Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Nam Tâm sẽ hỏi như thế, cô cho rằng rốt cuộc Nam Tâm cũng nghĩ thông suốt, bắt đầu suy xét có nên tiếp nhận Diệp Sâm hay không: “Em cảm thấy nếu đối phương thật sự tốt với chị thì có thể thử ở chung thử xem, có lẽ sau khi hiểu anh ta nhiều một chút thì chị sẽ rung động, băn khoăn trong lòng cũng biến mất.”
Thịnh Hoàn Hoàn thật lòng câm thấy Diệp Sâm không tồi, rất xứng đôi với Nam Tâm. Đương nhiên, đầu tiên anh phải thật sự yêu Nam Tâm, mà không phải trả thù như Nam Tâm lo lắng.
Lăng Kha cũng nghiêm túc nói: “Em cảm thấy Diệp Sâm thật sự rất tốt, người đàn ông có điều kiện như anh ta, còn có tay nghề nấu ăn như vậy thì thật sự rất hiếm có, nhất định là người đàn ông tốt yêu thương gia đình.”
Thịnh Hoàn Hoàn rất tán thành lời nói của Lăng Kha: “Không sai.”
Nam Tâm lắc đầu, nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng: “Chị và anh ta không có khả năng, đêm nay Hoan Hoan khóc quấy cả đêm, giờ chắc anh ta đã biết chăm con người khác không dễ. Hơn nữa vừa rồi chị không nể mặt mà mẳng anh ta đi rồi, chắc sẽ không đến nữa đâu.”
Đầo mắt, Nam Tâm đã uống sạch một chai bia, lại cầm lấy chai thứ hai, tư thế khui bia rất lưu loát, trông đặc biệt ngầu.
Thịnh Hoàn Hoàn quan tâm hỏi: “Chị Nam Tầm, chị kháng cự Diệp Sâm như thế là do có nguyên nhân gì à?”
Nam Tâm ngẩm nghĩ, sau đó lại lắc đầu: “Chị vừa kết thúc một cuộc hôn nhân, không muốn bước vào nữa.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Cho nên Diệp Sâm xuất hiện không đúng lúc.”
Lăng Kha: “Còn dùng sai phương pháp rồi.”
Chị Nam Tâm của các cô rất cứng rắn, Diệp Sâm lại trực tiếp dùng biện pháp mạnh như vậy, hai người đều cố chấp ở bên nhau nhất định sẽ phản tác dụng.
Hành vi của Diệp Sâm quá bá đạo, làm Nam Tầm câm thấy không được tôn trọng, hơn nữa còn quá nhiệt liệt làm cô không chịu nối, trong lòng càng kháng cự.
Chủ yếu là anh xuất hiện không đúng lúc, Nam Tầm vừa kết thúc một cuộc hôn nhân, đang trong thời kỳ tuyệt vọng nhất với tình yêu, lúc này cô căn bản không muốn có tình yêu mới, nhưng Diệp Sâm một hai ép buộc cô, làm cô chân tay luống cuống, tâm tình bực bội, càng không có thiện cảm với anh.
Lăng Kha đột nhiên nói: “Chị Nam Tâm, em có chuyện muốn nói với chị, về Trần Do Mỹ, chị muốn nghe không.”
Nam Tâm cười lạnh: “Nói đi, bây giờ còn có gì chị không dám nghe?”
“Trần Do Mỹ thật sự mang thai.” Lăng Kha cẩn thận nhìn Nam Tâm, thấy sắc mặt cô không thay đổi gì thì mới nói tiếp: “Hơn nữa Cố Nam Thành chuẩn bị kết hôn với cô ta, có người chụp được buối chiều bọn họ cùng đi vào cửa hàng váy cưới.”
“Phải không?” Nam Tầm không chút để ý mà cười nói: “Đã sớm liệu trước rồi.”
Cô’ Nam Thành và Trần Do Mỹ thông đồng với nhau không phái ngày một ngày hai, Trần Do Mỹ m.a.n.g t.h.a.i chẳng có gì lạ.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên nói cái gì, lúc này di động của Nam Tâm vang lên, Nam Tâm nhìn thoáng qua, là một dãy số lạ, cô duỗi tay tắt máy.
Nhưng dãy sô’ này lại tiếp tục gọi đến, Nam Tầm lại tắt máy, nó vẩn gọi tiếp.
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Có thế là Diệp Sâm không?”
Nam Tâm nghe tiếng chuông không ngừng vang lên thì không kiên nhẫn bắt máy nghe: “Tìm ai?”
“Là tôi.”
Làm Nam Tâm và Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ chính là, người gọi điện đến lại là Cố phu nhân.
Cố phu nhân mở miệng liền nói: “Nam Tâm, chúng ta gặp mặt một lần đi, sáng mai 8 giờ gặp ở XXX, nhớ đừng đến trễ, đừng đế tôi phải chờ _ 0. » co.
Nghe giọng điệu này còn tưởng hiện tại Nam Tâm là con dâu của bà ta, muốn sai khiến thế nào thì sai thê’ đó?
Tình câm của Nam Tâm và Cố phu nhân luôn không tốt, lúc ly hôn Cố phu nhân còn làm tuyệt tình như vậy, cô càng không ưa gì bà, hơn nữa hiện tại bà đã không phải mẹ chồng của cô, cô không cần thiết tôn trọng bà ta nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì thế Nam Tâm không chút do dự mà nói: “Xin lỗi, tôi không có thời gian, hơn nữa tôi và bà không có gì đế nói.”
“Nam Thành và Trần Do Mỹ sắp kết hôn rồi, đêm nay nó còn đem con tiện nhân kia và bà mẹ, thằng anh chẳng ra gì kia từ quê lên gặp tôi, bảo tôi chọn ngày lành cho tụi nó.”
Cô’ phu nhân vốn không đồng ý Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ ở bên nhau, đêm nay thấy vẻ mặt tham lam lấy lòng của Trần phu nhân và Trần Vân Phàm quái đản thì càng xem thường người của Trần gia.
Gia đình bọn họ vừa đi, Cố phu nhân lại nghe người hầu trẻ nói rằng Trần Vân Phàm bị phụ nữ thiến mất, bà ta lập tức không kiềm chế được.
Bị thiến, còn là tên vô dụng không có ưu điểm gì, về sau Trần Do Mỹ gả vào còn không phải muốn con bà nuôi cả nhà họ?
Cố phu nhân tuyệt đối không chấp nhận chuyện này, nhưng Trần Do Mỹ đã mang thai, bà lại không dám làm gì cô ta, vì thế bà nghĩ tới Nam Tâm.
Nhưng Nam Tâm nghe xong lại đáp nói câu: “Phải không, chúc mừng.”
Cố phu nhân lập tức sốt ruột, liên tục ho khan vài tiếng: “Nam Tâm… Trần Do Mỹ giành mất Nam Thành, làm cô và Cô’ Hoan trắng tay, chẳng lẽ cô thật sự nuốt trôi cục tức này?”
Nam Tâm xem như đã rõ, người mẹ chồng cũ này của cô muốn mượn tay cô diệt trừ Trần Do Mỹ, nghĩ cô ngốc sao?
“Cố phu nhân, bà nói xong chưa?” Nam Tâm lạnh lùng nói: “Hiện tại tôi trả lời bà thêm lần nữa, ngày mai tòi không có thời gian, về sau đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi không có hứng thú với chuyện nhà các người.”
Nói xong, không đợi Cô’ phu nhân trả lời, Nam Tâm đã tắt máy.
Lăng Kha lập tức tức giận bất bình mà nói: “Cố phu nhân này thật lợi hại, bản thân muốn ra tay nhưng vần muốn làm người tốt, bảo chị Nam Tâm đi làm người xấu, hiện tại Trần Do Mỹ đang mang thai, lỡ cô ta bị gì thì nửa đời sau của chị Nam Tầm sẽ thê’ nào?”
Vân Vũ
Nam Tâm cười lạnh: “Bà ta luôn như vậy, chỉ muốn diễn người tốt thôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Tức cái gì, dù sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta, kế này của Cố phu nhân không thành công thì nhất định sẽ có cách khác, xem ra thời gian này Cô’ gia sẽ không an bình, chúng ta chỉ cần chờ xem kịch vui là được.”
Lăng Kha gật đầu: “Hoàn Hoàn nói rất đúng, chúng ta chỉ cần chờ xem kịch vui là được.”
“Được, không nói mấy chuyện ghê tởm này, chiếc xe của Hoàn Hoàn làm sao bây giờ?” Nam Tâm vẫy vẫy tay, sau đó nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Lý đội nói ở chỗ Lăng Tiêu còn có một chiếc, sẽ lái chiếc đó lại đây cho em dùng trước, còn nói việc này không cần em ra mặt, bọn họ sẽ giải quyết giúp em.”
Lăng Kha rất mừng rỡ: “Thật tốt quá, ông chủ có tiền đúng là quá tốt.”
Nam Tâm cũng nói: “Xem ra lần này em phải cảm ơn Lăng Tiêu.”
Ba người vừa cảm thấy may mắn thì di động trong túi Thịnh Hoàn Hoàn đã vang lên, cô nói thầm “Ai mà gọi trễ như thế”, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống.
Lăng Tiêu!
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, miệng các cò linh đến thế sao?
Lăng Kha hỏi: “Ai vậy, sao vẻ mặt như bị táo bón thế?”
Nam Tâm: “Có phải Lăng Tiêu không?”
Thịnh Hoàn Hoàn khóc không ra nước mắt mà gật đầu: “Không phải Lý đội và Cao đội nói họ có thể giải quyết sao?”
Nam Tâm và Lăng Kha đồng tình nhìn cô, trăm miệng một lời mà nói: “Cố lên, tụi này tồn tại cùng cậu.”
“Cút.” Thịnh Hoàn Hoàn trừng mắt nhìn các cô một cái, vội đi ra ngoài nghe điện thoại: “Lăng Tiêu, tôi xin lỗi chuyện chiếc xe đua, tôi sẽ bồi thường theo giá trị thiệt hại.”