Cố Nam Thành đi rồi, mang theo tất cả người hầu trong nhà, không quay đầu lại mà bỏ đi, đế lại Nam Tâm và một căn biệt thự trống rỗng.
Nam Tâm biết, lần này Cô’ Nam Thành sẽ không bận tâm đến tình cảm ngày xưa nữa, thủ đoạn của gã trên thương trường tàn nhẫn bao nhiêu thì sẽ đối phó với cô tàn nhẫn bấy nhiêu.
Nhưng Nam Tâm không sợ gì cả, tim đã c.h.ế.t thì còn gì để sợ?
Buổi chiều, Trần Do Mỹ xuất hiện ở nơi đây.
Nam Tâm mở cửa, vào khoảnh khắc nhìn thấy Trần Do Mỹ, trong lòng cò phức tạp nói không nên lời, cô rất rạch nát cái mặt đắc ý dào dạt trước mắt, muốn thọc cho con ả này một dao, nhưng lại sợ làm dơ tay mình.
Phức tạp qua đi thì chỉ còn bình tĩnh dị thường.
Trần Do Mỹ nhếch khoé môi lên, trên gương mặt trong trẻo mang đầy vẻ vô hại: “Chị Nam Tâm, không mời tòi vào ngồi sao?”
Nam Tâm nghiêng người qua, đế Trần Do Mỹ đi vào.
Trần Do Mỹ tiến vào thì đánh giá khắp nơi, cuối cùng tầm mắt trở lại trên mặt Nam Tâm: “Nhà lớn thế này mà chỉ có mình chị, không cảm thấy tịch mịch sao?”
Nam Tâm mặt không cảm xúc đi đến trên sô pha ngồi xuống, chờ biểu diễn kế tiếp của Trần Do Mỹ.
Trần Do Mỹ cười cười, đi đến đối diện cò ngồi xuống, tùy tiện như nữ chủ nhân của nơi này: “Nếu tôi là chị, nhân lúc này Cô’ Nam Thành còn có chút thương hại và hổ thẹn thì đã cầm tiền chạy lấy người, dày vò như vậy thì cuối cùng bị thương còn không phải chị à?”
Nam Tâm trầm mặc nhìn cô ta, chờ cô ta nói tiếp.
“Tôi biết chị hận tỏi, nhưng chị phải biết rằng hiện tại chị không chỉ hủy diệt tôi, còn làm hại cả Cô’ Nam Thành nữa, chọc giận anh ấy thì chị không có kết cục tốt gì đâu. Còn nữa, làm mẹ, chị không suy nghĩ cho Cô’ Hoan à, hiện tại chị làm khó dễ tôi như thê’ thì về sau Cô’ Hoan sống yên nổi không?”
Trần Do Mỹ muốn chọc giận Nam Tâm, làm mình bị thương một chút, làm Cô’ Nam Thành càng chán ghét cô.
Vân Vũ
Mấy lần trước đều thành công, nhưng lần này Nam Tâm đặc biệt bình tĩnh.
Cô nghe xong lời cô ta nói, chẳng những không mất khống chế, còn nở nụ cười, ánh mắt mang theo châm chọc sâu sắc: “Chờ cô lên làm thiếu phu nhân Cố gia lại nói.”
“Cố Nam Thành dọn hết đồ đạc tới thành Tây, đây là lựa chọn của anh ấy. Nam Tâm, chị cũng là người kiêu ngạo, lì lợm la l.i.ế.m tranh giành một người đàn ông đã thay lòng đổi dạ thì có ý nghĩa gì chứ?”
“Đương nhiên là có ý nghĩa, ngày nào tôi không ly hôn thì ngày đó cô không bước vào cửa Cố gia được.” Nụ cười của Nam Tâm mang theo chút âm u, tựa như một con rắn độc: “Mùi vị bị mọi người đòi đánh như chuột chạy qua thế nào?”
Trần Do Mỹ cười lạnh: “Tốt hơn mùi vị hàng đêm phòng không gối chiếc như chị nhiều, muốn biết Cố Nam Thành hận chị đến mức nào không?”
Nói xong, Trần Do Mỹ lấy ra một cái máy ghi âm từ trong túi, ấn nút phát, tiếp theo một tiếng rên truyền đến từ trong đó: “Anh Nam Thành… Anh nhẹ chút…”
Giờ khắc này, Trần Do Mỹ như ước nguyện mà thấy mặt mày Nam Tâm xanh đi, gương mặt vốn ảm đạm không ánh sáng trở nên tái nhợt như tờ giấy.
Trần Do Mỹ vò tội cười nói: “Xin lồi, tôi bật sai.”
Một lát sau, giọng nói của Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ truyền đến từ máy ghi âm: “Hiện tại không phải cô ta muốn ly hôn, là anh muốn ly hôn.”
“Anh Nam Thành, anh đã nghĩ kỹ chưa, em không muốn tương lai anh hối hận, dù sao chị Nam Tâm cũng là mẹ của Hoan Hoan, chị ấy đã đi theo anh nhiều năm như thế, đã trả giá rất nhiều.”
“Trả giá rất nhiều vì anh? Nam Tâm từng trả giá cái gì? Luôn là anh vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, anh nuôi cô ta nuông chiều cô ta, cô ta muốn cái gì thì được cái đó, không vừa lòng một chút thì xụ mặt chiến tranh lạnh, cũng không bận tâm đến cảm nhận của anh.”
“Em biết sống với cô ta mệt mỏi đến mức nào không?”
“Anh đã sớm chịu đủ sự cứng đầu của cô ta, mọi thứ của cô ta đều là anh cho, không có anh thì Nam Tâm chả là cái thá gì cả, dựa vào cái gì còn anh phải dỗ dành, phải nhân nhượng cỏ ta?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái gì là tan nát con tim, đại khái chính là như thế.
Thất vọng về một người quá nhiều, trái tim sẽ dần dần nguội lạnh.
Lúc kết hòn, Cố Nam Thành thề sẽ cả đời đối xử tốt với cô, sẽ không để cô chịu chút đau khổ và tủi nhục nào, sẽ không để cô dính dù chỉ là một chút khói dầu…
Nhiều nám qua, gã thật sự đã làm được lời hứa lúc trước.
Cô cũng yên tâm thoải mái cho rằng người đàn ông mà mình lấy có tiền có thế, không cần cò ưu phiền vì kế sinh nhai, có thế yên tâm dựa vào, ở nhà giúp chồng dạy con.
Nhưng hứa hẹn ngày nào lại trở thành gánh nặng.
Cô ăn của gã, mặc của gã, tất cả mọi thứ của cô là do gã cho, thì ra nhiều năm qua, trong mắt của gã, chỉ có một mình gã là đang trả giá, mà cò chưa từng làm gì cả.
Rốt cuộc vô số ngày ngày đêm đêm bận rộn làm lụng vất vả vây quanh gã và con cái là cái gì?
Cô’ Nam Thành oán giận không dứt, Nam Tâm nghe rất nghiêm túc, mãi đến khi Trần Do Mỹ hứa hẹn với Cô’ Nam Thành sẽ cùng gã chiếu cô’ người nhà thì cô nhịn không được cười ra tiếng.
“Chị cười cái gì?” Trần Do Mỹ nhướng mày.
Nam Tâm lắc lắc đầu: “Không có gì.”
Trần Do Mỹ duỗi tay tắt ghi âm, nhìn Nam Tâm và nói: “Làm một người phụ nữ, tính cứng đầu của chị đã tổn thương lòng tự trọng của Cô’ Nam Thành, Nam Tâm, chị thua là do quá tự cho là đúng, đánh giá cao tình yêu của Cô’ Nam Thành đối với chị.”
Nam Tâm không tức không bực: “Nói xong chưa?”
Trần Do Mỹ cảm thấy như đánh vào bòng, không cách nào hết giận được: “Chị nói xem mình thất bại đến mức nào, không chỉ một lần tôi nói với Cô’ Nam Thành là tôi tự ngã xuống, chị không đấy tòi, nhưng anh ấy vẫn không tin.”
Nam Tâm lại hỏi lần nữa: “Nói xong chưa? Nghe cô tận tình khuyên bảo tôi và Cố Nam Thành ly hòn như thế, tôi thật cảm động, cảm ơn cô đặc biệt đi xa một chuyến đến đây, nhưng thực xin lỗi, tôi, không, ly, hôn.”
Sắc mặt Trần Do Mỹ bình tĩnh được nữa, cô ta cất máy ghi âm đi, âm u nói với Nam Tâm: “Vậy chị cứ giữ khư khư căn nhà trống này đi!”
Nói xong, cô ta xoay người muốn đi, Nam Tâm lại gọi lại: “Trần Do Mỹ.”
Trần Do Mỹ nghe tiếng quay đầu lại, một bạt tai táng mạnh vào mặt cò ta, đánh lệch cả khuôn mặt, thân thể cũng nghiêng qua một bên, suýt té ngã xuống đất.
Sau đó giọng nói lạnh lẽo của Nam Tâm vang lên trên đầu cô ta: “Cái tát này là đánh thay con gái tòi.”
Nam Tâm túm cố áo Trần Do Mỹ, lại táng mạnh lên mặt cô ta: “Cái tát này cũng là đánh thay con gái tôi.”
Kế tiếp lại là một cái tát, trực tiếp hất Trần Do Mỹ ngã xuống đất.
“Cái tát này vần là vì con tôi.”
Trần Do Mỹ chỉ cảm thấy nửa bên mặt đã tê rần, đầu “Ong ong” rung động, cô ta khó tin nổi mà ngẩng đầu nhìn Nam Tâm, cô dám liên tục tát cô ta ba bạt tai.
Nam Tâm nhìn xuống cô ta, lạnh lùng nói: “Cô gài bẫy tòi mấy lần, tôi nhịn, nhưng đáng lẽ cô không nên đi tiếp cận con gái tôi, còn không mau cút đi.”
Trần Do Mỹ cắn răng đứng lên, nâng gương mặt sưng đỏ lên ác độc nhìn Nam Tâm: “Cò nhất định sẽ trả giá đắc vì chuyện này, tòi thề.”
Đuổi Trần Do Mỹ đi xong, cả người Nam Tầm đã kiệt quệ, cô ngồi sụp dưới đất, cảm giác sức mạnh toàn thân đã bị rút cạn, đầu đau quá, dạ dày cũng đau, phía sau lưng cũng đau, toàn thân không chỗ nào là không đau.