“Hoàn Hoàn, cậu xem chị Nam Tâm đánh trả này.”
Thịnh Hoàn Hoàn liên hệ với Nam Tâm không được thì đứng ngồi không yên, cô kéo Lăng Kha muốn đi đến Cố gia, vừa lên xe Lăng Kha đã nhận được Weibo mới của Nam Tâm.
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng lấy điện thoại lại, mấy giây sau khóe miệng cũng nhếch lên: “Cú phản kích này của chị Nam Tâm thật xinh đẹp, lần này Cô’ Nam Thành tự vả mặt mình rồi.”
Lăng Kha mang đầy sùng bái: “Tớ đã nói chị Nam Tâm không dễ dàng bị đánh bại như vậy, đôi cẩu nam nữ Cô’ Nam Thành và Trần Do Mỹ này làm chị Nam Tâm bị tốn thương sâu sắc như thế, tuyệt đối không thể để họ có cơ hội xoay người, phải làm họ vĩnh viễn sống trong nhục nhã.”
Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng nói: “Nhưng tớ sợ chó tức nhảy tường, dồn ép quá thì chuyện gì Cố Nam Thành cũng làm ra được.”
Vân Vũ
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ sợ cố Nam Thành ngấm ngầm giở trò, lấy địa vị của Cố Nam Thành ở Hải Thành, nếu gã thật sự muốn xứ lý Nam Tâm thì cô ấy cơ bản không có sức phản kháng.
Khi Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ nhìn thấy Nam Tâm đánh trả, một người tức giận đập đồ, một kẻ nghiến răng nghiến lợi chửi ‘âm lên.
Sau khi bình tĩnh lại, Trần Do Mỹ lập tức gọi điện thoại cho Cố Nam Thành, nghẹn ngào khóc thút thít: “Anh Nam Thành, anh thấy Weibo mới của chị Nam Tâm chưa? Hiện tại mọi người đều đang công kích chúng ta, có phải chúng ta thật sự sai rồi không?”
Cố Nam Thành nghe Trần Do Mỹ tủi thân khóc lóc kể lể thì đặc biệt đau lòng, đồng thời càng chán ghét Nam Tâm, gã lại hứa hẹn với Trần Do Mỹ: “Đừng nghĩ nhiều Tiểu Mỹ, tất cả có anh rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Nam Thành xông lên lầu, lấy hai quyển sổ đăng ký kết hôn ra rồi nghiêm túc xem xét, sau đó xé nát chúng.
“Nam Tâm, xem ra là tôi coi thường cò.”
Cô đã định liệu trước gã muốn làm gì, chỉ im lặng không đề cập, sau đó tung ra một đòn phản kích, lập tức tát thẳng một bạt tai vào mặt gã.
Xem ra Nam Tâm quyết tâm muốn huỷ hoại gã!
Cô’ Nam Thành biết, chuyện đã đến nước này là không có khả năng quay đầu lại.
Hiện tại phản kích hữu lực đơn giản nhất chính là lấy ra chứng nhận ly hôn, nhưng gã căn bản chưa ly hôn với Nam Tâm, sao có khả năng lấy ra được?
Chẳng lẽ cũng làm hai quyển giả giống như Nam Tâm?
Căn bản không có khả năng.
Giấy chứng nhận phải up lên mạng, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, nếu gã đăng đồ giả lên thì rất nhanh sẽ bị người ta vạch trần, cho nên cách này không thể thực hiện.
Càng nghĩ, sắc mặt Cô’ Nam Thành càng âm trầm: “Nam Tâm, đây là cô ép tôi.”
Gã lấy điện thoại ra gọi, bảo người đi đón CỐ Hoan về nhà tổ, tách Nam Tâm và Cố Hoan ra.
Cô’ Hoan là điếm yếu của Nam Tâm, cũng là vương bài của Cố Nam Thành, gã muốn Nam Tâm biết đối nghịch với mình là không biết lượng sức đến mức nào.
Mà Nam Tâm cũng liệu được Cố Nam Thành sẽ ra tay với Cô’ Hoan.
Đăng xong Weibo, Nam Tâm lập tức tiến đến trường học, nhưng vẫn muộn một bước.
“Hoan Hoan.” Nam Tâm nhìn Cô’ Hoan bị thư ký của Cô’ Nam Thành mang đi, thét chói tai vọt lên: “Buông nó ra, buông con gái tôi ra.”
Cố Hoan cũng nhìn thấy Nam Tâm, liều mạng mở đôi tay về hướng cô: “Mẹ, mẹ…”
Người nọ hành động rất nhanh, lập tức nhét Cố Hoan vào trong xe rồi lái xe rời đi, Cố Hoan sợ hãi, dựa vào cửa số xe khóc kêu muốn mẹ.
“Hoan Hoan, Hoan Hoan…” sắc mặt Nam Tâm trắng bệch, liều mạng đuổi theo, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn xe biến mất khỏi trước mặt mình.
“Hoan Hoan…”
Nhìn chiếc xe kia biến mất, Nam Tâm bất lực quỳ xuống quốc lộ, toàn thân đã bị tuyệt vọng và hận thù mãnh liệt vây quanh.
Giờ khắc này, cô hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t CỐ Nam Thành.
Tiếng còi chói tai và tiếng chửi bậy bén nhọn truyền đến từ phía sau, Nam Tâm c.h.ế.t lặng đứng lên, như một con rối gỗ không có linh hồn bước từng bước đi đến bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cò cầm lấy điện thoại gọi cho Cố Nam Thành, điện thoại vang lên vài tiếng liền bị Cô’ Nam Thành tắt.
Cô liên tục gọi, cũng liên tiếp bị cắt đứt.
Nam Tâm biết cố Nam Thành đang cô’ ý không nghe máy của cô, gã biết lúc này cô nhất định lòng nóng như lửa đốt, gã muốn tra tấn cò, trả thù cô.
Nam Tâm cứ gọi cho Cô’ Nam Thành hết lần này đến lần khác, mỗi bị cắt đứt, trái tim cô lại lạnh đi một phần.
Mãi đến lần thứ bảy, rốt cuộc cũng có người nghe máy.
CỐ Nam Thành không rên một tiếng, Nam Tâm nói với giọng khàn khàn: “Trả Hoan Hoan lại cho tôi.”
Giọng Cố Nam Thành rất lạnh nhạt: “Muốn gặp Hoan Hoan cũng được, khi nào cô đồng ý ly hôn thì khi đó để cô gặp.”
“Cố Nam Thành, anh thật sự muốn ép tôi nhưthế?”
“Là Nam Tâm cô luôn dồn ép tôi, cò gả cho tòi nhiều năm nên đã sớm quên một điều, không có tôi thì cô chẳng là cái gì cả.”
Trái tim Nam Tâm lạnh lẽo như băng: “Là anh quên mất, lúc trước anh đã quỳ gối trước mặt xin tôi gả cho anh, thề sẽ bảo vệ tôi cả đời.”
Hiện giờ tất cả đều thành trò cười.
Cô’ Nam Thành trầm mặc vài giây mới nói: “Là tòi nhìn nhầm cô.”
Nam Tâm nghe Cô’ Nam Thành trả lời thì đau đớn nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, trong đó chỉ còn lại lạnh lẽo: “Cố Nam Thành, tòi đồng ý ly hôn, điều kiện duy nhất chính là quyền nuôi nấng Hoan Hoan phải là của tôi.”
Sự sảng khoái của Nam Tâm làm Cố Nam Thành ngẩn người, một lát sau mới nói: “Tôi sẽ không đưa con gái cho cô, tôi cũng không so đo số tiền cô chuyển đi, mặt khác tôi có thể cho cô thêm hai căn nhà, đây đã là điếm mấu chốt của tòi.”
Nam Tâm không thèm quan tâm mà nói: “Tôi chỉ cần con gái, tôi không cần đồng tiền nào của anh cả.”
Cố Nam Thành trầm măc.
Nam Tâm nhìn dòng người đông đúc trước mắt mà gằn từng chữ với Cố Nam Thành: “Đây là yêu cầu duy nhất của tôi, trừ Hoan Hoan ra, tôi không cần cái gì, nếu anh không chịu thì tôi nhất định không c.h.ế.t không ngừng.”
Nói xong, Nam Tâm tắt máy.
Sau khi cúp điện thoại, Nam Tâm gọi điện thoại cho Cố phu nhân.
Cố phu nhân vừa bắt máy đã chửi đổng: “Con độc phụ, có phải mày cố ý muốn huỷ hoại Nam Thành không, lập tức nói với mọi người ba tháng trước mày đã ly hôn với Nam Thành, người sai là mày.”
“Không có khả năng.”
“Độc phụ, mày là con đàn bà ác độc nhất tao từng gặp, tai họa Nam Thành nhiều năm như thế, hiện tại còn muốn huỷ hoại nó, sao mày không c.h.ế.t đi…”
Chờ đến khi Cố phu nhân mắng mệt, Nam Tâm mới hỏi: “Mắng đủ rồi chưa?”
Cô’ phu nhân tức đến ho khan, Nam Tâm chỉ lo nói: “Tôi gọi điện thoại cho bà là muốn nói, tôi đồng ý ly hôn với CỐ Nam Thành, chỉ cần Cố Nam Thành giao quyền nuôi nấng Hoan Hoan cho tôi, tôi không cần đồng nào, sau khi ly hôn tôi sẽ mang Hoan Hoan đi, tuyệt đối không nói thêm một câu không phải về Cố Nam Thành trên mạng, nếu không…”
“Nếu không thì thế nào?”
“Bà cũng là mẹ, bà vì con có thể trả giá tất cả, tôi cũng vậy. Hoan Hoan là tất cả của tôi, nếu có người muốn cưỡng chế chia tách hai mẹ con tôi thì chuyện gì tòi cũng làm ra được, hơn nữa còn ác đợc hơn tưởng tượng của bà, cho nên bà cứ suy xét đi!”
Nói xong những lời này, Nam Tâm trực tiếp tắt điện thoại.
Cô’ phu nhân tức giận không nhẹ, luôn miệng mắng Nam Tâm là độc phụ, yêu tinh hại người.
Lúc này, Cố Nam Thành bực bội nhìn chằm chằm điện thoại, gã không rõ vì sao Nam Tâm cứ bướng bỉnh, một hai phải đối nghịch với mình như thế.