Nam Tâm nói giỡn: “Đáng tiếc cậu còn đi học, bằng không tôi mướn cậu chăm con giúp tòi, nhưng giá thuê cậu cao quá, mướn cậu không có lời.”
Diệp Thần nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Nếu chúng ta trở thành người một nhà thì tôi có thế chăm con giúp chị mỗi ngày, hơn nữa còn miễn phí nữa.”
Nam Tâm biết Diệp Thần đang nói giỡn nên bật cười và nói: “Chỉ sợ không có duyên phận này.”
Nhưng Diệp Thần lại cười thần bí: “Cái này thì chưa chắc.”
Nói xong, Diệp Thần trả Cố Hoan lại cho Nam Tâm, cầm lấy ba lô xoa xoa đầu cô bé: “Tôi đi đây, lần sau có thời gian sẽ đến thăm hai người.”
Cô’ Hoan đặc biệt lưu luyến, cái miệng nhỏ hơi trề ra.
Nam Tâm phất phất tay với Diệp Thần, Diệp Thần đi vài bước lại quay đầu nhìn về phía Nam Tâm: “Chị dâu, chị thật xinh đẹp.”
Nam Tâm lập tức sửa đúng: “Cái gì mà chị dâu, là chị thôi.”
Diệp Thần không giải thích, vẫy vẩy tay hấp tấp rời đi.
Sau khi bóng dáng Diệp Thần biến mất, Cố Hoan bắt lấy tay áo Nam Tâm: “Mẹ, con thích chú vừa rồi, chờ con lớn lên nhất định phải gả cho chú.”
Nam Tâm:”…”
Cái con nhỏ mê trai này!!!
Vừa rời khỏi quán ăn, Nam Tâm đã nhận được điện thoại của Nam Hạo Thiên, ông ta đặc biệt gọi đến đế nhắc cò đừng quên đêm nay phải về nhà ăn cơm, cũng dặn cô về sớm một chút.
Sau khi cúp điện thoại, Nam Tâm nghĩ cũng không có chỗ đế đi nên dẫn Tiểu Hoan Hoan trở về Nam gia.
Nam gia rất náo nhiệt, không phải là dạng có nhiều khách khứa, mà là mọi người trông rất bận rộn, giống như có nhân vật lớn nào đó sắp ghé thăm.
“Con đã trở lại, mau dẫn Hoan Hoan vào đi!” Nam Hạo Thiên thấy Nam Tâm thì vẫy vẫy tay với mẹ con họ.
“Cha, đang làm gì vậy?” Nam Tâm thấy Nam Hạo Thiên ăn mặc nghiêm trang, tóc vuốt sáng bóng, dưới chân còn mang đôi giày da mới tinh thì không khỏi nghi hoặc hỏi.
Bày ra khí thế này tuyệt đối không phải vì nghênh đón mẹ con họ.
Nam Hạo Thiên vui vẻ ra mặt: “Còn nhớ con trai của chú Diệp – Diệp Sâm không? chính là cậu trai từng ở nhà chúng ta một thời gian đó, cậu ta đã trở lại, hõm qua cha gọi điện thoại mời cậu ta tới nhà làm khách, không ngờ cậu ta lại chịu.”
Diệp Sâm? Đêm nay anh ta sẽ đến?
Nam Tâm nhăn mày: “Anh ta muốn tới thì tới, cha làm cái gì vậy, muốn sửa nhà à?”
Hồi Diệp Sâm lên cấp ba có ở Nam gia một thời gian rất dài, hiện giờ anh ta về nước, tới Nam gia thăm hỏi là chuyện bình thường, có cần làm quá như vậy không?
Nam Hạo Thiên nói: “Cha làm vậy có lý của cha, con dẫn Hoan Hoan về phòng nghỉ ngơi một chút trước, lát nữa cha cho người gọi con.”
Nam Tâm không nói gì nữa, hiện giờ Nam gia rất xa lạ với cò, từ khi Khương Mỹ Vân vào cửa đã thay đổi hết sắp xếp trong nhà, cò cũng rất ít trở về Nam gia.
Cho nên cò đến đây hoàn toàn không có cảm giác về nhà, mà giống đến nhà người khác làm khách hơn, cứ như mình là dư thừa. Nếu nói nơi nào còn quen thuộc thì chỉ có căn phòng của cỏ.
Nam Tâm ôm Cô’ Hoan lên lầu, trùng hợp đụng phải Khương Mỹ Vân đã trang điểm tỉ mỉ, bà ta dắt Nam Bân 6 tuổi chuẩn bị xuống lầu.
Thấy Nam Tâm, Khương Mỹ Vân cười cười: “Đã trở lại.”
Nam Tâm không thèm đoái hoài, chỉ đấy cửa phòng rồi bước vào.
Mặt Khương Mỹ Vân lập tức trầm xuống, dắt Nam Bân xuống lầu.
“Mẹ và bà ngoại.” Sau khi vào phòng, Cố Hoan chỉ vào khung ảnh trên bàn mà nói.
Nam Tâm cầm khung ảnh qua, chỉ vào người phụ nữ trung niên ăn mặc trang nhã trên đó mà cười nói với Cố Hoan: “Đúng vậy, đây là bà ngoại, bà ngoại sinh ra mẹ, sau đó mẹ sinh ra Hoan Hoan.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô’ Hoan ngẩng lên: “Mẹ, kể cho Hoan Hoan nghe chuyện hồi nhỏ của mẹ đi!”
“Được nha…”
Qua chừng hơn một giờ, người hầu tiến đến gõ cửa: “Tiểu thư, khách đã tới, lão gia kêu cò xuống lầu.”
Vân Vũ
“Đã biết.” Nam Tâm đáp lại, đắp chăn đàng hoàng cho Tiếu Hoan Hoan vừa ngủ, lúc này bên ngoài màn đêm đã bắt đầu buông xuống.
Nam Tâm vừa xuống lầu liền thấy trong phòng khách có rất nhiều người hầu, trên chiếc bàn dài phong cách Châu u có một nhà ba người Nam Hạo Thiên và Diệp Sâm đang ngồi.
Diệp Sâm đưa lưng về phía cô, nhưng cô nhận ra bóng dáng anh ta.
Nam Hạo Thiên thấy cô thì bảo: “Xuống đây, mau tới đây ngồi đi!”
Nam Tâm đi qua, lúc này chỉ có đối diện Diệp Sâm còn chỗ trống, người hầu kéo ghế cho cô, cô ngồi vào đó.
Nam Hạo Thiên cười nói với Diệp Sâm: “A Sâm còn nhận ra không, con gái chú – Tiểu Tâm.”
Diệp Sâm gật đầu chào Nam Tâm, sau đỏ nhìn về phía Nam Hạo Thiên: “Đương nhiên, sao có thể quên được.”
Không biết vì sao, Nam Tâm cảm thấy câu trả lời của Diệp Sâm mang theo thâm ý khác. Năm đó Nam Tâm đã tổn thương Diệp Sâm rất sâu, ngày hôn lễ của cò và Cố Nam Thành là lần cuối cùng cò nhìn thấy Diệp Sâm.
Trong phòng trang điểm, chỉ có cô biết anh ta đã trở lại.
Lần đó anh trở về là tới cướp dâu, nhưng Nam Tâm không chịu đi cùng, vì thế anh ta nói ra câu nguyền rủa kia: “Tôi chờ ngày cò và Cô’ Nam Thành ly hôn.”
Đến nay Nam Tâm vẫn nhớ rõ dáng vẻ lúc đó của anh, cô đơn, suy sút, hai mắt đỏ ngầu, như một con dã thú bị thương.
Nam Hạo Thiên và Diệp Sâm bắt đầu trò chuyện, đều là vấn đề thương nghiệp, Nam Tâm không có hứng thú, cô ghim mảnh dưa Hami rồi bỏ vào miệng, khóe mắt lại liếc về hướng người đàn ông đối diện.
Buổi tối ngày đó không nghiêm túc quan sát anh ta, hiện tại mới phát hiện người đàn ông trước mặt thật sự đã thay đổi rất nhiều, không còn là chàng trai hay ngượng ngùng hướng nội trong trí nhớ của cô nữa.
Lúc ấy Diệp Sâm rất gầy, không cao lắm, trông rất thanh tú.
Hiện tại trên người Diệp Sâm đâu còn chút dấu vết nào của năm đó.
Nam Tâm không lùn, cao gần 1 m7, mà người đàn ông đối diện có vẻ cao hơn cô một cái đầu, vai rộng eo thon, là cái giá áo hoàn mỹ.
ở trường quân đội mấy năm, Nam Tâm từng nhìn thấy rất nhiều nam sinh ở trần nên dù lúc này Diệp Sâm mặc áo sơmi, cô vẫn có thể nhìn thấu dưới lớp áo này cất giấu một thân thể rất cường tráng.
Trước kia Diệp Sâm yếu đuối mong manh, cho nên Nam Tâm luôn lo lắng anh ta sẽ bị ức h.i.ế.p ở trường!
Xem ra đồ ăn ở Mỹ thật sự làm người ta đô con lên!
Trên bàn thức ăn phong phú, lúc này Nam Hạo Thiên mới nhớ tới Cố Hoan: “Tiểu Tâm, Hoan Hoan đâu?”
Nam Tâm lạnh nhạt trả lời: “Nó ngủ rồi.”
Nam Hạo Thiên gật đầu: “Chúng ta án cơm đi!”
Trên bàn cơm, rốt cuộc Nam Hạo Thiên cũng nhịn không được nói đến chuyện hợp tác với Diệp Sâm, lại bị Diệp Sâm vò tình mà không mất lễ phép từ chổi: “Chú, hôm nay chúng ta chỉ bàn việc nhà.”
Nụ cười trên mặt Nam Hạo Thiên cứng đờ, sau đó mới xấu hổ cười nói: “Được, được, hôm nay chỉ bàn việc nhà.”
Hiển nhiên ý định muốn bám víu lấy Diệp Sâm của Nam Hạo Thiên đã thất bại. Nam Tâm nhìn thấy hết tất cả, chỉ là không nói gì.
Hiện giờ Nam thị mất đi cái đùi to là Cố thị, trong thời gian ngắn sẽ bị mất đi rất nhiều đơn hàng, Nam Hạo Thiên kêu trời không thấu, kêu đất không hay, tất nhiên sẽ thử mọi cách trong lúc tuyệt vọng.
Nam Tâm hoài nghi nếu hôm nay không phải Diệp Sâm tới thì chắc Nam Hạo Thiên chẳng gọi điện cho cô đâu, ông ta cũng lười hỏi đến cò sống hay c.h.ế.t ở bên ngoài.