Triệu Giai Ca bày ra dáng vẻ chấp nhận số phận, nhưng khi nói những lời này, giọng cô ta lại đầy bất đắc dĩ và bi ai, làm n.g.ự.c Lệ Hàn Tư co rút đau đớn.
Anh ta ngồi xuống trước mặt Triệu Giai Ca, quý trọng ôm đôi tay cô ta vào lòng bàn tay, thâm tình nhìn cô: “A Ca, ở bên anh đi, em biết tâm ý của anh chưa bao giờ thay đổi mà.”
Triệu Giai Ca nhìn chằm chằm Lệ Hàn Tư vài giây, sau đó rút tay khỏi lòng bàn tay anh ta, mỏi mệt lại bất đắc dĩ nói: “Anh biết ân oán giữa hai nhà chúng ta, chúng ta không có khả năng ở bên nhau, hơn nữa em luôn coi anh là bạn, không có tình yêu nam nữ.”
“A Ca…”
“Chúng ta cũng qua đó xem đi!” Triệu Giai Ca cắt ngang lời Lệ Hàn Tư nói, cười cười với anh ta.
Sắc mặt Lệ Hàn Tư âm trầm, Triệu Giai Ca duỗi tay xoa xoa khuôn mặt tuấn tú của anh ta: “Được rồi, anh như vậy làm em rất khó xử, lần sau em không dám gặp mặt anh nữa.”
“A Ca…”
“A Tư.” Sắc mặt Triệu Giai Ca lạnh đi, nghiêm túc kiên định nói: “Chúng ta chí có thể là bạn bè, nếu anh còn như vậy thì em sẽ cách xa anh.”
Lệ Hàn Tư nhìn chằm chằm Triệu Giai Ca một lát, nổ lực xem nhẹ đau đớn và không cam lòng trong lòng, cười cười với Triệu Giai Ca: “Được, chúng ta chỉ làm bạn bè.”
Nói xong, anh ta đứng lên, kéo Triệu Giai Ca trên sô pha dậy rồi hỏi: “Anh đưa em trở về?”
Triệu Giai Ca lắc lắc đầu: “Em muốn qua kế bên xem.”
Đi xem.
Xem cái gì?
Xem diễn hay là xem Đường Nguyên Minh?
Lệ Hàn Tư trước sau không hỏi nhiều, chỉ dẩn Triệu Giai Ca đi qua.
Sau khi Diệp Sâm rời khỏi phòng không bao lâu, Nam Tâm bắt đầu giáo d.ụ.c cô bé đã bị Diệp Sâm bắt cóc bỏ chạy.
Cô bày ra dáng vẻ mẹ già mà nói lời thấm thìa với Cô’ Hoan: “Hoan Hoan, con có suy xét đến cảm nhận của mẹ chút nào không, đừng lần nào chú Diệp vừa xuất hiện thì con cũng lặng lẽ đi với chú được không? Mẹ sẽ rất lo lắng.”
Cô bé đáp: “Chú Diệp nói mẹ biết con ở đâu mà!”
Diệp Sâm…
Nam Tâm cô’ nén lửa giận: “Mẹ không biết, lần nào hai người rời đi cũng không nói với mẹ một tiếng, sao mẹ biết được?”
CỐ Hoan nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy sau này lúc con đi với chú Diệp sẽ nói với mẹ một tiếng.”
Nam Tâm nổ lực nặn ra một nụ cười dịu dàng: “Ý mẹ là về sau con có thể cách xa chú Diệp một chút, đừng đi, cũng đừng thân cận với chú được không.”
Cô’ Hoan không rõ: “Vì sao?”
Nam Tâm giải thích: “Bởi vì mẹ không thích chú.”
“Chú Diệp biết mẹ không thích chú, nhưng hình như chú cũng không thích mẹ, cho nên lần nào lại đây chú cũng chỉ dần con đi!” Cố Hoan hiểu rõ mà gật gật đầu, sau đó đáng thương nhìn mẹ: “Mẹ, chú Diệp thích con, con cũng thích chú, hai bên đều thật lòng thương nhau, mẹ không thể chia rẽ tụi con.”
Nam Tâm suýt tức hộc máu: “Những lời này là ai nói với con?”
Cô bé thấy sắc mặt Nam Tâm hơi dọa người thì bĩu cái miệng nhỏ nhắn ra: “Là chú Diệp nói.”
“Diệp, Sâm.” Nam Tâm tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cố Hoan vần mếu máo, tủi thân nhìn cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nam Tâm không đành lòng, cố nén tức giận trong lòng, mềm giọng nói với Cô’ Hoan: “Về sau cách xa chú Diệp một chút.”
Giọng CỐ Hoan bắt đầu mang theo tiếng khóc nức nở: “Nhưng chú Diệp đã vào nhà chúng ta rồi.”
Nói đến chuyện này, Nam Tâm liền nổi nóng, gương mặt thanh nhã xinh đẹp đỏ bừng: “Mẹ sẽ nghĩ cách đuổi chú ra ngoài.”
“Đừng, đừng.” Cô’ Hoan liều mạng lắc đầu, “Oa” một tiếng bật khóc: “Mẹ đừng đuổi chú Diệp đi, chú Diệp rất đáng thương, nếu mẹ đuổi chú ra ngoài thì chú không có chỗ ở đâu.”
“Ai nói với con chú không có chỗ ở, không phải con từng đến nhà chú sao? Nhà chú còn lớn hơn nhà chúng ta, còn có nhiều người hầu hạ chú nữa.”
Cô’ Hoan ngẩn người, tiếp theo lại khóc: “Con không muổn mẹ đuổi chú Diệp đi, con thích chú, con muốn chú làm ba của con.”
“Không có khả năng, con mau bỏ suy nghĩ đi!” Thái độ của Nam Tâm rất cứng rẳn, không có hi vọng xoay chuyến.
Vân Vũ
Cô’ Hoan khóc càng thương tâm, Nam Tâm đau đầu lại đau lòng, cô ấy ôm lấy cô bé đặt lên đùi mình, rút hai tờ khăn giấy chùi chùi khuôn mặt nhỏ.
Tính cô bé cũng rất cứng đầu, quay mặt qua một bên tiếp tục khóc.
Đây không phải lần đầu tiên Nam Tâm nói chuyện với Cô’ Hoan, nhưng hiển nhiên những cuộc đối thoại trước đó không có hiệu quả gì, lần này cô không thế tiếp tục mềm lòng, phải làm con bé biết lập trường của mình rất kiên định.
Đang lúc Nam Tâm muốn mở miệng thì cửa phòng bị đẩy ra, Nam Tâm ngẩng đầu liền thấy Đường Nguyên Minh kéo Thịnh Hoàn Hoàn đi vào, sau đó lại thấy được Diệp Sâm và người đứng phía sau anh…
Lăng Tiêu?
Nam Tâm cho rằng mình nhìn lầm, lại nhìn nhìn lần nữa, mới xác định người đi theo phía sau Diệp Sâm là Lăng Tiêu và Đường Dật.
Nhưng đêm nay là tiệc chúc mừng Hoàn Hoàn khôi phục độc thân, Lăng Tiêu đến là thế nào?
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống bên cạnh Nam Tâm, ánh mắt Nam Tâm dừng lại trên khuôn mặt khóc không ra nước mắt của cô, không khỏi bắt đầu thương thay cho cô.
“Chú Diệp.” Cô’ Hoan vừa bị Nam Tâm rầy xong, nhìn thấy Diệp Sâm lập tức tủi thân khóc oà lên, dang tay về hướng Diệp Sâm: “Chú Diệp ôm một cái…”
Diệp Sâm đi qua chỗ Nam Tâm, cánh tay dài duỗi ra, thoáng dùng chút lực đã giành được Cố Hoan, sau đó làm lơ ánh mắt phần nộ của Nam Tâm, thong dong mà ngồi xuống bên cạnh cô.
Cố Hoan vừa sà vào lòng Diệp Sâm liền không khóc.
Diệp Sâm nâng ngón tay thon dài lên nhẹ nhàng lau nước mẳt trên mặt cô bé, nhìn nhóc con giống Nam Tâm như đúc ra từ một khuôn, thấp giọng hỏi: “Có phái Hoan Hoan bị mẹ mắng không?”
Cô’ Hoan nhìn về phía Nam Tâm, thấy cô lộ ra vẻ mặt tức giận, cái miệng nhỏ lại bĩu ra, nhào vào lòng Diệp Sâm tủi thân rơi lệ, khóc đến cái mũi hồng lên, trông thật đáng thương khổ sở.
Diệp Sâm vỗ vỗ lưng cô bé, không có khả năng chống cự lại cục bột trắng nõn này: “Hoan Hoan đừng khóc, mẹ không hiểu chuyện, chúng ta đừng so đo với mẹ.”
Nam Tâm c.ắ.n răng: “Diệp, Sâm, anh đừng dạy hư con gái tôi.”
Diệp Sâm mắt điếc tai ngơ, tiếp tục an ủi cô bé mềm mại trong lòng ngực, còn cưng chiều hơn cả mẹ ruột.
Nam Tâm nhìn Diệp Sâm như ba bỉm sữa thì không nổi giận nổi.
Nhưng không thể phủ nhận, Diệp Sâm thật sự thích Cố Hoan, nếu không con bé sẽ không dính lấy anh như thế, Diệp Sâm chỉ đơn giản dồ vài câu thì cô bé đã cười.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn trạng thái Diệp Sâm và mẹ con Nam Tâm ở chung thì nói nhỏ bên tai Nam Tầm: “Chị Nam Tầm, em có dự cảm chị sẽ thua, không bằng nhân lúc còn sớm thuận theo Diệp Sâm đi!”
Tuy rằng Diệp Sâm làm việc không dựa theo lẽ thường, nhưng nhiều năm qua, tâm ý của anh đối với chị Nam Tâm vẫn chưa từng thay đổi. Đương nhiên, anh có phải người đàn ông đáng tin hay không còn phải tiếp tục quan sát, có mắt mù đa tình giống như Cố Nam Thành không thì chưa biết.
Nam Tâm ngoài cười nhưng trong không cười mà hỏi: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc em đứng về phe nào?”