Cô Vợ Đanh Đá Được Tổng Giám Đốc Cưng Chiều

Chương 298: Cmn, suýt bị người ta gài rồi



“Lăng Phi, chúng ta đi ra ngoài nói đi!” Nói xong, Lam Tiếu duỗi tay về hướng Lãng Phi.

Nhưng Lăng Phi lại tránh đi, anh đau đớn mà nhìn Lam Tiếu: “Thừa nhận em là bạn gái của anh khó như vậy sao?”

Lam Tiếu cứng đờ đứng tại chỗ, oán trách mà nhìn Lăng Phi, mọi người đều đang ép cò, cả anh cũng muốn ép cô vào lúc này sao?

Lăng Phi nhìn Lam Tiếu vẫn trầm mặc bằng đòi mất đỏ ngầu: “Nói đi, em nói cho bọn họ biết rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì.”

Trong khoảng thời gian này anh luôn nỗ lực làm công tác tư tưởng cho ba mẹ, hy vọng họ có thế tiếp nhận cô lần nữa.

Cô ta sinh non, anh luôn ở bên cạnh dỗ dành.

Cò mắng anh vô dụng, mắng anh là rác rưởi thì thôi, anh nghĩ có thể giúp cô giải toả cục tức trong lòng thì sẽ dễ chịu hơn một chút.

Nhưng cô lại phủi sạch quan hệ của họ với người ngoài như thế, trong mắt cô, Lăng Phi này thật sự mất mặt xấu hổ như thế sao?

Mãi đến lúc này Lăng Phi mới hiểu, thì ra cô thật sự xem thường anh, vẫn luôn giữ lại đường lui, rốt cuộc cò coi

anh là cái gì?

Thật lâu sau vẫn không đợi được Lam Tiếu trả lời, Lăng Phi mất khống chế mà rống giận với Lam Tiếu: “Em nói đi, nói cho họ biết rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì.”

Lam Tiếu siết chặt đôi tay thành nắm đấm: “Lăng Phi, anh bình tĩnh một chút, chúng ta đi ra ngoài nói.”

“Cứ nói ở đây, quan hệ của chúng ta mất mặt như vậy sao?” Lăng Phi không nhường một bước: “Vì sao không dám thừa nhận? Em đang sợ cái gì? Anh không đáng cho em tin tưởng như thê’ sao?”

Nói đến mức này, mọi người còn không rõ đáp án của Lăng Phi sao?

Lăng Phi nói bọn họ là bạn trai bạn gái, chỉ là Lam Tiếu không chịu thừa nhận, rốt cuộc là do nguyên nhân gì, mọi người đều rất tò mò.

Lam Tiếu biết chuyện đã đến nước này thì cô ta nhất định phải lập tức đưa ra lựa chọn, hoặc thừa nhận quan hệ người yêu với Lăng Phi, được Lăng Phi tha thứ.

Nhưng làm như vậy thì chẳng khác nào thừa nhận vừa rồi cô đang nói dối, không khác gì tự vả mặt trước mặt mọi người, chuyện cò sinh non sẽ bị công khai, thanh danh của cò cũng bị hủy trong một sớm.

Hoặc phủ nhận trước mặt mọi người, cắt đứt quan hệ với Lăng Phi, cò không những giữ được thanh danh, còn có thể ép Lăng Kha xin lỗi cô trước mặt mọi người.

Lam Tiếu nhớ tới chuyện vợ chồng Lăng Hoa Thịnh không ưa gì mình, nhớ tới cô bị Thịnh Hoàn Hoàn đ.á.n.h sưng mặt mà Lăng Phi lại không bảo vệ được cỏ.

Nhớ tới anh chẳng làm nên trò trống gì, luôn ra sức lấy lòng, ăn nói khép nép trước mặt Lăng Tiêu…

Rất nhanh trong lòng Lam Tiếu đã có đáp án.

“Rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì?” Lăng Phi lại rống giận với Lam Tiếu: “Em nói đi, nói cho họ biết chúng ta là gì của nhau.”

Anh chưa bao giờ rống vào mặt Lam Tiếu như vậy, từ trước tới nay anh luôn cẩn thận che chở cò, cưng chiều cò, hận không thể đưa hết mọi thứ tốt nhất cho cô, đây là lần đầu tiên anh nối nóng nhưthế.

Lam Tiếu đã bao giờ bị đối xử hung dữ như vậy? Còn ngay trước mặt nhiều người như thế?

Trong lòng cô ta càng bất mãn với Lăng Phi, càng cảm thấy anh vô dụng hèn nhát, nếu anh có một nửa năng lực như Lãng Tiêu, Cố Nam Thành, Lệ Hàn Tư thì hôm nay cô có bị người ta ép đến bước đường này không?

Lam Tiếu đã đưa ra quyết định, lập tức cả giận nói với Lăng Phi: “Lăng Phi, anh đừng cô’ ý gây hiểu lầm ở đây, tôi và anh có quan hệ gì? Lần trước anh lừa tôi đến Lăng gia, tòi không so đo với anh, đêm nay tôi vốn muốn chừa chút mặt mũi cho anh, không ngờ anh lại cùng phe với bọn Lăng Kha.”

“Mấy tháng qua anh cứ đau khổ theo đuổi tôi, tôi vẫn không chấp nhận, không ngờ anh lại sinh lòng oán hận, hợp tác với bọn Lăng Kha hủy hoại thanh danh của tôi, các người muốn dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này ép tôi đi vào khuôn khổ sao, tôi nói cho các người biết, không có cửa đáu.” Lam Tiếu tức giận chỉ vào Lăng Phi: “Hôm nay tôi đứng trước mặt mọi người nói cho Lăng Phi anh biết, Lam Tiếu này chướng mắt anh, anh bỏ cuộc đi!”

Lăng Phi như bị người ta đ.á.n.h một đòn chí mạng, anh khó tin mà nhìn Lam Tiếu, không thể tin được cô ta lại nói những lời này với mình: “Em nói cái gì?”

Lăng Phi có thể đoán được Lam Tiếu sẽ phủ nhận quan hệ của họ, nhưng anh không ngờ cô còn trả đũa.

Lam Tiếu biết, trong tình huống này nếu cô không toàn lực đ.á.n.h trả thì căn bản không đạt đến hiệu quả rửa sạch hiềm nghi, nếu quyết định phủ nhận thì phải phủ nhận hoàn toàn.

Vì thế Lam Tiếu hất cằm lên: “Tôi nói tôi không có quan hệ gì với anh cả, tôi từ chối sự theo đuổi của anh, bởi vì Lăng Phi anh không xứng với tòi.”

Lăng Phi anh không xứng với tôi? Còn lời nào cay nghiệt làm tổn thương người khác hơn không?

Mắt Lăng Phi đỏ ngầu, gian nan mở miệng: “Lam Tiếu, em biết câu này có nghĩa là gì không?”

Có nghĩa là quan hệ người yêu của hai người sẽ tan vỡ.

Sao Lam Tiếu lại không biết?

Cô rất kiên định mà nói với Lăng Phi: “Lăng Phi, tôi đã từ chối rõ ràng, hy vọng anh có chút khí phách đàn ông, về sau đừng đến quấy rầy tôi nữa.”

Lúc này Lăng Phi hoàn toàn hết hy vọng, anh nhìn chằm chằm Lam Tiếu, hồi lâu mới khàn khàn nói: “Lam Tiếu, không ngờ cô lại là loại… Thòi, là tòi nhìn lầm người, hy vọng cô nhớ kỹ mỗi một câu mình đã nói hôm nay.”

Rốt cuộc Lăng Phi vẫn nhớ đến tình câm ngày xưa nên để lại mặt mũi cho Lam Tiếu, cô ta vừa sinh non sức khỏe không tốt, không vạch trần lời nói dối của cô ta là điều cuối cùng anh có thể làm.

Nói xong những lời này, Lãng Phi liền xoay người rời khỏi phòng.

Toàn bộ quá trình, không ai nói xen vào một câu.

Lúc này Lam Tiếu còn không biết mình đã mất đi cái gì!

Nhìn Lăng Phi không vạch trần mình ngay ở đây, Lam Tiếu nhẹ nhàng thở ra, như người chiến thắng mà nhìn về phía Lăng Kha: “Lăng Kha, cỏ còn có gì để nói, tôi muốn cô lập tức xin lỗi tôi”

Bạch Sương lập tức nói: “Đúng vậy, Lăng Kha mau xin lỗi Lam Tiếu.”

Trần Phỉ Phỉ cũng nói: “Lăng Kha, Lam Tiếu và Lăng Phi căn bản chưa quen nhau, sao lại m.a.n.g t.h.a.i sinh non, cò nói những lời vừa rồi rốt cuộc có rắp tâm gì?”

Lý Vệ Lâm nhíu mày: “Cmn, suýt bị người ta gài.”

Trần Phỉ Phỉ mắt trợn trắng, cuối cùng anh cũng không đứng sai đội.

Lăng Kha tức giận trừng Cố Bắc Thành: Sao Hoàn Hoàn còn chưa tới?

CỐ Bắc Thành nhún vai, cho Lăng Kha một ánh mắt cổ vũ: Cố lên, tôi tin cô được mà.

Kỳ thật đêm nay Lăng Kha đã có chuẩn bị mới đến, chẳng qua cô cảm thấy chuyện này nên để Thịnh Hoàn Hoàn làm thì thích hợp hơn, nhưng đến bây giờ đại tiểu thư kia còn chưa tới!

Lăng Kha đành phải bao biện làm thay, cô nâng đôi tay lên vỗ vỗ: “Tốt, thật tốt, Lam Tiếu, tôi thật sự rất bội phục cô, nói dối mà không chớp mắt lấy một cái, thật cảm thấy không đáng cho thằng ngốc Lãng Phi kia, dâng tấm chân tình cho loại phụ nữ bạc tình bạc nghĩa như cô, thật là đáng tiếc!”

Mặt Lam Tiếu trầm xuống: “Lăng Kha cô còn chưa đủ?”

Lúc này Triệu Giai Ca cũng mở miệng, khí chất lạnh lẽo cứng rắn: “Lăng Kha, rốt cuộc Lam Tiếu đắc tội cò cái gì mà cò lại c.ắ.n chặt không buông, nghĩ Lam gia dễ ức h.i.ế.p sao?”

Lời này mang theo ý cảnh cáo, nếu Lăng Kha còn nắm chặt không buông như vậy thì không chỉ đắc tội Lam gia mà còn cả Triệu gia. Hai nhà Lam, Triệu là thân thích, tuy Lam gia không đáng sợ hãi, nhưng Triệu gia lại không dễ chọc, Lăng Kha phải cân nhắc cho kỹ.

Chương 301

Lúc này Trần Do Mỹ vẫn luôn yên lặng rơi lệ cũng nhịn không được mở miệng: “Lăng Kha, vừa rồi cô sỉ nhục tôi như vậy, hiện tại bị người ta vạch trần nói dối trước mặt mọi người còn không biết sai, vẫn kiêu ngạo ương ngạnh như thế, thật là khinh người quá đáng.”

Lúc nói, Trần Do Mỹ nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Nam Thành, giống như con nai con bị kinh sợ rồi lại tức giận bất bình. 

Cố Nam Thành thực đau lòng, rốt cuộc cô ta đã phải chịu bao nhiêu ức nghẹn vì gã, ánh mắt sắc bén của gã nhìn về phía Lăng Kha: “Còn không xin lỗi?”

Lăng Kha cười lạnh: “Xin lỗi? Cố tổng muốn tôi xin lỗi ai?”

Triệu Giai Ca cả giận nói: “Lăng Kha, đừng hiểu rõ mà còn giả bộ hồ đồ, vừa rồi cô bôi nhọ ai, sỉ nhục ai thì trong lòng cô tự hiểu.”

Trần Phỉ Phỉ nói: “Lăng Kha, tôi thấy hỏm nay cô không phải ra chơi, mà là cố ý tới gây chuyện, còn không mau xin lỗi Lam Tiếu và Do Mỹ.” 

Bạn thân của Lam Tiếu – Tiết Tiêm Tiêm lộ ra vẻ mặt phần nộ: “Lăng Kha, vừa rồi cô thật quá đáng, mau xin lỗi Tiếu Tiếu đi.”

Cả đám bọn họ đều kêu Lăng Kha xin lỗi, ngay cả mấy tiểu thư công tử cùng lại đây chơi cũng bắt đầu bênh vực Lam Tiếu.

Lệ Hàn Tư nhìn Lăng Kha trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích mà không có chút đồng tình nào, không tham dự cũng không bảo vệ, dù sao cô ấy cũng quen thói ương ngạnh, không ít đắc tội người khác. 

Hốc mắt Lam Tiếu đỏ bừng, thái độ cứng rắn: “Lăng Kha, đêm nay cô không xin lỗi thì đừng mơ đi ra ngoài.”

Lúc này Cố Bắc Thành nhìn về phía Lam Tiếu: “À? Cô có gì bản lĩnh cản người?”

Trần Uy và Tống Minh Triết cũng tỏ rõ thái độ: “Muốn cản người cũng phải xem chúng tôi có chấp nhận không.”

Cô’ Nam Thành nhìn về hướng Cố Bắc Thành, trên người hai anh em cháy lên gợn sóng, trong giọng nói bình tĩnh của Cố Nam Thành ẩn chứa sóng to gió lớn: “Bắc Thành, tốt nhất em đừng nhúng tay vào chuyện này.” 

Cố Bắc Thành đối lập với gã trước mặt nhiều người như thế, điều này làm Cố Nam Thành không được vui.

Tình thế lập tức hình thành hai phái, phe Lăng Kha ít hơn vài người, rõ ràng khí thế có chút không đủ.

Đường Dật ngồi một bên xem kịch vui thầm nghĩ, không phải chúc mừng Thịnh Hoàn Hoàn khôi phục độc thân sao, chẳng lẽ anh đi nhầm phòng?

“Bắc Thành, anh hai của anh nói rất đúng, anh đừng nhúng tay vào chuyện này, để em giải quyết là được.” Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo truyền đến từ cửa. 

Nghe thấy giọng nói này, mọi người nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn tôio nhã lạnh lẽo đứng ở đó, cô xuất hiện như mang theo một làn gió xuân, xoa dịu sự khô nóng trong phòng.

Vân Vũ

“Thịnh Hoàn Hoàn?”

“Cmn, cô ta cũng tới à?”

“Mới bị Lăng Tiêu đá, lời đồn ngoại tình còn đang ồn ào huyên náo, lúc này cô ta không trốn tránh ở nhà mà chạy ra ngoài tự tìm nhục nhã sao?”

Mọi người châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ. 

Đường Dật nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì hai mắt sáng ngời, rốt cuộc vai chính cũng tới!

Lăng Kha vừa thấy Thịnh Hoàn Hoàn đến thì lập tức chạy về hướng cô, ôm chặt cô, khóc không ra nước mắt mà mách lẻo: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc cậu cũng tới, nơi này có mấy người đàn bà liên thủ ăn h.i.ế.p tớ, cậu mau giúp tớ xả giận.”

Lăng Kha chỉ vào đám người Lam Tiếu Triệu Giai Ca, thật là ác nhân cáo trạng trước.

Tiếp theo cô ấy phát hiện Đường Nguyên Minh cũng tới, lại nhào qua, tiếp tục mách lẻo: “ô… Anh Minh, anh phải chống lưng cho em, họ ỷ người đông nên ăn h.i.ế.p em, anh 

không biết vừa rồi em bị họ hà h.i.ế.p như thế nào đâu, hu hu…”

Đám người Lam Tiếu tức đến mặt xanh mét, chưa thấy qua người mặt dày vô sỉ như thế.

Người bên phe Thịnh Hoàn Hoàn cũng dở khóc dở cười trước hành động vô sỉ của Lăng Kha.

Đường Nguyên Minh dùng một ngón tay chống lên trán Lam Tiếu, để tránh cô lau nước mắt nước mũi lên người anh, anh đanh khuôn mặt tuấn tú ghét bỏ mà nói: “Anh đã biết, giờ em đứng cách xa anh một chút đi.” 

Khi còn nhỏ Lăng Kha không ít lần lau nước mắt lên người anh, Đường Nguyên Minh có ám ảnh tâm lý!

Lăng Kha “À” một tiếng, lập tức tránh khỏi người anh.

Đường Dật nhìn Lăng Kha dáng người nhỏ xinh, chỉ cảm thấy cô gái này thật tinh ranh, nhưng cũng rất đáng yêu.

Lam Tiếu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn vừa xuất hiện đã đàn áp hết hoa thơm cỏ lạ, cô ta ghen ghét căm hận lại mừng rỡ, lúc này mà cô còn dám ra cửa, xem ra cảm thấy còn chưa đủ mất mặt. 

Hơn nữa cô còn dám đi cùng Đường Nguyên Minh, chẳng lẽ cô không biết hiện tại bên ngoài đều đang truyền tin cô và Đường Nguyên Minh có dan díu sao?

Lam Tiếu rất kích động, cơ hội đế cô ta trút giận đã tới.

“Thịnh Hoàn Hoàn, lại là cò.” Là giọng của Cố Nam Thành.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn qua gã, thấy Cố Nam Thành đen mặt trừng cô, hình như cô vừa xuất hiện thì gã đã trút hết những chuyện không thoải mái vừa rồi lên đầu cò.

Lại là cô! 

Ba chữ này chính là chứng cứ tốt nhất.

Thịnh Hoàn Hoàn nhếch khoé miệng với Cố Nam Thành: “Là tôi, đã lâu không gặp Cố tổng, vẫn khoẻ chứ.”

Cố Nam Thành liếc nhìn Đường Nguyên Minh một cái, khinh thường mà cười lạnh với cô: “Cô vừa nói chuyện này giao cho cô giải quyết, cô muốn giải quyết như thế nào?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn nhìn Trần Do Mỹ, lại nhìn nhìn Lam Tiếu, không rõ nguyên do mà hỏi: “Cố tổng đang ra mặt cho Trần tiểu thư, hay là cho Lam tiểu thư?”

Sắc mặt Trần Do Mỹ biến đối. 

Lam Tiếu vội làm sáng tỏ: “Đương nhiên là cho Trần tiểu thư.”

Lăng Kha nhón mũi chân lên, đế cằm lên vai Thịnh Hoàn Hoàn, không đề thấp âm lượng mà nói: “Xin lỗi Hoàn Hoàn, vừa rồi tớ nhất thời không nhịn xuống mắng Trần tiểu tam, nhưng cũng không phải tớ sai, là cô ta nói tớ trước.”

Nói đến đây, Lăng Kha còn cảm thấy rất oan ức.

Trần tiểu tam – Ba chữ này làm Trần Do Mỹ tủi thân phẩn nộ lại không cam lòng, nước mắt vừa dừng lại chảy xuống, cò ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Cô’ Nam Thành, suy nhược khóc thút thít: “Em không phải tiểu tam, em không phải…” 

Cố Nam Thành đau lòng mà nắm tay Trần Do Mỹ, ánh mắt như mũi tên sắc bén b.ắ.n về phía Lăng Kha: “Hoặc quỳ xuống xin lỗi, hoặc từ nay về sau Hải Thành sẽ không còn tập đoàn Lăng An.”

Đường Nguyên Minh cười lạnh: “Cố tổng cũng mạnh miệng lắm.”

Cố Nam Thành nhìn về phía Đường Nguyên Minh, trong giọng nói tràn ngập cảnh cáo: “Đường tổng mới xuất ngũ, còn chưa quen thuộc với bố cục thương giới Hải Thành, nghe tôi khuyên một câu, tốt nhất nghĩ kỹ lại đứng ra.” 

Lúc Đường Nguyên Minh muốn mở miệng đáp trả, Thịnh Hoàn Hoàn ngăn anh lại, anh vừa nhận chức, cô không muốn kéo anh vào chuyện thị phi lần này.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Cố Nam Thành: “Sự thật như thế nào thì chúng ta biết rõ hơn ai hết, kẻ thứ ba vĩnh viền là kẻ thứ ba, muốn Lăng Kha quỳ xuống xin lỗi Trần Do Mỹ, cô ta nhận được sao?”

“Thịnh Hoàn Hoàn, nơi này không có chuyện của cô, tốt nhất cò đừng lắm miệng.” Cố Nam Thành không bận tâm tình cảm ngày xưa chút nào, tiếp tục tạo áp lực với Lăng Kha: “Tôi nói quỳ xuống xin lỗi, hoặc Hải Thành không còn tập đoàn Lăng An nữa.” 

Sắc mặt Lăng Kha trắng đi, không tự chủ được mà nhìn về hướng Lệ Hàn Tư.

Chỉ thấy Lệ Hàn Tư bày ra vẻ mặt như người đứng ngoài cuộc, không hề có ý ra mặt cho cô.

Đám người Lam Tiếu rất đắc ý, dáng vẻ như chờ xem kịch vui, Triệu Giai Ca vẫn luôn cao sang mà ngồi ở đó, như một đóa hoa hồng trắng không thể khinh nhờn.

“Tôi nói quỳ xuống xin lỗi, hoặc Hải Thành không còn tập đoàn Lăng An nữa.” Giọng Cố Nam Thành lại vang lên lần nữa, đinh tai nhức óc: “Lăng Kha, đây là cơ hội cuối cùng của cô.” 

Chương 302

Giọng Cố Nam Thành lại vang lên lần nữa, đinh tai nhức óc: “Lăng Kha, đây là cơ hội cuối cùng của cô.”

Lăng Kha không muốn liên lụy ai cả, đưa tay kéo Thịnh Hoàn Hoàn đang chắn trước mặt cô ra, khinh thường mà nhìn Cố Nam Thành: “Anh cứ việc thử xem.”

Cố Nam Thành nghĩ tập đoàn Lăng An dễ ức h.i.ế.p à, gã có thể tùy ý làm khó dễ sao?

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đương nhiên phải đứng ra chống lưng cho Lăng Kha: “Nói rất đúng, Thịnh Thế 

sẽ cùng tồn tại với Lăng An.”

Lãng Kha cũng giống như Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng xem thường Cố Nam Thành, sau khi ly hôn với Nam Tâm, Cố Nam Thành càng làm người ta chán ghét! Trước kia là mất bị che, hiện tại là hoàn toàn mù.

Cố Nam Thành cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển qua Thịnh Hoàn Hoàn, trào phúng cười nói: “Thịnh Thế? cô xác định hiện tại mình làm được chủ?”

Cố Nam Thành đang châm chọc tình cảnh hiện giờ gian nan của Thịnh Hoàn Hoàn, còn không biết lượng sức mà muốn ra mặt cho Lăng Kha. 

Lúc này Đường Nguyên Minh mở miệng: “Có câu ‘Cái bụng của Tể tướng rộng đến mức có thể chèo thuyền’, Cố tống cần gì tính toán chi li với một cô gái, truyền ra không sợ người khác chê cười à.”

Cố Nam Thành lạnh lẽo liếc nhìn anh một cái, nhưng cũng không so đo, chính xác mà nói, gã biết trêu chọc Đường gia là lựa chọn không sáng suốt.

Ánh mắt gã lại nhìn về hướng Lăng Kha, sắc mặt âm trầm đến dọa người: “Lăng Kha, đây là cô tự tìm, tôi vốn còn nhớ giao tình ngày xưa, muốn chừa chút tình cảm, nếu cô không biết tốt xấu như thế thì đừng trách tôi không khách sáo.” 

Giờ khắc này, trên mặt đám người Trần Do Mỹ Trần Phỉ Phỉ đều lộ ra nụ cười hả giận lại đắc ý.

Lam Tiếu nhìn Cố Nam Thành bảo vệ Trần Do Mỹ như thế, càng cảm thấy mình đá Lăng Phi là chính xác, người đàn ông của cò ta cũng phải mạnh mẽ, phải trút giận và có thể bảo vệ cô như thế.

Mà Lăng Phi chẳng làm nên trò trống gì, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

Bạch Sương cười lạnh: “Lần này Lăng Kha t.h.ả.m rồi!”

Tiết Tiêm Tiêm phụ họa: “Đáng đời, ai bảo vừa rồi cô ta kiêu ngạo như vậy.” 

Lúc này Triệu Giai Ca thấp giọng mắng: “Được rồi, các người ít nói vài câu.”

Bạch Sương và Tiết Tiêm Tiêm không dám lồ mãng nữa.

Khiển trách xong hai người, Triệu Giai Ca nhìn về phía người đàn ông bên cạnh và hỏi: “A Tư, anh không tính giúp Lăng Kha sao?”

Lệ Hàn Tư không chút do dự mà trả lời: “Đây là cô ta tự tìm, vì sao anh phải giúp?”

Nếu Lệ Hàn Tư đã nói như thế thì Triệu Giai Ca cũng không hỏi nhiều. 

Lúc này Cố Nam Thành đã lấy di động ra, lại nhìn về phía Lăng Kha: “Giờ cô quỳ xuống xin lỗi Tiếu Mỹ còn kịp.”

“Anh nằm mơ.”

Thịnh Hoàn Hoàn thật chướng mắt Cố Nam Thành giả từ bi, gã tạo áp lực với tập đoàn Lăng An chỉ vì muốn cảnh báo người của Hải Thành, đừng tiếp tục nhắc đến gian tình giữa gã và Trần Do Mỹ. Gã cho rằng làm như vậy có thể che giấu sự thật mình bỏ vợ bỏ con, Trần Do Mỹ chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác? 

Lăng Kha không ngốc, tất nhiên cũng hiểu điều này, vì thế cô khinh thường mà mắng Cố Nam Thành: “Tôi khinh, thứ cặn bã bỏ vợ bỏ con, ngụy quân tử.”

“Lăng Kha, tôi thấy cô thật sự chán sống.” Cố Nam Thành giận tím mặt, buông lời hung ác: “Trong vòng một tuần, tôi sẽ buộc cả nhà các người quỳ xuống trước mặt tôi xin tha.”

“Bốp bốp bốp!” Lúc này một tràng vỗ tay không hợp thời vang lên.

Mọi người còn chưa thấy rõ là ai đang vỗ tay thì một giọng nói thong dong lại mang theo uy h.i.ế.p truyền đến: “Cố tổng thật kiêu ngạo, xem ra chán ở Hải Thành rồi nên muốn đổi 

chỗ phát triển.”

Tiếng nói đột nhiên vang lên này làm mọi người trở tay không kịp, đặc biệt là Cố Nam Thành.

Cố Nam Thành đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Lăng Tiêu bước từng bước đến, dáng vẻ thong dong thoải mái kia như một con mãnh hổ đang dạo quanh sân nhà mình.

Giờ khắc này, Lăng Kha cảm động muốn rớt nước mắt: “Anh họ!”

Hừ, nhà ai không có chồ dựa mạnh chứ? Cố Nam Thành nghĩ nhà cô không ai che chở sao? 

Lăng Tiêu gật đầu với đứa em họ không có bao nhiêu quan hệ huyết thống này, nhìn quanh một vòng rồi dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, tạm dừng chừng hai giây, sau đó tầm mắt sắc bén b.ắ.n về hướng Đường Dật.

Đường Dật sờ sờ mũi, chờ Lăng Tiêu ngồi xuống bên cạnh thì rất ham sống sợ c.h.ế.t mà giải thích: “Tôi cũng bị Diệp Sâm gài thôi.”

Đường Dật đê tiện lại ném nồi cho Diệp Sâm.

Lăng Tiêu mắt điếc tai ngơ trước lời giải thích của Đường Dật, ánh mắt dừng lại trên người Cố Nam Thành đang kinh ngạc, hắn nhếch mòi lên, không giận đã oai mà nói: “Cố tổng, 

tiếp tục đi chứ!”

Mọi người nhìn Lăng Tiêu, không khỏi bi thương cho Cố Nam Thành. Xem ra lần này gã đá trúng tấm ván sắt!

Cố Nam Thành thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, sắc mặt âm trầm như phủ lớp sương mù, hồi lâu vẫn không nói chuyện.

Cố Bắc Thành phản ứng lại trước, anh nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha, bắt đầu hoà giải: “Đều ngồi xuống đi, mọi người đều là bạn bè, cần gì vì việc nhỏ này mà cãi vã như thế.” 

Nói xong, Cố Bắc Thành lại nhìn về phía Cố Nam Thành và Trân Do Mỹ: “Lăng Kha nói là sự thật, Trần tiểu thư cũng chẳng oan ức gì.”

Cố Nam Thành c.ắ.n răng: “Cố, Bắc, Thành.”

Cố Bắc Thành cười lạnh: “Anh thật sự muốn đối đầu với toàn bộ Hải Thành?”

Lăng An, Thịnh Thế, Đường thị, hiện giờ lại có thêm Lăng thị, tập đoàn Cố thị có năng lực gì chống lại bọn họ? Chỉ Lăng thị thôi đã có thế đè c.h.ế.t Cố thị rồi. 

Mặt Cô’ Nam Thành xanh mét, tuy trong lòng rất phẫn nộ, nhưng lại không dám dùng cả Cố gia mạo hiểm vì một người phụ nữ, chỉ là lòng tự trọng đàn ông của gã không chịu nổi thôi.

Nhìn dáng vẻ ức nghẹn của Cô’ Nam Thành, cuối cùng Lăng Kha cũng trút được cục tức, duỗi tay chọc chọc Thịnh Hoàn Hoàn vẫn còn đang ngơ ra, lôi kéo cô tìm chỗ ngồi xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nghĩ tới Lăng Tiêu lại xuất hiện ở chỗ này, đêm nay là chúc mừng cô khôi phục độc thân, nếu bị Lăng Tiêu biết thì có cảm thấy mình bị sỉ nhục không? 

Đường Nguyên Minh nhìn cô gái cứ mất tập trung từ lúc Lăng Tiêu xuất hiện, anh mở lon nước trái cây rồi đưa cho cô: “Muốn đổi phòng không?”

Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần, lắc lắc đ’âu với Đường Nguyên Minh: “Không cần!”

Chuyện của cô còn chưa giải quyết, lúc này rời đi thì ván cờ đêm nay coi như uổng phí.

Nếu Cố Nam Thành an phận rồi thì đến lượt cô lên sân khấu.

Giờ phút này có không ít cỏ gái trong phòng đều đặt tâm tư trên người Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu, dù là gia thế hay tướng mạo, họ 

đều đủ làm các cô gái chạy theo như xua vịt.

Bao nhiêu người ở Hải Thành ghen ghét Thịnh Hoàn Hoàn, vừa ly hôn với Lăng Tiêu thì đã qua lại với Đường Nguyên Minh, một mình cô đã gom được hai trong những người đàn ông đứng đầu Hải Thành.

À, không, còn có Mộ Tư nữa, là ba người!

Nói xem các tiểu thư có lý do gì không chán ghét Thịnh Hoàn Hoàn chứ?

Trần Do Mỹ, Triệu Giai Ca đều là thủ hạ bại tướng dưới tay Thịnh Hoàn Hoàn, hiện giờ cô ly hôn, lại ngồi trên ngai vàng giám đốc Thịnh 

Thế, vẫn chiếm vinh dự tiểu thư đứng đầu không buông, điều này làm biết bao cô gái vừa đố kỵ lại căm hận, muốn túm cô khỏi cái ghế đó.

Hiện giờThịnh Hoàn Hoàn hãm sâu trong lời đồn ngoại tình, lại có dan díu với Đường Nguyên Minh, Lăng Tiêu tới, các cô sẽ không bỏ lỡ thời co tốt này.

Ngay khi Lam Tiếu nhịn không được muốn bắt đầu thì trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông… 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chương 303

Là Diệp Sâm.

Diệp Sâm tiến vào cũng nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô ấy không yên tâm, tôi liền tự chủ trương lại đây xem.”

Thịnh Hoàn Hoàn:”…”

Kỳ thật anh không cần đặc biệt giải thích với tòi!

Nói là tự chủ trương, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại thấy được vẻ đương nhiên trên mặt Diệp Sâm. 

Nói xong câu đó với Thịnh Hoàn Hoàn, Diệp Sâm lại đi về hướng Đường Dật và Lăng Tiêu, kinh ngạc mà nhìn Lăng Tiêu: “Sao anh…”

Sao Lăng Tiêu cũng tới?

Đường Dật khôn khéo lập tức cắt ngang lời Diệp Sâm nói: “Sao anh mới đến, tôi đã đợi anh rất lâu, tòi còn tưởng tôi đi nhầm phòng!”

Diệp Sâm liếc Đường Dật một cái, nhìn về phía Lăng Tiêu và hỏi: “Muốn đổi phòng không?”

Lãng Tiêu không trả lời, đôi mắt sắc bén như chim ưng liếc về hướng Cố Nam Thành: “Sao Cố tổng không nói nữa, vừa rồi anh nói buộc cả nhà ai trong vòng một tuần đến trước 

mặt anh quỳ xuống xin tha?”

Diệp Sâm nhìn theo ánh mắt Lăng Tiêu, đồng tử giấu dưới mắt kính tơ vàng làm người ta không thấy rõ, khuôn mặt tuấn tú của anh rất bình tĩnh, không có d.a.o động cảm xúc nào.

Đối mặt với lời chất vấn của Lăng Tiêu, hơn nửa ngày Cố Nam Thành vẫn không hé răng, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, trong nháy mất Lăng Tiêu xuất hiện đã xoay chuyển cục diện, làm Cố Nam Thành cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

Lúc này Cố Bắc Thành nhìn về phía Lăng Kha và nói: “Lăng Kha, anh xin lỗi vì sự lỗ mãng vừa rồi của anh mình.” 

Lăng Kha vốn đang rất hưng phấn, chờ Cố Nam Thành bị Lăng Tiêu ép xỉn lỗi cô, ai ngờ lúc này Cố Bắc Thành lại xen miệng vào, làm cô thực khó xử.

Lăng Kha nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn gật gật đầu với cô.

Lăng Kha ngẫm nghĩ, sau đó mới nói với Cố Bắc Thành: “Nể mặt anh, em không so đo với anh ta.”

Mọi việc phải một vừa hai phải, ép Cố Nam Thành vào chân tường thì ai biết gã sẽ làm ra chuyện gì, đến lúc đó Cố Bắc Thành đứng ở giữa rất khó xử. 

Hơn nữa tập đoàn Lăng An thật sự thua kém tập đoàn Cô’ thị, Lăng Tiêu có thể đứng ra nói một câu cho cô đã là ân đức lớn, cô không muốn ăn vạ Lăng Tiêu.

Hơn nữa chuyện hôm nay cũng do cô suy nghĩ không chu toàn, nói cho sướng miệng nhất thời nên suýt làm hư chuyện. Nếu đêm nay Lăng Tiêu không tới thì cò thật sự không biết nên xử lý thế nào, nếu liên lụy Hoàn Hoàn vào thì tội của cô lớn lắm.

Cố Bấc Thành bưng ly rượu trên bàn kính Lăng Tiêu và Lăng Kha một ly: “Vậy chuyện này coi như bỏ qua.” 

Lăng Tiêu khẽ mở môi mỏng: “Ai cũng nói nhị thiếu Cố gia không học vấn không nghề nghiệp, tôi thấy anh còn biết ăn nói hơn anh mình nhiều.”

Ai cũng nghe ra Lăng Tiêu đang vả mặt Cố Nam Thành, nhưng Cố Nam Thành lại không dám chống đối một câu.

Trần Do Mỹ cảm thấy mất mặt nên nói khẽ với Cố Nam Thành: “Anh Nam Thành, nếu không chúng ta đi thôi!”

Đi? Lúc này rời đi không phải là chạy trối c.h.ế.t sao? Cố Nam Thành này không mất mặt nối đến thế! 

Đại trượng phu co được dãn được, một ngày nào đó gã sẽ đạp Lăng Tiêu dưới chân.

Cô’ Nam Thành đột nhiên nở nụ cười, gã bưng ly rượu trước mặt lên, thoải mái hào phóng nhìn về phía Lăng Kha: “Lăng Kha, vừa rồi là anh Nam Thành xúc động, anh xin lỗi em vậy.”

Lăng Kha nhìn gương mặt tươi cười của Cố Nam Thành, cảm thấy sau lưng lạnh toát, cô nghĩ trong lòng Cố Nam Thành nhất định là hận c.h.ế.t mình!

Nói xong, Cố Nam Thành uống một hơi cạn sạch, đảo ngược ly rượu không rồi nói với Lăng Kha: “Một ly rượu đục xoá hết hận thù, chuyện 

này coi như qua.”

Lăng Kha gật đầu: “Đúng, bỏ qua.”

Cô nghĩ, nếu là trước kia, chị Nam Tâm thấy dáng vẻ này của Cố Nam Thành thì nhất định sẽ đau lòng c.h.ế.t mất. Nhưng nếu là trước kia thì sao chuyện này có khả năng xảy ra?

Loại người như Cô’ Nam Thành căn bản không đáng để chị Nam Tâm lưu luyến.

“Lam tiếu thư.” Giải quyết xong chuyện của Cố Nam Thành, Lăng Kha cười tủm tỉm nhìn về phía Lam Tiếu, cô không quên nhiệm vụ Thịnh Hoàn Hoàn giao cho mình: “Vừa rồi 

cò nói cái gì, tòi không xin lồi cỏ thì đừng mơ ra khỏi nơi này?”

Lam Tiếu biến sắc, cảnh giác nhìn về hướng Lăng Tiêu, lúc này cô ta còn dám hy vọng xa vời Lăng Kha xin lỗi mình sao? Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu biết quá rõ chuyện giữa cô ta và Lăng Phi, làm sao cô cãi với Lăng Kha được?

Thật không nghĩ tới tổ tiên của Lăng Kha và Lăng Tiêu lại là người một nhà.

“Lăng Kha, một vừa hai phải, đừng quá đáng.” Người nói chuyện không phải Lam Tiếu, mà là Triệu Giai Ca mang vẻ mặt cao sang. 

Lệ Hàn Tư nhìn dáng vẻ đeo bám không buông của Lăng Kha, trong lòng tăng thêm một tia ghét bỏ, nhưng anh ta vẫn không muốn tham dự vào cuộc tranh đấu của phụ nữ, anh không ngốc như Cố Nam Thành.

Hốc mắt Lam Tiếu lập tức đỏ lên, tủi thân mà nhìn Lãng Kha: “Tôi xin lỗi cô không được sao, xin cô đừng so đo với tôi nữa, tôi thừa nhận hết những lời cô vừa nói, vừa lòng chưa?”

Nhìn Lam Tiếu bị buộc thành như vậy, trong lòng mọi người vừa chán ghét lại tức giận với Lăng Kha, cho rằng cô ấy ch.ó cậy thế chủ, kiêu ngạo ương ngạnh. 

“Đừng, cô khóc cái gì, tôi còn oan hơn cô đấy biết không?” Lăng Kha chỉ về hướng Lăng Tiêu: “Cô dám đứng trước mặt Hoàn Hoàn và anh họ tôi nói mình không đẩy Hoàn Hoàn, nói cò và Lăng Phi không có quan hệ gì, nói cái thai cô bị sảy không phải của Lăng Phi không?”

“Chuyện gì vậy?” Lăng Tiêu nhăn mày lại, không giận đã oai.

Lăng Kha tức giận nhìn về phía Lăng Tiêu, blah blah nói một hơi: “Cô gái này không thừa nhận mình là bạn gái của Lăng Phi, vừa rồi đứng trước mặt mọi người nói Lăng Phi không xứng với cô ta, nói cậu ấy tự mình đa tình, nói cô ta chưa từng hẹn hò với Lăng Phi.” 

Lăng Tiêu liếc nhìn Lam Tiếu, khí thế khiếp người: “Phải không?”

Sắc mặt Lam Tiếu trắng bệch, tay chân nhũn ra, nếu không phải lúc này còn ngồi trên sô pha thì nhất định đứng không vững.

Lăng Kha nhìn về phía Triệu Giai Ca: “Triệu tiểu thư, biết cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng không?”

Lăng Kha lấy ra một chồng ảnh và giấy xét nghiệm m.a.n.g t.h.a.i trong túi xách rồi ném cho Triệu Giai Ca: “Nhìn cho kỹ đi, nếu vừa rồi tôi có nửa câu nói dối thì thiên lôi đ.á.n.h xuống.” 

Triệu Giai Ca liếc nhìn đóng ảnh trên bàn một cái, cầm lấy tờ giấy xét nghiệm có viết tên Lam Tiếu.

Mà Lệ Hàn Tư cũng liếc nhìn Lăng Kha, lấy hai tấm ảnh trên bàn rồi cẩn thận nghiên cứu, lát sau nói với Triệu Giai Ca: “Không có dấu vết Photoshop.”

Nói cách khác, ảnh chụp là thật.

Sau khi Lệ Hàn Tư lên tiếng, có mấy người cầm ảnh trên bàn lên, rất nhanh chúng đã được truyền tay khắp phòng.

Đó đều là ảnh chụp Lam Tiếu và Lăng Phi hẹn hò, nắm tay, ôm, hôn môi… Còn có ảnh hai người ra vào bệnh viện. 

ở cống bệnh viện, Lăng Phi cười thật tươi, bế Lam Tiếu lên xoay tròn, mà trong tay Lam Tiếu có cầm biên lai của bệnh viện.

Không khó suy đoán, trong tay Lam Tiếu chính là giấy xét nghiệm mang thai.

Lúc này đột nhiên có người thốt lên: “Trời ạ, sao tấm hình này nhiều m.á.u như thế, chẳng lẽ là chụp vào ngày sinh non?”

“Váy dính m.á.u kìa, trên quần Lăng Phi cũng dính tùm lum, không phải sinh non thì là gì?”

“Thật không ngờ Lam Tiếu lại là loại người này.” 

“Vừa rồi còn nói chướng mắt Lăng Phi, bị vả mặt thật nhanh.”

“Rõ ràng ở bên nhau còn sống c.h.ế.t không thừa nhận, dính phải loại phụ nữ này là Lăng Phi xui xẻo.” 

Chương 304

“Khó trách Lăng Kha nói mình nhìn không được, thì ra Lam Tiếu luôn coi Lăng Phi là lốp xe dự phòng, xem ra lần này Lam Tiếu tự tìm đường c.h.ế.t rồi.”

“Lăng Phi là người của Lãng gia, cũng rất thân với Lăng Tiêu, chỉ tính tiền chia hoa hồng mỗi năm thòi đã không biết bao nhiêu, Lam Tiếu còn nói người ta không xứng với mình, cũng không xem điều kiện của mình như thế nào.”

Từng giọng nói tức giận bất bình vang lên trong phòng. 

Cuối cùng ảnh chụp truyền tới tay Lý Vệ Lâm, anh phẩn nộ ném về hướng Lam Tiếu: “ông đây chưa từng gặp qua loại phụ nữ vô sỉ như cô, còn nói Lăng Phi không xứng với cô, tôi thấy thứ như cô mới không xứng với Lăng Phi.”

Ảnh bị ném đến trước mặt Lam Tiếu, trong ảnh, Lăng Phi ôm Lam Tiếu xuống xe, đầy mặt khủng hoảng mà lao thẳng đến bệnh viện, trên người hai người đều là máu.

Tới giờ khấc này, Lam Tiếu còn có gì để cãi lại? 

Sự thật ngay ở trước mắt, những người đứng xem bị lừa gạt lòng thương hại đang phẫn nộ bắt đầu chỉ trích Lam Tiếu.

Đám người Triệu Giai Ca và Trần Phỉ Phỉ không dám nói chuyện giúp Lam Tiếu nữa.

Mặt Lam Tiếu tái nhợt như tờ giấy, cả người đang run rẩy, cô ta như con rắn độc nhìn trừng trừng vào Thịnh Hoàn Hoàn: “Là cô, nhất định là cô, cô hại tôi sinh non còn chưa đủ, hiện giờ lại sai khiến Lăng Kha hãm hại tôi.” 

Lam Tiếu lớn tiếng khóc rống lên, ngã người lên trước chống lên mặt bàn, một tay chỉ thẳng vào Thịnh Hoàn Hoàn mà mắng: “Là tôi cho người đẩy cô, nhưng cô căn bản không bị thương, mà tôi lại mất con vì chuyện này, vì sao cô vẫn không chịu buông tha cho tôi?”

Thịnh Hoàn Hoàn mặt không cảm xúc nhìn Lam Tiếu, không nhanh không chậm mà nói: “Hình như cô quên con mình bị hầu gái cô mua chuộc đẩy hư, là cô tự rước hậu quả xấu, chẳng liên quan gì đến tôi.”

“Vậy chuyện đêm nay cô giải thích thế nào?” Lam Tiếu rơi lệ đầy mặt, lạnh giọng chất vấn: “Tôi đã mất con, vì sao cô vần không chịu buông tha cho tòi.” 

Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt nói: “Vậy phải hỏi chính cô xem đã làm gì.”

Lam Tiếu trừng lớn đôi mắt đỏ bừng, cả giận nói: “Tôi làm cái gì, cô nói thử xem.”

Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh, nhưng khí thế lại lập tức hạ gục Lam Tiếu cuồng loạn: “Cô thuê người tùy ý bịa đặt bôi xấu tôi trên mạng, cần tôi lấy ra chứng cứ không?”

Lam Tiếu khinh thường mà cười lạnh: “Nếu cô không làm sai thì cần gì để ý người khác nói gì, còn không phải tại cô chột dạ.” 

Nói xong Lam Tiếu lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lăng tổng còn chưa nhìn thấy mấy tấm ảnh đó đúng không, trước khi ly hôn với anh cô gái này đã cặp kè với đàn ông khác, có ảnh chụp làm chứng, sao làm giả được?”

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn lại Lăng Tiêu, không khỏi lau mồ hôi cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Lúc này Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ đều bày ra dáng vẻ xem kịch vui, cuối cùng tâm lý cũng được an ủi. 

Lăng Tiêu nhìn qua Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói lười biếng mang theo chút lạnh lẽo: “Tôi cũng muốn nghe cô giải thích.”

Chuyện mới xảy ra vào tối hôm qua, Lăng Tiêu từng nhìn thấy chiếc Halley kia, hắn cũng biết người đàn ông ngồi trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn là Đường Nguyên Minh, hắn chỉ muốn nghe cô chuẩn bị giải thích như thế nào thôi.

Rốt cuộc Lam Tiếu cũng tìm được chút hi vọng, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô ta chờ xem kết cục của Thịnh Hoàn Hoàn, tội cắm sừng Lăng Tiêu nghiêm trọng hơn cô ta nói dối gấp một vạn lần. 

Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa mở miệng thì Đường Nguyên Minh đã cười nói với Lăng Tiêu: “Lăng tổng cần gì giả bộ hồ đồ, tối hôm qua không phải chúng ta đã gặp nhau sao? tôi và Hoàn Hoàn ký hợp đồng ở nhà ăn, ăn xong tôi lái xe chở cô ấy về nhà có vấn đề gì?”

Mọi người kinh hãi, thì ra Đường Nguyên Minh chính là người đàn ông thần bí trong ảnh,… gian phu của Thịnh Hoàn Hoàn.

Người buồn bực nhất là Lý Vệ Lâm, chiếc xe máy Halley của anh tự nhiên lại hot trên mạng, bị cả Hải Thành biết đến. 

Lăng Tiêu mắt điếc tai ngơ trước lời giải thích của Đường Nguyên Minh, tầm mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, hấn muốn nghe chính miệng cô nói.

“Tối hôm qua sau khi chúng ta tách ra, tôi lái xe đưa anh ấy trở về, trong lúc đó chúng tôi không có hành động quá đà nào, nếu anh xem qua mấy tấm ảnh kia thì sẽ biết, đó là lợi dụng góc độ chụp, cố ý làm người ta hiểu lầm.” Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên giải thích với Lăng Tiêu.

Lúc này Lam Tiếu châm chọc nói: “Lăng tổng, anh đừng tin cô ta, nếu cô ta và Đường Nguyên Minh không có gian díu thì tại sao Đường Nguyên Minh lại đưa dự án lớn của Đường thị cho cô ta?” 

Lăng Tiêu liếc nhìn Lam Tiếu, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Hình như cô rất muốn trên đầu tôi có cái sừng thì phải.”

Tim Lam Tiếu lỡ mấy nhịp, chân tay luống cuống giải thích: “Không phải… Lăng tổng tôi không phải ý này, ý tôi là… tôi muốn nói, những lời này đều là trên mạng truyền, nói rất nhiều xí nghiệp đang tranh đoạt dự án của Đường thị, lại bị Thịnh Thế không hề có ưu thế lấy được, hơn nữa lời đồn này truyền ra từ Thịnh Thế, tôi chỉ sợ Lăng tổng bị Thịnh Hoàn Hoàn lừa.”

Lăng Tiêu lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Những lời này cũng không phải không có lý.” 

Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh giải thích với Lăng Tiêu: “Làm ăn quan trọng là cơ duyên và quan hệ, vừa sinh ra tôi đã quen biết Đường tổng, đây là cơ duyên của tôi. Hơn nữa ai nói cho các người Thịnh Thế không có ưu thế gì? Thịnh Thế không chỉ có tiền, chúng tôi còn có đoàn đội cao cấp nhất.”

Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về phía Lam Tiếu: “Nếu cô không hiểu thì có thể hỏi người ngồi bên cạnh Trần Phỉ Phỉ, anh ta chính là thiên tài của dự án này.”

Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Lý Vệ Lâm. 

Lý Vệ Lâm xấu hổ cười cười với mọi người, sau đó hung hăng trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái: “Đừng quên cá cược của chúng ta, chờ cô thắng lại nói.”

Trần Phỉ Phỉ lập tức hỏi: “Cá cược gì?”

Mặt Lý Vệ Lâm đỏ lên, nói lắp bắp: “Chính là, chính là…”

Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lý Vệ Lâm không biết cố gắng như thế thì dứt khoát trả lời thay anh ta: “Đương nhiên là vượt qua cô trong cuộc đua quốc tế.” 

Không biết là ai “Phì” một tiếng bật cười, ai không biết Trần Phỉ Phỉ là nữ tay đua có tiềm lực nhất Hoa Hạ mấy năm nay, Thịnh Hoàn Hoàn nói như vậy là không tự lượng sức mình.

Trần Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng: “Phải không, tôi chờ cô ở trận chung kết.”

“Một lời đã định.” Thịnh Hoàn Hoàn không màng hơn thua mà đáp lại một câu, sau đó nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi giải thích như vậy, anh có vừa lòng không?” 

Lăng Tiêu còn chưa tỏ thái độ thì Lam Tiếu lại hô to: “Lăng tổng đừng tin cô ta, Thịnh Hoàn Hoàn đang nói dối, trực giác của phụ nữ luôn rất chính xác, nếu cô ta không có gì với Đường Nguyên Minh thì tôi c.h.ặ.t đ.ầ.u xuống cho anh làm ghế ngồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nhìn Lam Tiếu, hiện giờ cô ta chỉ hấp hối giãy giụa thôi, cô và Đường Nguyên Minh trong trong sạch sạch, cô chẳng sợ gì cả, Lăng Tiêu có thể đi điều tra.

Lăng Kha khấn trương nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ sợ Lăng Tiêu tin vào chuyện ma quỷ của Lam Tiếu. 

Ngay sau đó, Lăng Kha liền nghe Lăng Tiêu nói: “Vậy cô lập tức c.h.ặ.t đ.ầ.u xuống đi.”

Thân thể căng thẳng của Lăng Kha buông lỏng, còn kích động hơn cả Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh họ thật thông minh, em quá bội phục anh, không giống người nào đó, chỉ số thông minh bị ch.ó ngậm.”

Người Lăng Kha nói đương nhiên chính là Cố Nam Thành. 

Chương 305

Cố Nam Thành liếc nhìn Lăng Kha một cái, tuy biết cò gái này đang nói gã, nhưng lại chẳng tức giận gì, sớm muộn gì cô cũng phải trả giá vì hành vi của mình, cần gì phải nóng lòng nhất thời?

Làm gã kinh ngạc chính là Lăng Tiêu, hình như người đàn ông này không giống với đồn đãi bên ngoài.

Còn Diệp Sâm, Cố Nam Thành chỉ gặp một lần vào bảy năm trước, hơn nữa Diệp Sâm thay đổi rất nhiều, Cố Nam Thành căn bản không nhận ra. 

“Vậy cô lập tức c.h.ặ.t đ.ầ.u xuống

đi.”

Những lời này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Lăng Tiêu lại dễ dàng tin lời Thịnh Hoàn Hoàn giải thích như thế, nghe đồn vì Thịnh Hoàn Hoàn ngoại tình nên hắn mới ly hôn, hiện tại xem ra không phải.

Hơn nữa căn cứ vào lời giải thích và thái độ thản nhiên vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn, mọi người cũng cảm thấy chuyện trên mạng đều là bắt gió bắt bóng, không có căn cứ gì cả.

Hình như có người đang dẫn dắt dư luận, muốn hủy diệt Thịnh Hoàn Hoàn. 

Cũng phải, nếu Thịnh Hoàn Hoàn thật sự ngoại tình thì thế lực của Lăng Tiêu không tra ra sao? Nếu cô thật sự cắm sừng Lăng Tiêu thì hiện giờ có khả năng lành lặn ngồi ở chỗ này? Nếu cô thật sự phản bội Lăng Tiêu, sao Lăng Tiêu lại tốt tính mà ngồi đó nghe cô giải thích?

Mọi người không hẹn mà nhìn về phía Lam Tiếu, vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn nói Lam Tiếu mướn người bôi xấu cô, mà Lam Tiếu cũng không phủ nhận, luôn muốn gán tội danh ngoại tình lên người cô, nhưng có vẻ đã thất bại.

“Vậy cô lập tức c.h.ặ.t đ.ầ.u xuống

đi.” 

Những lời này làm chân Lam Tiếu mềm nhũn, ngã xuống sô pha, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cô ta không ngờ Lăng Tiêu lại tin tưởng Thịnh Hoàn Hoàn như thế.

Cô ta thua, thua hoàn toàn!

Hiện giờ không ai chịu đứng ra nói chuyện cho Lam Tiếu. Không ai thương hại cô, đều cảm thấy cô gieo gió gặt bão, loại phụ nữ này không đáng để người khác đồng tình.

Trong lúc Lam Tiếu mất hết hi vọng, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, tiếp theo mấy người cảnh sát xuất hiện trước mắt mọi người.

Mọi người nhìn nhau, sao cảnh sát lại tới đây? 

“Ai là Lam Tiếu?” Một cảnh sát trong đó hỏi.

Lăng Kha lập tức chỉ về hướng Lam Tiếu: “Đồng chí cảnh sát, cô ta là Lam Tiếu.”

Mấy cảnh sát nhìn về phía Lam Tiếu, người đi đầu nói với cô ta: “Cò Lam Tiếu, có người cáo buộc cô công kích cá nhân và phạm tội thương nghiệp, xin theo chúng tôi về Cục Cảnh Sát một chuyến.”

Lam Tiếu theo phản xạ nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Là cô.”

Tất cả mọi người nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, thì ra là cô báo cảnh sát. 

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không phủ nhận, thản nhiên đáp lại ngay trước mặt mọi người: “Là tòi.”

Nghe thấy Thịnh Hoàn Hoàn trả lời, lúc này mọi người mới phản ứng lại, thì ra đêm nay chính là cái bẫy đám người Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha dựng nên cho Lam Tiếu.

Sao Lam Tiếu lại không rõ?

“Là cô, là cô bảo Cố Bắc Thành đưa Lăng Phi lại đây.”

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không phủ nhận: “Đúng vậy.”

“Cô muốn huỷ hoại tôi.” 

Lần này Thịnh Hoàn Hoàn không thừa nhận: “Lam Tiếu, người huỷ hoại cô là chính cô, tôi chỉ muốn đòi lại một lời giải thích mà thôi.”

Nếu không phải Lam Tiếu tâm thuật bất chính, tham lam không biết đủ thì sao lại rơi vào bẫy của Thịnh Hoàn Hoàn?

“Giải thích?” Lam Tiếu nghiến răng nghiến lợi chỉ vào cô mà rống giận: “Cái gì là phạm tội thương nghiệp? Cô bôi nhọ tôi, tòi căn bản không làm chuyện đó.”

Thịnh Hoàn Hoàn bình chân như vại đáp: “Tôi hoài nghi cô bị người ta sai khiến, thuê người tùy ý công kích tôi và Thịnh Thế trên mạng, ý đồ phá hư danh dự của tôi và Thịnh Thế, 

cản trở Thịnh Thế và Đường thị hợp tác.”

Lam Tiếu lại thét chói tai: “Cò nói bậy, tôi không có.”

Thịnh Hoàn Hoàn bình thản ung dung nhìn cô ta: “Nếu cô không làm thì cảnh sát và toà án sẽ giải oan cho cô thôi.”

“Lam tiểu thư, xin đi theo chúng tôi một chuyến!” cảnh sát đi đầu lại mỏ miệng.

Lam Tiếu kinh hoảng nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lăng tổng, anh phải tin tôi, tuyệt đối đừng bị Thịnh Hoàn Hoàn lừa.” 

Sắc mặt Lăng Tiêu rất lạnh, ánh mắt nhìn cô ta như đối đãi với một con kiến: “Tôi làm việc gì cần thứ phụ nữ ngu xuẩn như cô dạy sao? Tốt nhất cô đừng đi ra, nếu không cô đã lấy bao nhiêu từ Lăng Phi thì tôi sẽ làm cô nhổ ra gấp trăm lần ngàn lần.”

Gấp trăm lần ngàn lần?

Nói cách khác, Lam Tiếu xài của Lăng Phi một vạn, phải phun ra trăm vạn ngàn vạn, xài của Lăng Phi mười vạn, phải nhổ ra ngàn vạn đến cả tỷ, nếu xài mấy trăm vạn, vậy tức là mấy chục đến trăm tỷ.

Lăng Tiêu làm vậy là muốn thôn tính tiêu diệt toàn bộ Lam gia! 

Lam Tiếu cuồng loạn nghe xong câu cuối của Lăng Tiêu thì cổ họng nghẹn một cái, phun ra một ngụm m.á.u tươi rồi trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.

Mọi người kinh hãi, Lam Tiếu đã xài của Lăng Phi bao nhiêu mà phản ứng lại mãnh liệt như muốn mất mạng vậy?

Cuối cùng Lam Tiếu được xe cứu thương chở đi, cảnh sát ở lại ghi tên của những người ở đây, càng ghi thì áp lực càng lớn, ghi đến Lăng Tiêu thì lớp áo sau lưng đã bị mồ hôi làm ướt. 

Mọi người cho rằng như vậy là xong việc, cả đám muốn rời đi, ván này họ chơi không nổi, đặc biệt là những cỏ gái từng c.h.ử.i rủa và công kích Thịnh Hoàn Hoàn trên mạng.

Nhưng ai biết lúc này cảnh sát lại gọi tên hai người: “Bạch Sương, Trần Phỉ Phỉ, xin đi theo chúng tôi một chuyến.”

Mặt Bạch Sương lập tức trắng bệch.

Trần Phỉ Phỉ giận tím mặt: “Xin hỏi anh cảnh sát này, chúng tôi đã làm cái gì?”

Cảnh sát cương trực công chính mà nói: “Các người bị nghi ngờ có liên quan đến chuyện tốn hại danh 

dự, bịa đặt tùy ý nh.ụ.c m.ạ người khác trên mạng, xin đến cục cảnh sát phối hợp chúng tôi điều tra.”

“Người khác? Có phải cò ta không.” Trân Phỉ Phỉ giận chỉ hướng Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhếch miệng cười: “Là tôi.”

“Tôi biết ngay là cô.” Trần Phỉ Phỉ c.ắ.n răng nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô biết tôi sắp phải tham gia thi đấu, mới cố ý gài bẫy tôi, cô không dám so với tôi thì cứ việc nói thẳng, cần gì dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.” 

Lý Vệ Lâm cũng phẫn nộ nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, hình như không tin được cô lại là loại người này.

Thịnh Hoàn Hoàn buồn cười: “Trần Phỉ Phỉ, cô là chị họ của tôi, nếu không có chứng cứ thì sao tôi lại động vào cô chứ?”

“Ba tôi không tệ với Trần gia các người, nhưng cá đám các người đều là thứ vong ơn bội nghĩa, bác cả cô muốn chiếm đoạt gia sản Thịnh gia nên vào tù, hiện tại cô lại tùy ý c.h.ử.i rủa bôi nhọ tôi trên mạng, tôi không biết mình từng đắc tội cô cái gì.” 

Thịnh Hoàn Hoàn cố ý nhắc tới Trần Văn Hưng làm sắc mặt Trần Do Mỹ trắng nhợt, nấm c.h.ặ.t t.a.y Cố Nam Thành, đỏ mắt mà lắc đầu: “Không có, ba tôi không làm chuyện này.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Không có? Không có thì ba cô vào tù chơi à? Có phải Trần gia các người đều giỏi trò mở to mắt nói dối không?”

Nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói vậy, có mấy công tử rất thất đức cười nhạo một tiếng, như đang châm chọc Trần Do Mỹ.

Sắc mặt Trân Do Mỹ trắng bệch, nước mắt chảy xuống, mỹ nhân rơi lệ nhu nhược đáng thương, nhưng lần này Cố Nam Thành lại không ra mặt 

cho cô ta.

Tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về phía Trần Phỉ Phỉ: “Tôi đã trình chứng cứ lên, rất nhanh sẽ có kết quả, xin lỗi bồi thường chỉ là chuyện đôi ba phút thôi, không làm trề nải cô thi đấu được.”

“Được rồi, Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương, xin đi theo chúng tôi một chuyến!” cảnh sát lại thúc giục Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương.