Mắt Lăng Thiên Vũ sáng ngời, đưa bảng tới trước mặt Lăng Tiêu: “Yêu cầu gì cũng được sao?”
Lăng Tiêu đoán được đại khái Lăng Thiên Vũ suy nghĩ cái gì, đầu ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, một lát sau mới nói: “Chỉ cần ba làm được thì sẽ đáp ứng con.”
Yêu cầu của Lăng Thiên Vũ rất đơn giản: “Con muốn ăn hoành thánh Hoàn Hoàn làm.”
Lăng Tiêu nhướng mày, hắn còn tưởng cậu sẽ yêu cầu Thịnh Hoàn Hoàn dọn về ở, thì ra lại dễ thỏa mãn như thế: “Được, ba hứa với con.”
Lăng Thiên Vũ cười tủm tím, cậu chưa nói là bao nhiêu lần!
Sau khi cậu nhóc trớ về phòng, Lăng Tiêu rửa sạch chén, khi rời đi nhìn thấy tạp dề treo trên tường thì không khỏi nhớ tới dáng vẻ Thịnh Hoàn Hoàn mặc tạp dề bận rộn trong phòng bếp.
Hắn đi qua, gỡ tạp dề xuống rồi ném vào thùng rác.
Không có một tia do dự.
Trong phòng ngủ đã không tìm thấy chút dấu vết nào Thịnh Hoàn Hoàn từng xuất hiện, cả chăn và khăn trải giường cũng đã thay bộ mới.
Giống như vô số đêm khác, Lăng Tiêu đặt đôi tay lên bụng, chậm rãi nhắm đôi mắt sắc bén lại trong một mảnh bóng tối. Cứ như về tới trước đây, tất cả chưa từng xảy ra thay đối gì.
Nam Tâm dần mấy vệ sĩ trở về nhà, cô cảm thấy cứ tiếp tục mặc kệ Diệp Sâm nhiễu loạn cuộc sống của chính là dung túng anh, chỉ làm anh được một tấc lại muốn tiến một thước.
Lập trường của cô rất rõ ràng, cỏ không thích Diệp Sâm, cho nên cô không thế cho anh chút cơ hội nào cả.
Nhưng cô không ngờ mình hùng hổ đi tới, kết quả bị một cánh cửa chặn lại!
Cô quên ố khóa trong nhà bị Diệp Sâm thay đổi, mà trên tay cô không có chìa khóa…
Vì thế khi Nam Tâm bảo vệ sĩ phá cửa, vệ sĩ còn đặc biệt trịnh trọng hỏi một câu: “Nam tiếu thư, cô xác định không đi lầm chỗ?”
Nam Tâm đỡ trán: “Tôi rất xác định.”
Đây là nhà cô, hiện tại Diệp Sâm hại cô trở thành người ngoài, chỉ sợ nói ra cảnh ngộ này cũng không có bao nhiêu người tin.
Thấy bên trong không có ánh đèn, Nam Tâm nhẹ nhàng thở ra, nói với vệ sĩ: “Đá đi, có gì tôi chịu.”
Đã được xác định, bọn vệ sĩ bắt đầu đá cửa.
Vừa đá chưa được mấy đá, cánh cửa đột nhiên được kéo ra từ bên trong. Hai vệ sĩ đá cửa mất cân bằng ngã thẳng vào trong, bụng vừa tiếp xúc với mặt đất thì trên người đã nghênh đón một trận tay đ.ấ.m chân đá, bọn họ đau đến kêu gào.
Quá đột ngột, hơn nữa người đàn ông hành hung có võ, hai vệ sĩ bị đ.á.n.h không có sức phản kích.
“Diệp Sâm, thì ra anh ở trong đó.” Nam Tâm nhìn động tác như nước chảy hoa trôi của Diệp Sâm thì vừa tức vừa giận.
Cuối cùng Diệp Sâm đ.á.n.h ra một quyền, tao nhã sửa sang lại nếp nhăn trên áo rồi ung dung nhìn về phía Nam Tâm, khóe miệng cong lên trên: “Tôi đã dọn đồ đến đây, đương nhiên phải ờ chỗ này.”
Sau đó anh làm lơ vẻ tức giận trên mặt Nam Tâm, chỉ chỉ người bị thương trên mặt đất và hai vệ sĩ đứng phía sau cô: “Em đang làm gì, không có chìa khóa thì gọi tôi một tiếng, tôi mở cửa cho em là được, đừng huy động nhiều người như thế, làm ồn hàng xóm thì không tốt.”
Nghe đi, anh ta ăn nói như vậy là thế nào?
Nam Tâm tức đến nghienôl răng: “Diệp Sâm, nơi này là nhà tôi, anh đừng không biết xấu hố như thế được không?”
Diệp Sâm dựa vào cánh cửa, gật đầu nhìn cô: “Tôi đâu nói đây không phải nhà em, ngày mai tôi cho em chìa khóa, em muốn trở về lúc nào cũng được.”
Nghe lời này đi, thật sự chưa thấy ai mặt dày vô sỉ như thế.
Nam Tâm từ bỏ cãi cọ với anh, chống một tay lên eo một tay tức giận chỉ vào Diệp Sâm: “Tôi chỉ hỏi anh một câu, dọn đi hay không?”
Diệp Sâm khoanh tay trước ngực: “Em nói đi?”
Nam Tâm cảm thấy, tới giờ khắc này thật sự đừng bận tâm tình cảm trước kia gì nữa.
Cô lạnh nhạt nhìn Diệp Sâm, chân lui lại mấy bước, môi vò tình mà khẽ mở: “Đập anh ta!”
Vừa dứt lời, hai vệ sĩ cao lớn xách nắm tay to tướng vọt về hướng Diệp Sâm, bọn họ phải báo thù vì đồng nghiệp, đ.á.n.h c.h.ế.t cái tên này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mười mấy giây sau là một loạt tiếng kêu rên.
Diệp Sâm không mất một sợi tóc, tiêu sái phủi phủi bụi trên người, sau đó nâng chân đôi thon dài lên đi về hướng Nam Tâm.
Nam Tâm cảm thấy tình hình không ổn liền xoay người bỏ chạy.
Con người phải biết tiến thối, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Nhưng vị “Tuấn kiệt” này chưa chạy được mấy bước đã bị Diệp Sâm bắt được, hông anh khí phách cong một cái đã khiêng cả người Nam Tâm lên vai, xoay người đi trở về.
“Làm cái gì vậy, tên điên này mau buông tôi xuống.”
Nam Tâm biến sắc giãy giụa, ngặt nối Diệp Sâm như siêu nhân vô địch, chẳng những sức lực mạnh, còn rất lì đòn.
Diệp Sâm vươn một chân đá vệ sĩtrên mặt đất ra ngoài, sau đó “Oanh” một tiếng đóng sầm cửa lại, giọng nói lạnh lẽo như cái máy truyền ra từ bên trong: “Không sợ c.h.ế.t cứ việc tiến vào.”
Mấy vệ sĩ bị đ.á.n.h mặt mũi bầm dập ngoài cửa khóc không ra nước mắt, sao bọn họ lại xui xẻo như thế, mới đổi ca đêm đã gặp phải sát thần này!
Rất nhanh bên trong đã truyền đến tiếng đ.á.n.h nhau, mấy vệ sĩ quay mặt nhìn nhau: Làm sao bây giờ, cần quán hay không?
Nhưng bọn họ đ.á.n.h không lại!
Mấy người biết võ lại đ.á.n.h không lại một tên bốn mắt, ngầm lại cũng cảm thấy mất mặt.
Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn gọi điện thoại đến…
Sau khi khiêng Nam Tâm vào nhà, Diệp Sâm ném cô lên sô pha rồi thân thế thon dài cao lớn lập tức đè lên.
Nam Tâm nâng gối đá một cái, Diệp Sâm như đã đoán được động tác của cô, tay nhấn một cái đè chân cô xuống, ngẩng đầu lộ chút đắc ý nhìn cô: “Không ai nói với em là nơi này của đàn ông không thể động vào à?”
Lên gối không thành công, Nam Tâm liền ra
tay.
Diệp Sâm lập tức ghì lấy cổ tay, cúi người c.ắ.n vành tai cô, giọng nói mang ý cười trầm thấp trào ra từ cổ họng: “Tốc độ thế này còn muốn chơi đ.á.n.h lén?”
Thân thế Nam Tâm cứng đờ, mặt trờ nên đỏ bừng, thẹn quá thành giận nghiến răng nghiến lợi: “Anh là đồ biến thái.”
Rống xong, Nam Tâm nắm tóc Diệp Sâm kéo mạnh, thân thế xoay một cái rồi cùng Diệp Sâm ngã xuống khỏi sô pha.
Nam Tâm ngồi trên người Diệp Sâm, đ.á.n.h một quyền vào khuôn mặt tuấn tú của anh, mắt kính tơ vàng văng ra ngoài.
Rốt cuộc sắc mặt Diệp Sâm cũng thay đổi, buồn bực nói: “Nam Tâm, trước kia chúng ta đã nói đ.á.n.h nhau không nắm tóc.”
“Nắm anh đấy, đồ nhã nhặn bại hoại, cho rằng ăn cơm Mỹ mấy năm là muốn làm gì thì làm à?”
Vân Vũ
Mũi Nam Tâm suýt phun ra lửa, kéo mạnh lấy tóc Diệp Sâm mà đ.á.n.h từng đ.ấ.m từng đ.ấ.m vào mặt anh, nhưng người đàn ông này rất nhanh nhạy, vẩn luôn đỡ được.
Diệp Sâm bị cách đ.á.n.h nhau như đàn bà đanh đá của Nam Tâm làm bất đắc dĩ, vừa giơ tay bảo vệ gương mặt đẹp trai của mình, vừa nghiêm khắc cảnh cáo: “Em còn như vậy thì tòi không khách sáo với em nữa đấy.”
Có phải cô đã quên anh cũng có tuyệt chiêu không?
Nam Tâm lại đ.ấ.m anh một quyền: “Anh thử coi, tôi xem anh không khách sáo với tôi thế nào.”
Diệp Sâm thật sự không thể nhịn được nữa, duỗi tay nhéo lổ tai của Nam Tâm, nhẩn tâm mà kéo lên trên.
“Đau đau đau… Buông tay…” Nam Tâm bị đau, cổ duỗi ra thật dài: “Diệp Sâm, chúng ta đã nói không kéo tai, con mẹ nó anh thất hứa.”
Diệp Sâm trả lời: “Đây là em ép tòi, là em nắm tóc tôi trước, tôi chỉ ăn miếng trả miếng.”
Nam Tâm c.ắ.n răng: “Anh có buông tay không?”
Diệp Sâm nói: “Em bỏ ra trước.”