Lam Nhan biết Lăng Tiêu muốn điều tra Ôn Bích, cho nên sau khi ra khỏi bệnh viện đã lập tức liên hệ với ồn Bích, nghe thấy giọng nói của cô, cô ta mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng khi cò ta trở lại Lăng Phủ thì không khí lại hoàn toàn thay đổi.
Những người hầu lần nào cũng nhiệt tình chào hỏi, hiện giờ nhìn thấy cò ta liền tránh né, phòng khách to lớn lập tức không còn bóng người.
Lam Nhan biết đã xảy ra chuyện!
Cô ta lập tức lấy điện thoại ra, muốn gọi cho ôn Bích, lúc này Bạch quản gia đã dẫn hai vệ sĩ đi tới: “Lam tiếu thư muốn gọi cho ai, nếu là ôn Bích thì không cần làm điều thừa.”
Lam Nhan buông điện thoại xuố! tức giận nhìn Bạch quản gia: “Bạch quản gia, ông nói vậy là có ý gì, tôi nghe không hiếu.”
Bạch quản gia cười cười: “Dù cô thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu cũng chẳng sao cả, thiếu gia đa chờ cô ở phòng sách.”
Bạch quản gia nghiêng người nhường đường cho cô ta: “Lam tiểu thư, mời đi!”
Lam Nhan nắm chặt di động, âm trầm nhìn đảo qua gương mặt Bạch quản gia rồi đứng thẳng lưng đi nhanl về phía trước.
Phòng sách này không phải là cá trong phòng ngủ chính, mà là phòng sách lớn của Lăng Phủ, trong đó có rế nhiều sách và đồ cổ tranh chữ, trừ chúng ra còn có một loạt quầy rượu, trên quầy đặt đầy các loại rượu nổi tiếng đến từ các nơi trên thế giới.
Lúc này Lăng Tiêu đang ngồi trên chiếc ghế da bên quầy rượu, ngón tay thon dài nâng ly rượu đỏ, ánh mắt dừng lại trên chất lỏng đỏ tươi, ngũ quan lập thể tuấn mỹ như một tấm poster cung đình hoàn mỹ khí phách, mà Lăng Tiêu chính là vương giả tòn quý anh tuấn nhất trong poster.
Lam Nhan si mê nhìn Lăng Tiêu: “A Tiêu…”
Lam Nhan vừa mở miệng thì Lăng Tiêu đã búng tay, một tờ giấy dính m.á.u rơi xuống dưới chân cò ta: “Xem đi.”
Đôi môi của Lăng Tiêu khẽ mở.
Lam Nhan dời tầm mắt từ mặt Lăng Tiêu xuống tờ giấy dưới chân, khi nhìn thấy vết m.á.u đỏ tươi kia thì đáy mắt xẹt qua một tia kinh hoảng, mặt cũng trắng bệch.
Cò ta biết rất có thể m.á.u trên tờ giấy này là của ôn Bích.
Vài giây sau, cô hoang mang nhìn về phía Lăng Tiêu: “Đây là cái gì?”
Lam Nhan đã hạ quyết tâm phủ nhận đến cùng.
Lăng Tiêu uống cạn rượu trong ly, buông cái ly xuống rồi nhìn về phía đồng hồ thạch anh, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt không có một tia cảm xúc: “Tòi chỉ cho cô năm phút, nếu cô vẫn giữ thái độ này thì không ai cứu được cô.”
Mặt Lam Nhan lại trắng thêm vài phần, cô ta giật giật thân thể căng thẳng, nhặt giấy trên đất lên. Như Lam Nhan đã liệu trước, tờ giấy này là “Thư khai tội” của ồn Bích.
Nhìn phần “Thư khai tội” này, Lam Nhan lộ ra vẻ mặt khó tin, cảm xúc rất kích động: “Không, ôn Bích đang nói dối, em chưa từng sai khiến cô ta làm những việc này, cò ta vu oan em, A Tiêu..”
“Đừng để tôi nghe thấy cô kêu tên tôi nữa.”
Đáy là lần thứ hai Lăng Tiêu cảnh cáo, không có lần thứ ba.
“A…”
Lam Nhan vừa mở miệng đã bị một ánh mắt như tên b.ắ.n cố định, làm cò ta trực tiếp nuốt lời bên miệng xuống, cô biết sự dung túng của Lăng Tiêu đối với mình đã đến cực hạn. Lam Nhan biết Lăng Tiêu chán ghét cái gì, cho nên cô nhất định phải phủi sạch chuyện của ồn Bích.
Sau mấy hô hấp, Lam Nhan bình tĩnh hơn rất nhiều: “Lăng thiếu, em chưa từng làm những chuyện ghi trên tờ giấy này, em biết vì sao ôn Bích muốn hãm hại em, bởi vì mấy ngày trước cô ta tìm em muốn vay tiền trả nợ cờ b.ạ.c cho chồng mình, bị em từ chối nên chồng cô ta bị người ta đ.á.n.h một trận, hiện tại họ có nhà mà không dám về…”
Vân Vũ
Lăng Tiêu nhắm mắt lại, ngón tay thon dài gõ từng cái bên mép bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch quản gia đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ, vệ sĩ đột nhiên tiến lên, nhấc chân đá vào đùi Lam Nhan rồi ấn cõ ta quỳ xuống đất.
Lam Nhan còn muốn nói gì đó thì đột nhiên lại bị người ta dùng lực đá vào cẳng chán, cỏ ta mềm nhũn quỳ xuống, tiếp theo cả người bị đè lại.
“Anh làm gì vậy, buông tôi ra.” Lam Nhan giãy giụa vài cái không có kết quả, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tất cả những gì em vừa nói đều là thật, không tin anh có thể đi điều tra, em và Thịnh Hoàn Hoàn không thù không oán, vì sao em lại hại cô ta?”
Lăng Tiêu không mở mắt, đầu ngón tay vẫn gõ từng cái lên mặt bàn.
Bạch quản gia nhìn đồng hồ thạch anh, vò tình nhắc nhở Lam Nhan: “Lam tiểu thư, cô còn hai phút, nếu cô không nói thật thì sẽ xuống tầng hầm gặp mặt Ôn Bích.”
‘Tâng hầm?” Thân thể Lam Nhan căng chặt, tiếp theo bắt đầu run rẩy, cô ta sợ hãi nhìn về phía Bạch quản gia, gian nan mở miệng: “ồn… ôn Bích xảy ra chuyện gì?”
Bạch quản gia trầm mặc, sau đó nhướng mày: “Cô còn một phút.”
Bạch quản gia dứt lời, tiếng kim giây chuyển động bỗng không ngừng phóng đại bên tai Lam Nhan, trừ cái đó ra, cô ta không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.
Cô ta nhìn Bạch quản gia mang vẻ mặt lạnh nhạt, lại nhìn Lăng Tiêu trước sau vẫn nhắm mắt, trên trán không ngừng đổ mồ hơi.
Làm sao bây giờ, cô nên nói thật hay là thề thốt phủ nhận?
Nếu phủ nhận thì Lăng Tiêu có tra tấn cò không? Nhưng nếu cô nói thật, Lăng Tiêu sẽ trừng phạt cỏ như thế nào?
Hình ảnh lúc trước Thịnh Hoàn Hoàn bị đuối ra còn rõ ràng trước mắt, nếu cô ta nói thật thì Lăng Tiêu sẽ không chút do dự đuổi cô khỏi Lăng Phủ, tài nguyên trên tay cò sẽ bị lấy đi hết.
Không, cô tuyệt đối không thể nói ra.
Cò là mẹ ruột của Thiên Vũ, Láng Tiêu đã hứa với An Niên sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con cô, Lăng Tiêu tuyệt đối không đối đãi với cò như với ôn Bích đâu.
“Ồn tiểu thư, đã đến giờ.” Ngay vào lúc Lam Nhan giằng xé trong lòng, giọng nói lạnh nhạt của Bạch quản gia đã vang lên.
Lam Nhan bỗng quay đầu lại, liền thấy Bạch quản gia vung tay lên với hai vệ sĩ, nhấn mạnh từng chữ từng chữ một: “Mang cô ta đi xuống, nhốt chung với Ôn Bích.”
Vừa dứt lời, Lam Nhan bị vệ sĩ túm dậy từ mặt đất.
Lam Nhan lập tức cầu cứu Lăng Tiêu: “A Tiêu, anh không thể đối xử với em như vậy, em là mẹ của Thiên Vũ, khi An Niên qua đời, anh từng hứa với anh ấy sẽ thay ảnh chăm sóc mẹ con em, anh không thể đối xử với em như vậy.”
Không biết Lam Nhan lấy sức lực từ đâu ra mà đột nhiên tránh thoát trói buộc của hai vệ sĩ, vọt tới trước mặt Lăng Tiêu rồi quỳ xuống, duỗi tay bắt lấy góc Ống quần hắn.
Lăng Tiêu mở mắt ra liền thấy Lam Nhan rơi lệ đầy mặt quỳ trước mặt hắn, đáy mắt hắn xẹt qua một tia chán ghét.
Người phụ nữ nào cũng ngu xuẩn, cũng tự cho là đúng như vậy, cuộc sống bây giờ của cò ta không tốt sao, vì sao cứ khăng khăng muốn tự tìm đau khố?
Mặt Lam Nhan trắng bệch, nhu nhược đáng thương nhìn Lăng Tiêu: “Anh muốn định tội em cũng phải tìm ra chứng cứ! Em thật sự không sai khiến Ồn Bích làm những chuyện đó, V sao anh không chịu tin em?”
Lam Nhan quá hiểu ôn Bích, cô ta sẽ không ghi âm, chỉ cần cô không thừa nhận thì Lăng Tiêu sẽ không tìm ra chứng cứ chứng minh là cô sai khiến Ôn Bích hãm hại Thịnh Hoàn Hoàn.
Đối mặt với nước mắt của Lam Nhan, Lãng Tiêu vững tâm như sắt,
không chút d.a.o động.
Hắn run chân lên, hất tay Lam Nhan ra khỏi ống quần, đôi giày da mới tinh phản chiếu đôi mắt của Lam Nhan, giọng nói lạnh lẽo của Lăng Tiêu vang lên từ đỉnh đầu: “Nếu không phải nể mặt An Niên thì cô đáng để tôi lãng phí năm phút này sao?”