Cô Vợ Đanh Đá Được Tổng Giám Đốc Cưng Chiều

Chương 187: Cô đánh giá quá cao bản thân



Tiêu Dịch lập tức hiểu ý Diệp Sâm: “Nam Tâm? Hôm nay cô ấy vừa ly hôn với Cô’ Nam Thành, không phải anh muốn…”

Diệp Sâm vỗ vỗ vai Tiêu Dịch: “Tòi biết mình đang làm gì.”

Tiêu Dịch trầm ngâm: “Không phải cô ấy chính là người đánh ngã anh đó chứ?”

Diệp Sâm cong cong khóe miệng, không đáp.

Tiêu Dịch: “Đệt, thật vậy luôn!”

Lăng Kha uổng say phát điên, cũng may Tiêu Dịch mang theo vệ sĩ đến, trực tiếp vác người đến gara rồi nhét vào trong xe.

Trong phòng chỉ còn lại Nam Tâm và Diệp Sâm.

Nam Tâm ngồi xuống sô pha, Diệp Sâm tắt nhạc đi rồi ngồi xuống đối diện cô, trầm mặc nhìn cô.

Lúc này Nam Tâm vẫn còn tỉnh táo, cô lại đổ một ly rượu cho mình, ngẩng đầu uống, sau đó mới nhìn về phía Diệp Sâm: “Trở về hồi nào vậy?”

Diệp Sâm không trả lời.

Nam Tâm cười cười, mắt thấp thoáng chút lệ: “Trở về xem trò cười của tôi à?”

Diệp Sâm vẫn không trả lời.

Nam Tâm lại đổ cho mình một ly rượu, ly này xuống bụng thì nước mắt đã chảy đầy mặt: “Anh thắng.”

Diệp Sâm khẽ mở môi mỏng: “Tòi hiểu Cố Nam Thành và chính cô hơn cả cô.”

Nam Tâm giơ đôi tay lên bụm mặt, thân thể đang run rẩy nhẹ nhàng, giọng nói khàn khàn đầy kiềm nén: “Đây là do tòi lựa chọn, tòi không hối hận.”

Năm đó Diệp Sâm từng nói Cố Nam Thành không xứng với cô, nhưng cô lại hoàn toàn tin tưởng Cố Nam Thành, lúc ấy cỏ kiên quyết trả lời Diệp Sâm, cò sẽ sống với Cố Nam Thành đến bạc đầu.

Mãi đến sau kết hòn cô mới nhận ra Diệp Sâm đã đúng.

Lần đầu tiên cô và Cố Nam Thành mâu thuẫn không phải vì Cố phu nhân, mà là do một nữ thư ký bên cạnh Cố Nam Thành.

Lần đầu tiên Nam Tâm nhìn thấy nữ thư ký kia liền nhìn ra cô ta có tâm tư không đơn thuần với Cố Nam Thành, hơn nữa đó là một cô gái rất mưu mò.

Sau khi trở về, Nam Tâm liền bảo Cô’ Nam Thành đuổi việc cò ta.

Lúc ấy Cố Nam Thành sảng khoái chấp nhận, nhưng một tháng sau cò đến Cô’ thị lại nhìn thấy nữ thư ký kia còn ở đó.

Cô chất vấn Cố Nam Thành, Cố Nam Thành lại nói ngược lại, bảo nữ thư ký kia là cô gái rất đáng thương, là cô hiểu lầm cô ta, còn kêu cô đừng làm khó dễ người ta nữa.

Thời khắc đó Nam Tâm liền biết, sẽ có một ngày Cô’ Nam Thành làm cò thất vọng.

Mấy năm nay cô không phải không biết uất nghẹn trong lòng Cố Nam Thành, gã có rất nhiều bất mãn với cô, nhưng bộ gã không làm cô thất vọng hết lần này đến lần khác sao?

Miệng gã nói yêu cô, cũng sẽ thiên vị cò, nhưng trong lòng gã lại chưa từng thật sự tin tưởng cô, gã chỉ nhìn thấy vẻ cứng rắn ngang bướng của cò, lại không hiểu nhẩn nhục và những gì cô phải âm thầm trả giá.

Trần Do Mỹ xuất hiện là một điều hiển nhiên.

“Còn nhớ ngày kết hòn cô đã nói gì với tôi không?”

Nam Tâm nghi hoặc nhìn Diệp Sâm.

Diệp Sâm nói: “Suy nghĩ cho kỹ.”

Năm đó trong hòn lễ của Nam Tâm và Cô’ Nam Thành, Diệp Sâm trở về từ nước ngoài, lại không phải đưa tới lời chúc phúc, mà là nguyền rủa.

Anh nói: “Tôi chờ ngày hai người ly hôn.”

Lúc ấy Nam Tâm vừa tức vừa buồn cười đáp lại một câu: “Nếu thực sự có ngày đó, tỏi gả cho anh, tai họa anh cả dơi”

Nam Tâm nhớ tới câu này thì mặt sầm xuống: “Đó chỉ là một câu nói lúc tức giận thôi.”

Anh sẽ không vì một câu của cô mà luôn chờtới bây giờ đó chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diệp Sâm như có thể nghe thấy tiếng lòng của cô, lạnh nhạt trả lời: “Nam Tâm, cô đánh giá quá cao bản thân, tôi trở về chỉ muốn nhìn xem hiện tại cô sa sút đáng thương đến mức nào thòi.”

Nam Tâm cắn cắn mòi, chùi nước mắt đi: “Hiện tại thấy rồi chưa, vừa lòng? Hả giận?”

Lúc trước Diệp Sâm đau khổ theo đuổi, cò lại lựa chọn Cô’ Nam Thành, nhẫn tâm từ chối anh, Nam Tâm có thế lý giải trong lòng anh có oán.

Diệp Sâm vốn là người cô’ chấp, không ai biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì.

Diệp Sâm không trả lời, anh đứng lên bỏ đi, để lại Nam Tầm một mình đối mặt với căn phòng trống rỗng, cuối cùng cô cũng nhịn không được đau đớn mà khóc thành tiếng.

Diệp Sâm nghe thấy tiếng khóc của Nam Tâm, bước chân anh dừng lại, nhưng chỉ hai giây sau lại tiếp theo rời khỏi khách sạn.

Ngày hôm sau Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy trong căn phòng bên cạnh Lăng Thiên Vũ, trên người vẫn mang theo mùi rượu rất nồng.

Tối hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn ngủ say như lợn, còn không tắm rửa, Lăng Tiêu ngại cô bấn nên đã đặt lên cái giường này.

Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy trễ, lúc này Lăng Tiêu đã ra khỏi cửa, cô dạy Lăng Thiên Vũ viết chữ đọc sách, ăn cơm trưa xong thì hẹn Nam Tâm đi đến đoàn xe.

Nam Tâm không có chuyện gì làm ở khách sạn, nhận được điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn liền dẫn Cố Hoan ra cửa.

Vào khoảnh khắc ngồi trên xe đua nắm lấy tay lái, nhiệt huyết đã lâu không cảm nhận được nảy lên trong lòng, cảm giác này tuyệt diệu đến mức làm Nam Tâm muốn rơi lệ.

Cảm giác quen thuộc cỡ nào, làm người ta hoài niệm không thôi.

Giờ khắc này Nam Tâm mới nhận ra mấy năm nay mình đã mất đi quá nhiều quá nhiều thứ!

Hiện tại, cô ấy muốn nhặt lại từng thứ một lần nữa.

Vân Vũ

“Chị Nam Tâm, gia nhập đoàn xe của tụi em đi!” Nam Tâm bước xuống từ xe đua, Lăng Kha gấp không chờ nổi mà nói.

Nam Tâm hơi nhếch khóe miệng lên, tươi cười có thêm chút cởi mở: “Chơi như sở thích nghiệp dư là được rồi, làm tay đua chuyên nghiệp chạy ngược chạy xuôi quá mệt mỏi.”

Lăng Kha rất tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, nhưng chị muốn làm cái gì thì em và Hoàn Hoàn cũng ủng hộ chị.”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Giống như trên.”

Lúc rời đi, đúng lúc họ nhìn thấy Lam Nhan và Triệu Giai Ca, hai người này tròng có vẻ rất bận rộn, lần nào cũng lại đây luyện xe vào buổi tối.

Lăng Kha nhận ra xe của Lệ Hàn Tư, là anh đưa họ lại đây.

Lệ Hàn Tư cũng nhìn thấy Lãng Kha, không chào hỏi lấy một tiếng đã lái xe rời đi.

Triệu Giai Ca đi đến bên cạnh Lăng Kha, thấp giọng nói: “Đừng hiếu lầm, gặp được trên đường, vừa vặn tiện đường nên Hàn Tư mới đưa chúng tôi lại đây.”

Sắc mặt Lăng Kha không tốt lắm: “Tôi tin tưởng Hàn Tư, cho nên Triệu tiểu thư không cần đặc biệt lại đây giải thích với tôi.”

Triệu Giai Ca cười cười: “Xem ra là tôi làm điều thừa.”

Nói xong Triệu Giai Ca liền bước vào đoàn xe, Lam Nhan nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, cũng đi theo vào.

Sau khi lên xe, Nam Tâm hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Đã điều tra xong chưa, rốt cuộc Lam Nhan và Lăng Tiêu có quan hệ gì?”

Lăng Kha cũng kích động nói: “Tớ nghe nói hiện tại Lam Nhan đang quay một bộ phim IP cổ trang rất hot, mấy ngày hòm trước lại giành được một bộ phim ma huyễn lớn, tài nguyên tốt đến nổ mạnh, Lăng Tiêu là ông chủ của truyền thông Thiên Vũ, sao lại nâng đỡ cò ta, nhất định là có mờ ám, phải điều tra cho kỹ.”

Thịnh Hoàn Hoàn lại lắc đầu: “Không muốn tra, Lăng Tiêu vừa cảnh cáo tớ, anh ta chán ghét phụ nữtự cho là thông minh.”

Lam Nhan thật là cục cưng của truyền thông Thiên Vũ, tài nguyên tốt đều nện hết lên người cô ta, còn là người phát ngôn những nhãn hiệu dưới trướng Lăng thị.

Nếu nói giữa Lam Nhan và Lăng Tiêu không có gì thì ai tin?

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn biết chuyện này còn chưa tới phiên cô hỏi đến.

Nam Tâm tựa đầu vào ghế ngồi, để Cố Hoan đã chơi mệt có thể ngủ thoải mái một chút: “Lăng Tiêu ra mặt thay em ở bên ngoài, chị còn cho rằng quan hệ giữa em và anh ta đã dịu lại rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian ở Lăng Phủ, một lát sau mới trả lời: “Không có.”

Thái độ của Lăng Tiêu lúc lạnh lúc nóng, luôn làm theo ý mình, không bận tâm cảm nhận của cô chút nào, địa vị của cô trong lòng hắn rất thấp.