên đứng lên, Hoan Hoan của cô sắp trở lại.
Nam Tâm đỡ tường từ từ đứng lên, dọn phòng xong mới xử lý qua loa vết thương, sau đó lấy thuốc cảm ra uống mấy viên.
Cô uống không cần nước, viên thuốc dính vào khoang miệng tan chảy đặc biệt đắng. Nhưng chút đắng chát này lại không bằng một nửa những gì Cô’ Nam Thành đã gây nên.
Mười phút sau, cò đứng ngoài cửa lớn chờ xe của trường học đưa Cố Hoan trở về, cô đeo gương mặt tươi cười đón chào, nắm bàn tay trắng nõn của con gái cùng về nhà.
Tất cả như chưa từng thay đổi, chỉ là bữa tối đó không có người kia xuất hiện.
Cố Hoan trở nên rất cẩn thận, bởi vì cò bé phát hiện mắt mẹ vừa đỏ vừa sưng, nhất định mẹ lại giấu cô bé lén khóc.
Tuy Cố Hoan còn nhỏ, nhưng cò bé biết mẹ khóc là vì cha không về nhà, mỗi lần cò bé nhớ cha cũng rất muốn khóc.
Cho nên hiện tại cô không dám hỏi vì sao cha không về nhà.
Tắm xong, Nam Tâm bế Cô’ Hoan nằm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Hoan mở to mắt, thật lâu sau vẫn không buồn ngủ, cô bé nghiêng thân thế nhỏ nhắn qua nhìn mẹ, lại phát hiện khóe mắt mẹ đã ướt.
Nam Tâm nhận ra con gái chưa ngủ, vội vàng quay đầu đi lau nước mắt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Sao Hoan Hoan còn chưa ngủ, là muốn nghe mẹ kể chuyện xưa sao?”
Cố Hoan lắc lắc đầu, vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm ra ôm chặt lấy Nam Tâm, hôn thật mạnh lên trán mẹ, đặc biệt nghiêm túc nhìn mẹ và nói: “Mẹ, con thương mẹ nhiều hơn ba.”
Nam Tâm nghe Cố Hoan nói xong thì nước mắt như vỡ đê, không cách nào khống chế mà tràn ra hết giọt này đến giọt khác, cuối cùng ôm Cố Hoan khóc rống lên.
Cố Hoan sợ hãi, chân tay luống cuống.
Lần đầu tiên Nam Tâm mất khống chế trước mặt con gái, khóc đến cả người run rây.
Cố Hoan cũng khóc theo, còn không ngừng chùi nước mắt trên mặt Nam Tâm: “Mẹ đừng khóc, về sau Hoan Hoan sẽ ngoan ngoãn, mẹ đừng khóc, tim Hoan Hoan đau quá đau quá, hức hức…”
Nam Tâm biết mình làm con gái sợ, nhưng tiếng khóc của con bé làm cô càng không khống chế được chính mình, làm cảm xúc của cô càng tan vỡ.
Nam Tâm biết cò và Cố Nam Thành đã không trở về ngày xưa được nữa, sau này không ai sống tốt được, nhưng Hoan Hoan là vô tội.
Vân Vũ
Con gái cô mới ba tuổi, vì sao phải trải qua những chuyện đó với cò?
Cô’ Nam Thành… Cố Nam Thành… Tôi hận anh.
Mãi đến khi Nam Tâm bình tĩnh trở lại, Cố Hoan đã khóc đến mắt mũi đỏ bừng, giọng cũng khàn khàn.
Nam Tâm đau lòng muốn chết, liên tục hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cô bé: “Thực xin lỗi Hoan Hoan, tâm tình mẹ không tốt thôi, khóc ra là không có việc gì.”
Cố Hoan nói: “Con biết vì sao mẹ không vui, bởi vì cha không về nhà, có phải cha không cần chúng ta nữa không?”
Nam Tâm xoa xoa mái tóc mềm mại của con gái, trái tim lạnh lẽo cũng trở nên mềm mại, cô nhẹ giọng trả lời: “Cha từng nói Hoan Hoan là cục cưng của cha, sao cha lại không cần Hoan Hoan chứ?”
Đòi mắt đỏ bừng của Cố Hoan còn lập loè nước mắt, đáng thương nói: “Cha cũng từng nói, mẹ là báu vật, là cục cưng vô giá của cha mà, nhưng gần đây cha mẹ luôn cãi nhau, cha cũng không về nhà.”
Sau khi nói xong, Cố Hoan rơi càng nhiều nước mắt.
Bình thường Nam Tâm rất biết cách an ủi Cố Hoan, nhưng lúc này cỏ không biết nên làm gì, bởi vì từ nay về sau, sô’ lần Cô’ Nam Thành trở về sẽ càng ngày càng ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Mẹ, vì sao mẹ không nói lời nào, cha thật sự không cần chúng ta sao?” Nói xong, nước mắt lại tràn ra từ khóe mắt cô bé.
Nam Tâm dịu dàng lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ kia: “Cho dù cha không trở lại, cha vẫn thương Hoan Hoan, vẫn yêu Hoan Hoan như mẹ vậy.”
“Thật vậy không?” Cô’ Hoan mở to đôi mắt ngây thơ sạch sẽ mà hỏi.
Nam Tâm cong cong khóe miệng: “Đương nhiên, cha mẹ vĩnh viễn yêu thương Hoan Hoan.”
“Hoan Hoan cũng vĩnh viễn yêu cha mẹ.”
Tựa như bảo đảm, Cố Hoan lại dùng sức hòn lên mặt Nam Tâm.
Vừa rồi cô bé đã khóc mệt, được bảo đảm thì rất nhanh đã ngủ.
Nam Tâm nhìn đứa con trong lòng, hốc mắt lại đỏ lên.
Vì Hoan Hoan, cô tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, cò không cho phép Trần Do Mỹ vào cửa, để Hoan Hoan phải gọi cỏ ta một tiếng mẹ, dù kẻ nào cũng không được.
Cò lấy điện thoại ra gọi, tung ra ảnh giường chiếu của Cô’ Nam Thành và Trần Do Mỹ, sau đó khoá máy.