Cô Vợ Đanh Đá Được Tổng Giám Đốc Cưng Chiều

Chương 349



Vì thế không ít fan đua xe phát hiện, sáng sớm thức dậy nữ thần của mình đã đăng một bài xin lỗi làm rõ và thư kiểm điểm trên Weibo.

Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương Weibo cùng cập nhật, trừ thư kiểm điểm hơi khác ra thì nội dung gần như y hệt nhau.

Sau phong ba Thịnh Hoàn Hoàn ngoại tình, Ôn Bích vào tù, Lam Tiếu hộc m.á.u nhập viện, cuối cùng vần không trốn thoát vận mệnh giống như Ôn Bích.

Tiếp theo Lăng Tiêu ra mặt làm sáng tỏ, tới bây giờ Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương xin lỗi trước mặt mọi người, Thịnh Hoàn Hoàn thành công quay ngược, cái tát này đ.á.n.h quá xinh đẹp.

Thứ năm là một ngày bình thường, nhưng cũng xảy ra chút “Chuyện thú vị”.

Cố phu nhân lại gọi cho Nam Tâm, hình như đã đ.á.n.h trận thứ hai với Trần Do Mỹ, lại chấm dứt bằng thất bại.

Lần đ.á.n.h đầu tiên, Cố phu nhân hẹn Trần Do Mỹ đi ra, muốn cô ta tự mình hiếu lấy, chủ động rời khỏi Cố Nam Thành.

Kết quả Trần Do Mỹ gọi Cố Nam Thành tới, trình diễn vở kịch bạch liên hoa trước mặt Cô’ phu nhân, Cô’ Nam Thành ôm cô rời đi, Cô’ phu nhân bị chọc tức nhập viện.

Sau đó còn không thể không buông thành kiến với Trần Do Mỹ trước, làm bộ đồng ý cô ta và Cố Nam Thành ở bên nhau.

Lần đ.á.n.h thứ hai này do Cô’ phu nhân đi đến chỗ ở của CỐ Nam Thành và Trần Do Mỹ, bà ta vẫn thua.

Là Trần Do Mỹ không đi ra, Cô’ phu nhân chỉ có thế đi tìm cò ta.

Sau đó Cô’ phu nhân liền trúng kế, bị Cô’ Nam Thành bắt gặp bà ta đẩy Trần Do Mỹ xuống cầu thang.

Đây không phải lần đầu tiên Trần Do Mỹ dùng thủ đoạn này, nhưng lần nào cũng thành còng, tuy chỉ có mấy bậc thang, nhưng vần làm Cố Nam Thành giận tím mặt.

Tóm lại, lần này Cô’ phu nhân thua thực thảm.

Cho nên bà lại gọi điện thoại đến, còn nói với Nam Tầm rằng chỉ cần cô đuổi Trần Do Mỹ khỏi CỐ Nam Thành thì bà sẽ không phản đối cô và gã ở bên nhau, không quấy rối nữa.

Nam Tâm nghe xong chỉ cám thấy rất buồn cười.

Cô thương hại đáp lại một câu: “Cố phu nhân, chuyện nhà của Cô’ gia các người, tôi thật sự bất lực, bà giữ gìn sức khoẻ, tự cầu nhiều phúc đi!”

Nam Tâm vừa kế việc này cho Thịnh Hoàn Hoàn, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sắc mặt lúc đó của Cô’ phu nhân nhất định là rất xuất sắc.

ở ác gặp ác, CỐ phu nhân cũng không đáng để đồng tình, “Ngày lành” của bà ta còn ở phía sau.

Triệu Giai Ca tới Thịnh Thế quay một đoạn quảng cáo, cả ngày đều ở lại Thịnh Thế, dùng thái độ làm việc khiêm tốn và nghiêm túc để được cá công ty khen ngợi.

Lăng Tiêu bảo người đưa xe đến đoàn xe, sau khi Thịnh Hoàn Hoàn tan tầm thì trực tiếp đến đó lấy xe, Triệu Giai Ca cũng vừa đến, nhìn tâm tình có vẻ không tốt lắm.

Thịnh Hoàn Hoàn không rảnh đế ý cô ta, chỉ cần cô ta không đi theo thì cô có thế coi như đoàn xe không có người này.

Nhưng Triệu Giai Ca lại gọi cô lại: “Thịnh Hoàn Hoàn.”

Trước kia kêu Thịnh Hoàn Hoàn là Thịnh tiểu thư, sau khi so nhảy xong thì cũng thay đổi xưng hô.

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu: “Có việc gì à Triệu tiểu thư?”

“Tối hôm qua Lam Nhan chắn một s.ú.n.g cho ba của Lăng Tiêu, cô ấy không thể tham gia cuộc đua quốc tế lần này.”

Tối hôm qua Lam Nhan chắn một s.ú.n.g cho Lăng Hoa Thanh?

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến tối hôm qua Lăng Tiêu vội vàng rời đi, chắc là có liên quan đến chuyện này, xem ra kẻ thù của Lăng Hoa Thanh thật sự không ít, mới ra tù không bao lâu mà đã bị ám sát hai lần!

Triệu Giai Ca đứng cách Thịnh Hoàn Hoàn một khoảng, những lời này làm cả đoàn xe đều nghe thấy, tất cả mọi người nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.

“Cho nên?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Triệu Giai Ca.

Cô gái này sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này, giọng điệu của cô ta như đang ám chỉ cái gì. Lam Nhan có tham gia thi đấu không liên quan gì đến cô?

Sựtồn tại của Lam Nhan chưa bao giờ ảnh hưởng đến Thịnh Hoàn Hoàn. Nếu Kim Thần không thể dự thi thì cô nhất định sẽ đốt pháo chúc mừng.

Triệu Giai Ca cười nói: “Chẳng lẽ cô không biết sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn hỏi lại: “Vì sao tôi phải biết?”

Nếu không phái biết Lăng Hoa Thanh nhiều kẻ thù, Thịnh Hoàn Hoàn còn hoài nghi Lam Nhan tự biên tự diễn.

Vừa bị Lăng Tiêu đuổi ra, quay đầu đã chắn s.ú.n.g cho Lăng Hoa Thanh, cũng may mắn thật đấy, ráng chống chọi qua thì lập tức sẽ xoay người!

Nhưng móc mỉa thế thôi, Thịnh Hoàn Hoàn thật lòng bội phục Lam Nhan.

Một cô gái dũng cảm đến mức nào mới dám chắn s.ú.n.g cho người khác?

Chắc chắn cô ta rất yêu Lăng Tiêu nên mới phấn đấu quên mình như thế!

ở chuyện này, Thịnh Hoàn Hoàn tự cảm thấy không bằng.

Nhưng hiện tại Triệu Giai Ca muốn chụp tội danh gì lên đầu cô đây?

Triệu Giai Ca bước từng bước một đến gần Thịnh Hoàn Hoàn, dùng âm lương chỉ có hai người nghe thấy mà trả lời cô: “Không có gì, chỉ cảm thấy cô nhất định muốn biết chuyện này, lúc này chắc Lăng Tiêu đang ở bệnh viện với Lam Nhan, cô nói xem anh ta sẽ báo đáp cô ấy như thế nào?”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì đột nhiên nở nụ cười: “Triệu Giai Ca, cô thích Lăng Tiêu thì nói rõ, đừng nói móc nói mỉa trước mặt tôi, còn nữa, đừng lấy chuyện này ra nói giỡn, tôi và cô không thân.”

Giọng Thịnh Hoàn Hoàn không lớn không nhỏ, vừa vừa đế người của đoàn xe đều nghe thấy, sắc mặt Triệu Giai Ca lập tức trầm xuống: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô nói bừa cái gì.”

Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục nói: “Lam Nhan là bạn tốt của cô, nếu cô thật sự quan tâm cô ta thì lúc này nên đến bệnh viện thăm, mà không phải đứng đây nói chuyện làm mọi người hiểu lầm, trước nay tôi không đế Lam Nhan vào mắt, bao gồm cả cô, Triệu, Giai, Ca.”

Lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn rất kiêu ngạo, khí thê’ lập tức đè bẹp Triệu Giai Ca.

Lúc này Lăng Kha vừa ra khỏi wc, phát hiện không khí không đúng: “Hoàn Hoàn, xảy ra chuyện gì, có phải Triệu Giai Ca lại ức h.i.ế.p cậu không?”

Triệu Giai Ca tức muốn chết, cái gì mà lại ức h.i.ế.p Thịnh Hoàn Hoàn?

“Không có gì, chúng ta mau đi thôi!” Thịnh Hoàn Hoàn thật muốn giơ ngón cái lên với Lăng Kha.

Cô không muốn lãng phí thời gian trên người Triệu Giai Ca, lập tức lôi kéo Lăng Kha lên xe.

Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha đi rồi, Triệu Giai Ca phát hiện ánh mắt của những người trong đoàn xe nhìn mình đều thay đổi, Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng luôn nhiệt tình cũng tránh đi.

Triệu Giai Ca không ngờ mình lại bị Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha gài, không chỗ phân xử, cô tức đến mặt đỏ phừng phừng.

Thịnh Hoàn Hoàn lại luyện tập trên đường băng vài tiếng đồng hồ, đêm nay cô đột phá cực hạn của mình, lại nhìn thấy mình tiến bộ lần nữa.

Ngay cả Lăng Kha cũng có đột phá.

Thứ sáu, mới sáng sớm Hải Thành đã trở nên rất náo nhiệt, những tay đua ưu tú nhất cả nước đều chạy tới Hài Thành, còn có các fan đua xe đến từ năm sòng bốn biển.

Thịnh Hoàn Hoàn không tham gia buổi chào, các phòng ban trong công ty đều đang bận rộn vì thị trường trang sức, đặc biệt là phòng maketing, tối hôm qua đã chỉnh quảng cáo và poster cả đêm, hiện tại đang vội vàng đăng lên.

Trong mỗi cuộc đua quốc tế, vị trí maketing đều rất nhộn nhịp, Thịnh Thế nhiều tiền lắm của nên đã tài trợ cuộc đua quốc tế năm nay, sớm lấy được hai vị trí quảng cáo.

Thành phẩm trang sức đã được tung ra, rất đáng kinh ngạc. Mỗi kiểu dáng Thịnh Hoàn Hoàn đều giữ lại cho mình một bộ.

Triệu Giai Ca đã quay xong quảng cáo, hiệu quả cũng làm các cao tầng tương đối vừa lòng.

Chạng vạng, Thịnh Hoàn Hoàn nhận được một tấm ảnh, Lăng Tiêu đi cùng một cô gái, cô gái này xinh đẹp loá mắt. Mấu chốt là ngũ quan của cô ta lại khá giống cô.

Chương 357 Lăng Tiêu đi coi mắt

CÔ gái này là ai?

Sau khi xem ảnh, trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn đều là vấn đề này.

Sau đó cô nhớ tới Lăng Tiêu từng nói một câu: “Tôi hôn cô là vì cô làm tôi nhớ tới bạn gái cũ ờ Mỹ.”

Cò gái này chính là bạn gái cũ mà hắn nhắc đến sao? Hắn và cô ly hôn có liên quan đến cô bạn gái cũ này không?

Trần Uy lại gửi qua hai tấm ảnh, tiếp theo thì gửi một emo khiếp sợ: “Lăng Tiêu đang coi mắt với cô gái này”

Coi mắt?

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày: “Cậu xác định họ đang coi mắt?”

Nếu cô gái này là bạn gái cũ của Lăng Tiêu thì đáng lẽ họ đã sớm quen biết, có lẽ đây là một cuộc hẹn hò bình thường.

Trần Uy không lập tức đáp lại.

Thịnh Hoàn Hoàn click mở hai tấm hình kia, tấm đầu là hai người bốn mắt nhìn nhau, tấm còn lạỉ là cỏ gái kìa rũ mỉ cười nhạt, xinh đẹp động lòng người.

Nhìn ra được hai người ớ chung rất tốt, vừa nói vừa cười.

Rất nhanh, Trần Uy lại gửi đến một tấm hình, tấm hình này có thêm vài người, một là Lăng Hoa Thanh mà cô quen biết, hai ng còn lại là một đôi vợ chồng trung niên.

Dáng vẻ của người đàn bà kia hơi giống cô gái nọ, cho nên hai vợ chồng trung niên này có khả năng là cha mẹ của cô ta.

Lăng Hoa Thanh cũng ở đó, tình cảnh này không phải đang coi mắt thì chính là gặp người lớn.

Trần Uy: “Đã xác nhận, Lăng Tiêu và cò gái này thật sự đang coi mắt, không thế gửi ảnh nữa, bị bắt được thì tớ khỏi làm chức giám đốc này nữa.”

“Tớ vừa tra thông tin checkin của gia đinh này, bọn họ là Hoa Kiều đến từ Mỹ, cô gái này tên là Lâm Chỉ Vũ, rất có danh tiếng trong giới người Hoa, là một tài nữ âm nhạc, dương cầm violon cái gì cũng giỏi, quan trọng nhất là cô ta còn rành cả đàn tranh cố và nhị hồ.”

Mỹ, chữ này làm tim Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống.

Cho nên Lâm Chi Vũ này thật sự là bạn gái cũ Lăng Tiêu từng nhắc đến…

Trần Uy: “Hoàn Hoàn, cậu phát hiện không, tớ cảm thấy cô gái này nhìn hơi giống cậu, càng nhìn càng thấy giống, hơn nữa khí chất của người ta không thua kém tiểu thư hàng đầu Hải Thành là cậu chút nào .”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cô gáì trong ảnh khỏng khỏi cảm thán: Đúng vậy, bọn họ thật xinh đẹp.

Trần Uy là hộ đ.â.m bạn chuyên nghiệp một trăm năm: “Hơn nữa, người ta còn cao hơn cậu, n.g.ự.c cũng to hơn cậu, tên cũng dễ nghe hơn cậu, tớ thấy Lăng Tiêu rất vừa lòng đấy.”

Hồi lâu không nghe đáp lại, Trần Uy lập tức gửi mấy dấu chấm hỏi qua:”????? Cậu đâu rồi? Không phải không chịu nổi đả kích chạy vào wc khóc đó chứ?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Cút.”

Trần Uy: “Giận à? Nói giỡn với cậu thôi, không đẹp bằng cậu, nhưng dáng người thật sự tuyệt hơn đấy, tớ sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm, có tiến triển gì lập tức nhắn cho.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, lập tức đáp

lại một hàng chữ: “Không cần, đã ly hôn rồi, anh ta ờ bên ai là tự do của anh ta, cậu cũng đừng nhiều chuyện, coi chừng đốt lửa lên người đây.”

Gửi xong, cô liền ném điện thoại qua một bên.

Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn không thể đi luyện xe, ngày mai chính thức thi đấu, để bảo đảm ngày maì có thể tiến hành bình thường, đêm nay phảỉ đóng đường băng.

Thịnh Hoàn Hoàn vốn tính xem sách một lát rồi nghỉ ngơi sớm, nhưng hiện tại sách không đọc vào nổì, trong đầu đều là gương mặt của Lâm Chỉ Vũ.

Phụ nữ đều đa sầu đa cảm, thích miên man suy nghĩ.

Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu vừa ly hỏn thì Lâm Chi Vũ này lập tức xuất hiện, điều này làm Thinh Hoàn Hoàn không thế không hoài nghi Lăng Tiêu ly hỏn với cò có liên quan đến cô ta.

Hơn nữa, cô và người “Bạn gái cũ” này còn giống nhau như thế, lúc trước Lăng Tiêu đồng ý CƯỚI cô có phải do coi cô là thế thân hay không? Nếu không sao hắn lại nói ra những lời đó với có?

Thịnh Hoàn Hoàn biết, cô và Lăng Tiêu đã ly hôn, nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa gì, nhưng cô không khống chế được mình, trái tim không cách nào yẻn ổn.

Cuối cùng cõ từ bỏ giãy gỉụa, ném sách xuống đi vào phòng Nam Tâm.

“Chị Nam Tâm, chị làm gì vậy?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Nam Tâm đang gom đồ đạc.

Nam Tâm cười cười với cô: “Diệp Sâm dọn đi rồi, chị với Hoan Hoan đã ờ đây mấy ngày, ngày mai phải về.”

“Diệp Sâm thật sự dọn đi rồi, chị xác định?”

Thịnh Hoàn Hoàn rất hoài nghi, Diệp Sâm lại không chịu nổi đả kích, dễ dàng từ bỏ như thế sao?

Nam Tâm đưa điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Hôm nay Diệp Sâm gửi đến.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhận lấy, nội dung cũng tin nhắn không nhiều, trên đó chỉ viết mấy câu: “Em dọn về đây đi, tôi đi về, mấy thứ kia em ném đi!”

Thời gian gửi là một giờ trước.

Thịnh Hoàn Hoàn rất xem trọng Diệp

Sâm, cho nên không khỏi cảm thấy đáng tiếc: “Em còn tướng anh ta sẽ không dể dàng từ bỏ.”

Nam Tâm nói: “Anh ta tra tấn chị đủ lâu rồi, không dọn đi nữa thì chị chỉ có thể đi ra ngoài thuê nhà.”

Nam Tâm nghĩ, chắc lần này Diệp Sâm đã nhận ra quyết tâm của cồ nên hai ngày này không xuất hiện nữa, rốt cuộc cuộc sống của cô cũng khôi phục bình thường, thật tốtí

Thịnh Hoàn Hoàn suy sụp không hỏi thêm nữa, vừa định trả điện thoại thì lại có người gọi đến: “Cố phu nhân?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cái tên trên màn hình, tâm tình càng kém: “Bà ta còn chưa bỏ cuộc?”

Nam Tâm cười lạnh: “Có lẽ bà ta cảm thấy chị van có thể quản được cố Nam Thành, bà ta đ.á.n.h giá chị cao quá.”

Nam Tâm lấy điện thoại lạì, trực tiếp block CỐ phu nhân.

Thịnh Hoàn Hoàn nằm xuống trên giường Nam Tâm, bên người là Cố Hoan đã ngủ rồi, cô nắm tay con bé mà hỏi Nam Tâm: “chị Nam Tâm, chị có nghĩ tới sẽ tìm cho

Hoan Hoan dạng cha kế như thế nào không?”

Nam Tâm lắc đầu: “Khống nghĩ đến, em thì sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Em thích dịu dàng, phải đẹp trai, thích sạch sẽ, biết kiếm tiền, biết nấu cơm, thương vợ, ngày thường thích ờ nhà với vợ, chăm con, có cùng sở thích với em.”

Tóm lại khỏng giống như Lăng Tiêu là được.

Nam Tâm nghe xong thì trực tiếp đáp lại Thịnh Hoàn Hoàn ba chữ: “Em nằm mơ.”

Thịnh Hoàn Hoàn: ”… Yêu cầu của em rất cao sao?”

Vân Vũ

“Em nói đi?” Nam Tâm lập tức mắng Thịnh Hoàn Hoàn một trận: “Trước kia Mộ Tư đủ tốt không? Y như em nói đấy, dịu dàng đẹp trai, cao lớn sạch sẽ, nhưng anh ta có xuống bếp không?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không.”

“Đúng rồi, anh ta diên cũng không diễn ra nhân thiết hoàn mỹ như vậy, cho nên em bỏ cuộc đi! Trừ phi em tìm một người đàn ông vé ngoài bình thường, tính cách thành thật nhưng không có bản lĩnh gì.”

Thịnh Hoàn Hoàn:”… Vậy thì thôi đi, em lười, không muốn kiếm tiền nuôi gia đình, hon nữa em cũng mê trai đẹp nữa.”

“Cho nên tắm rửa ngủ đi, ngày mai còn phải thi đấu.”

Thịnh Hoàn Hoàn bị Nam Tâm đẩy ra khỏi cửa, không khách sáo “Đùng” một tiếng đóng sầm cửa lại ngay trước mặt cô.

Sau đó Nam Tâm gửi tin nhắn cho Đường Nguyên Minh, gửi điều kiện bạn trai lý tường Thịnh Hoàn Hoàn vừa rồi cho anh rồi nói: “Chỉ có thể giúp anh đến đây, tự anh xem rồi làm đi!”

Khỏng bao lâu sau, cỏ lại thu được câu trả lời của Đường Nguyên Minh: “Yêu cầu của con bé nàv đúnq là cao!!!”



Chương 358 Lăng Tiêu mang Lâm Chi Vũ về Lăng Phủ

Nam Tâm nói: “Hoàn Hoàn không có sức kháng cự trước người đàn ông đã biết nấu ăn còn đẹp trai, cho nên cố gắng học nấu ăn đi, anh cũng biết Hoàn Hoàn kén ăn mà, cái con bé này không dề nuồỉ đâu/

“Còn nữa, làm phụ nữ tôi cho anh một lời khuyên, đừng nóng lòng muốn thành công, tâm tư của Hoàn Hoàn rất tinh tế và nhạy bén, nếu anh thật lòng thích nó thì đầu tiên là phảỉ biết tỏn trọng, nếu không anh chỉ đẩy nó ra càng ngày càng xa.”

Làm bạn thuở nhỏ của Đường Nguyên Minh, Nam Tâm không hy vọng anh bước vào vết xe đổ của Diệp Sâm, đặc biệt là hiện tại Hoàn Hoàn còn chưa hoàn toàn buông ra Lăng Tiêu, Đường Nguyên Minh chỉ có thể từ từ mưu tính.

Biếu hiện của anh càng nhiệt tình càng nóng vội thì Thịnh Hoàn Hoàn sẽ càng xa cách, bới vì cò sợ mình không cho anh được cái anh muốn.

Cái gì nên nói cũng đã nóỉ, còn chuyện Đường Nguyên Minh có nghe hay không thì Nam Tâm chỉ có thể chúc anh may mắn.

Trò chuyên với Nam Tâm trong chốc lát, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn cũng bình tĩnh lại, sau khi trở về phòng, cô nhận được tin nhắn do Đường Nguyên Minh gửi đến: “Xin lồi, hôm nay là do anh mất chừng mực.”

Đường Nguyên Minh khỏng giải thích nhiều, Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên đáp lại thế nào nên trực tiếp ném điện thoại qua một bên.

Cô vừa cầm sách lên thì điện thoại lại vang.

Lần này là Trần Uy gửi tin nhắn đến: “Lâm Chi Vũ lên xe của Lăng Tiêu, cha mẹ cô ta trực tiếp trớ về ngà nghỉ ngơi, Lăng Hoa Thanh thì ngồi vào chiếc xe phía sau rời đì.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu chặt mày lại, lập tức trả lời Trần Uy: “Tớ bảo cậu đừng nhiều chuyên, coi chừng c.h.ế.t thế nào cũng không biết.”

Trần Uy kêu oan: “Tớ nghĩ là cậu muốn biết.”

Thật vất vả tâm tình cô mới bình tĩnh lại, giờ lại rối loạn vì lời nói của Trần Uy, Thịnh Hoàn Hoàn bực bộì ném điện thoại đi thật xa, đứng dậy tập một bài Yoga.

Tập đến khi cả người đều là mồ hôi, sau đó lại đi tắm rửa một đợt, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lạì.

Trước khi đi vào giấc ngú, Mộ Tư gọi điện thoại cho cò, nóỉ câu “Cố lên” và một vài lời cổ vũ.

Hiện tại Mộ Tư đang nằm ờ bệnh viện, ngày mai anh ta không thế đến hiện trường đua xe đế xem, trong lòng rất tiếc nuối và khó chịu.

“Cảm ơn, anh phải phối hợp bác sĩ trị liệu, tôi tin anh sẽ đứng lên lại được”

“ừ, anh sẽ làm được.”

Giọng của Mộ Tư vằn dịu dàng như trước, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn sớm đã không còn cảm giác tỉm đập rộn lên, trong lòng tràn đầy vui sướng như ngày xưa.

Mớỉ ba tháng, lạỉ như đã qua ba năm.

“Tỏi đi ngủ đây, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Mộ Tư giật mình, đại khái khó có thể chấp nhận quan hệ giữa họ chỉ còn lại là trò chuyên mặt ngoài như vậy: “Ngủ đi, ngủ ngon!”

Thịnh Hoàn Hoàn “ừ’ một tiếng, sau đó

tắt máy.

Cú điện thoại này của Mộ Tư làm Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn bình tĩnh lại, những bài học quá khứ rồ ràng trước mắt, cô không thế sống mơ hồ như vậy nữa.

Lăng Tiêu thế nào liên quan gì đến cõ, cô và hắn đã là quá khứ, cần gì lo sợ không đâu nữa chứ.

Khi đi ra từ nhà hàng, Lâm Chi Vũ bước lên xe của Lăng Tiêu.

Sau khi xe chạy, cỏ ta nhìn về phía Lăng Tiêu và hỏi: “Hiện tại Thiên Vũ có khỏe không?”

Lăng Tiêu nói: “Béo lên một chút, tính cách vần y như cũ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hơn tám tháng, không biết cậu nhóc đó còn nhớ tồi không, còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp nó, nó vừa mới học đi, cáì m.ô.n.g nhỏ uốn a uốn éo.”

Lăng Tiêu nói: “Trí nhớ của nó rất tốt.”

Lâm Chỉ Vũ cười cười, không khỏi cảm thán nói: “Thế giới này rất lớn, tôi cho rằng mình vĩnh viền không gặp lại nó, cũng không ngờ lần đầu tiên coi mắt trong đời lại gặp

phải anh.’

Lăng Tiêu nói: “Tôi cũng rất bất ngờ.”

Lâm Chi Vũ vừa xuống xe thì một bóng dáng nho nhỏ lập tức nhào tới, cô khom lưng bế cậu lên, Lăng Thiên Vũ ngẩng đầu, vào thời khắc nhìn thấy cò thì hốc mắt cậu nhóc đã ướt…

Đêm nay, Lâm Chi Vũ ờ lại Láng Phủ.

Sáng sớm, Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến hừng đông rồi dậy thật sớm, lúc gom đồ đạc thì thấy b.ăn.g v.ệ si.nh đặt trong túi, mới nhớ tới bà dì đã trề ba ngày.

Cô có chút buồn bực, chẳng lẽ là uống nhiều t.h.u.ố.c tránh thai quá?

Đừng đến lúc thi đấu lại “Máu chảy lênh láng” đấy!

Đế ngừa bất trắc, cô van cầm b.ăn.g v.ệ si.nh vào toilet.

6 giờ rưỡi tới đoàn xe, mờ hội nghị đến 7 gìờ, ăn bữa sáng nửa giờ, 7 giờ rưỡi tập hợp, tất cả các tay đua đi đến bãi đua xe Hảỉ Thành.

Khi tới bãi đua Hải Thành đã hon 8 giờ, không ít đoàn xe đã tới, vị trí của Vũ Yến xếp đằng sau, liếc nhìn lướt qua thì số lượng xe

của họ là ít nhất, chỉ có năm chiếc.

Lần này Vũ Yến chỉ có năm người dự thi, cũng là toàn bộ đội viên, cộng thêm Lý Hưng Hoài, Cao Dương và mấy nhân viên thì cũng chỉ có mười mấy người. So với những đội xe lớn kia thì có vẻ quá ít ỏi.

Lúc này, trong loa phát thanh không ngừng lặp lại quy tắc thi đấu, trên màn hình có hiện tên và thời gian mỗi đội viên sẽ lên sân khấu.

Thịnh Hoàn Hoàn đi theo phía sau Lý Hưng Hoài, Lý Hưng Hoài đột nhiên ngã về phía trước, cũng may cò phản ứng nhanh lập tức đỡ lấy ông.

Người còn chưa đứng vững, một tiếng nói châm biếm đẫ truyền đến: “Tôi còn tường là aỉ, thì ra là Lý què, sao đi đường cũng không vững vậy, thế mà còn hơi sức dần dắt đội ngũ?”

Vừa dứt lời, vài tiếng cười nhạo phụ họa vang lên.

Người nói chính là Vu Hạo của đoàn xe 666 – con trai của chủ đoàn xe Vu Quang – đồng thời cũng là một tay đua tương đối xuất sắc, nhưng phẩm hạnh thì không được tốt lắm.

Vừa rồi là anh ta cố ý ngáng chân Lý Hưng Hoài, nếu không phải Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng kịp thời thì lúc này ông đã bị đám người không có phẩm cách đó chê cười rồỉ.

Cái chân bị thương là nổi đau khó có thế xóa nhòa trong lòng Lý Hưng Hoài, Vu Hạo gọỉ ồng là tên què ngay trước mặt nhiều người như thế là khiêu khích, cũng là sỉ nhục.

Không chỉ Thịnh Hoàn Hoàn, toàn bộ đoàn xe Vũ Yến đều không chịu nổi.

Nhưng Lý Hưng Hoài ngăn họ lại, nói khẽ với mọi người: “Nơi này là sân thi đấu, đừng gây chuyện.”

Sau đó ông nhìn về phía Vu Hạo đang bày ra vé mặt khỉnh miệt: “Chẳng lẽ cha cậu không nói với cậu, lần trước các người cho người tới đập phá đã phảỉ đền bao nhiêu tiền cho Vũ Yến?”

Vu Hạo nhớ tới lần trước thiếu chút nữa đã thành cỏng thu mua Vũ Yến với giá thấp, lại bị Lăng Tiêu nhặt của hời, vẻ đắc ý trên mặt anh ta lập tức hóa thành lửa giận và không cam lòng.

Bời vì sau khi Lăng Tiêu tiếp nhận Vu Yến, chuyện đầu tiên làm là tìm đoàn xe 666 đòi bồì thường tổn thất kinh tế cho Vũ Yến,

Vu Hạo không biết rốt cuộc Vu Quang sợ Lăng Tiêu cái gì mà lại chịu bồi thường mấy chiếc xe mới tính năng siêu mạnh, gỉá cả đắc đỏ.

Nghĩ đến những chiếc xe dự thi lần này của Vũ Yến đều do Vu Quang bỏ tiền mua, Vu Hạo lập tức một bụng lửa giận, cho nên mới cố ý gây chuyện, muốn sỉ nhục Lý Hưng Hoài và tay đua của Vũ Yến một trận.

Không ngờ Lý Hưng Hoài lạì vổ vổ vai anh ta, thấm thìa nói: “Người trẻ tuổi, hiện tại đoàn xe kiếm tiền không dề dàng, cha cậu đã đủ đau đầu rồi cậu đừng gây chuyện thêm nữa, ông ta lớn tuối rồi chịu không nối đâu.”

Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Lý Hưng Hoài cũng rất xấu bụng, lời này đủ sắc bén, đủ làm Vu Hạo thẹn quá thành giận.

Quả nhiên, Vu Hạo trẻ tuổi nóng nảy lập tức đen mặt, trên trán cộm lên gân xanh, nâng nắm tay lên đ.ấ.m vào mặt Lý Hưng Hoài: “Lão già, lão tìm đường chết.”

Thịnh Hoàn Hoàn và Mao Tuấn sớm đoán được Vu Hạo sẽ ra tay, Thịnh Hoàn Hoàn kéo Lý Hưng Hoài ra phía sau, Mao Tuấn thì nắm lấy tay Vu Hạo rồi đẩy ra.

Cao Dương hô to: “Tay đua của đoàn xe 666 đ.á.n.h nqười.



Chương 359 Vũ Yến là một đám chẳng ra gì

Cao Dương hô to: “Tay đua của đoàn xe 666 đ.á.n.h người.”

Cao Dương vừa rống lên thì mọi người lập tức nhìn về hướng bọn họ, nhân viên của liên đoàn ô tỏ lập tức huýt còì, chỉ vào Vu Hạo và Mao Tuấn mà cảnh cáo: “Có phải các người không muốn thỉ đấu hay không?”

Vu Hạo lập tức đẩy Mao Tuấn ra, chí vào mũì đám đồng đội Vũ Yến mà nói: “Tòi xem các người còn có thế đắc ý bao lâu, một đám già yếu phụ nữ trẻ em, chờ giải tán đi.”

Đám tay đua của đoàn xe 666 lập tức lớn tiếng cười cợt.

Hai người trẻ tuổi Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng đương nhiên không chịu được Vu Hạo khiêu khích như thế, tức giận chí vào Vu Hạo: “Mày nói aỉ là già yếu phụ nữtré em.”

Tay đua đứng bên cạnh Vu Hạo cười nhạo và nói: “Trừcác người thì còn có ai, toàn bộ giới đua xe ai không biết Vũ Yến là một đám già yếu bệnh tật, giờ có thêm mấy người phụ nữa, vậy chẳng phải là một đám gìà yếu phụ nữtré em sao?”

“Ha ha ha… Nói rất đúng, một đám già yếu phụ nữ trẻ em cũng dám tới cuộc đua quốc tế xem náo nhiệt thế nào? Là cảm thấy thi đấu khẩn trương, muốn tìm việc vui cho chúng tôi xem sao, cảm ơn tỉnh thần cống hiến vô tưcúa các người.”

Dứt lời lại là một tràng tiếng cười nhạo.

Lúc này lại có một đoàn xe chủ động đi qua, Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền thấy Trần Phỉ Phỉ và đoàn xe Quân Hạm của cô ta.

Quân Hạm không hổ là đoàn xe vương bài, nhìn lướt qua phần lớn đều là gương mặt quen thuộc trong giới đua xe, có mấy người nổi tiếng mà nhóm fan Hoa Hạ đều nhớ tên.

Mấy chục người kéo lũ lượt tới, ai cũng tự tin kiêu ngạo, khí thế đặc biệt mạnh, không ai dám khiêu khích.

Người đàn ông đứng bên cạnh Trần Phỉ Phỉ khinh miệt cười nói: “Vũ Yến là một đám chẳng ra gì.”

Một tay đua khác phụ họa: “Đúng vậy, đoàn xe đã sắp giải tán rồi còn chưa từ bỏ ý định, Lý Hưng Hoài là tên hề nhảy nhót”

Người của đoàn xe 666 và Quân Hạm cộng lại cũng trên trăm, đoàn xe Vũ Yến kẹt

giữa yếu ớt đáng thương, Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng giận không thể át, lại bị Lý Hưng Hoài và Cao Dương ngăn lại.

Lúc này đội trường Giang Lương Ngọc của đoàn xe Quân Hạm và Vu Quang cùng đi tớỉ, nhìn người của Vũ Yến với nụ cười nhạo báng khinh miệt.

Giang Lương Ngọc liếc những đội viên Vũ Yến bọn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, nhìn về phía Lý Hưng Hoài cười nói: “Đã sớm nghe nói anh nhận mấy người phụ nữ vào Vũ Yến, là mấy người này? Lý Hưng Hoài, anh thật là càng sống càng thụt lùi, anh nghĩ đang thi hoa hậu à?”

Cao Dương nói: “Đội viên của chúng tôi xỉnh đẹp có thực lực, thế nào, anh ghen ghét à?”

Giang Lương Ngọc lắc lắc đầu: “Cao Dương, tốt xấu gì năm đó anh cũng là nhân vật vang dội, sao đi theo Lý Hưng Hoài lại thành ra như vậy?”

Lúc này Vu Quang cũng khinh bỉ nói: “Lão Lý, không phải tôi nói đâu, nhưng ông đã què rồi thì giải tán đoàn xe đi đừng ra lăn lộn nữa, còn ngại mấy năm nay bị chê cười chưa đủ à? Nghe lờì đám bạn già chúng tôi, mang

theo đám người vô tích sự này đi về đi, chúng tôi còn thấy mất mặt thay ông.”

Sắc mặt Lý Hưng Hoài trắng bệch, Cao Dương cũng tức đến mặt xanh mét, Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng càng không cần phải nói, Lăng Kha thì nhịn không được dựa vào sức của một mình mắng lại hai đoàn xe.

Cô chỉ vào Vu Quang: “ông nói ai chẳng ra gì, tôi thấy ông mớì chẳng ra gì, một tên đứng nhì vạn năm mà lại mờ miệng nói phét trước mặt tay đua quán quân là Lý đội, tiểu nhân đắc chí.”

Trước kia Vu Quang cũng là tay đua, nhung thành tích luôn đứng sau Lý Hưng Hoài, trước sau không thế vượt qua, cho nên Lăng Kha nói ông ta là tên đứng nhì vạn năm.

Chuyện cũ không sáng rọi bị nhắc đến làm sắc mặt Vu Quang lập tức trầm xuống.

Tiếp theo Lăng Kha lại chỉ vào Giang Lương Ngọc: “Còn ông, đùng có xem thường người khác, phụ nữ thì sao? Chúng tôi sẽ để ông hiiểu ý nghĩa cúa câu nói ‘Mẳt ch.ó mới coi thường người khác’.”

Lăng Kha vừa nói xong thì từng tiếng cười nhạo liên tục vang lên, đều đang cười Lăng Kha không biết tự lượng sức, đến lúc đó

cả đoàn xe không ai đi vào được chung kết thì buồn cười lắm.

Giang Lương Ngọc cười cười: “Cô bé này miệng lưỡi sắc bén lắm, được, tôi cũng muốn xem các người có thể tiến vào trận chung kết không, nếu không thì đáng bị người ta xem thường.”

Nói xong, ông ta dân đoàn xe Quân Hạm rời đi.

Trần Phỉ Phỉ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và Lý Hưng Hoài, cười lạnh: “May mà tôi rời đi kịp thời, thật mất mặt thay các người.”

Nói xong, cô ta đắc ý sải bước đi rồi.

Còn lại đoàn xe Vũ Yến và đoàn xe 666.

Vu Quang hoàn toàn sầm mặt xuống: “Lý Hưng Hoài, đừng tướng rằng bò lên được cây đại thụ là Lăng Tiêu thì cảm thấy không cần lo cái gì, tôi nói cho ông biết, nếu ông khồng lấy được thành tích làm Lăng Tiêu vừa lòng trong cuộc đua quốc tế này thì anh ta cũng bảo ông cút đi, đến lúc đó tôi sẽ từ từ tính sổ với ông.”

Nói xong, ông ta cũng dẫn đoàn xe 666 rời đi. Trước khi đi, Vu Hạo giơ ngón giữa về hướng đám người Lý Hưng Hoài, Mao Tuấn và

Lữ Nguyên Lãng tức đến muốn xông lên đ.á.n.h người.

Triệu Giai Ca cảm thấy mất mặt nên sớm đã đì đến chỗ ngồi.

Trải qua đả kích này, bầu không khí trong đoàn xe Vũ Yến rất suy sút, Thịnh Hoàn Hoàn vỗ vaì mọi người: “Đừng nhụt chí, thi đấu còn chưa bắt đầu, sao họ biết ai có thế cười đến cuối cùng?”

Lăng Kha cũng nói: “Người khác xem thường chúng ta, chúng ta càng phải chứng minh thực lực cúa mình, nhất định không thế bị loại từ vòng đầu tiên được.”

Mọỉ người:

9 giờ, tay đua của mồi đoàn xe đều bắt đầu vào sân, trên khán đài không còn chô trống, đám fan đua xe đến từ năm châu bốn biển hưng phấn hét lên.

Đặc biệt là khi đoàn xe Quân Hạm ra tới, đám fan đều hò hét tên của Kim Thần, Kim Thần đeo một cặp kính râm, đứng trên nóc xe phất tay với mọi người, trông cực kỳ bảnh trai, khiến đám fan thét chói tai liên tục.

“Kim Thần, Kim Thần…”

“Quân Hạm, Quân Hạm…”

Láng Kha hạ giọng nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Lát nữa chúng ta đi ra ngoài, có người vổ tay cho chúng ta không nhỉ?”

Thịnh Hoàn Hoàn búng lén trán Lăng Kha: “Sau này sẽ có.”

Sau khi đoàn xe 666 lên sân khấu, đám fan cũng rất nhiệt tình, dù sao biểu hiện trước kia của Vu Hạo cũng làm người ta chờ mong.

Tiếp theo là Vũ Yến lên sân, không khí lập tức lạnh xuống.

Tuy Vũ Yến đã từng là đoàn xe vương bài, từng có đông đảo fan, nhưng hiện tại họ không gọi tên của tay đua trong Vũ Yến ra được, nghe cũng chưa nghe qua thì sao có thể chờ mong?

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe, nhìn sắc mặt ảm đạm của Lý Hưng Hoài thì thầm nói trong lòng, cô nhất định sẽ tìm về tiếng vổ tay và hoan hô đã mất của Vũ Yến.

Kế tiếp là đoàn xe Lôi Đình, họ đến từ thủ đỏ, cũng là đoàn xe vương bài của Hoa Hạ được chú ý, tay đua vương bài Sơ Tình dưới trướng là Nhất Tỷ của giới đua xe Hoa Hạ, ngoài ra còn có tay đua quán quân Từ Văn Nhạc cũng rất được chờ mong.

Đoàn xe Lôi Đình vừa ra tới thì fan lại hò hét lần nữa.

Vũ Yến bị lạnh nhạt lại càng cảm thấy bị đả kích.

Trực tiếp đến sân đua luồn được các fan hoan nghênh nhất do có thể xem cả trận thi đấu, vì thế lần nào trên sân cũng chen vào đủ loại quảng cáo.

Lúc này, quảng cáo trang sức do Triệu Giai Ca quay cho Thịnh Thế đã được treo lên, hình ảnh đã được chỉnh sửa hoàn thiện làm cỏ ta càng xỉnh đẹp động lòng người.

Nhưng giữa các biển quảng cáo, vẻ đẹp của cò ta cũng không nổi bật, ảnh hậu, ca hậu, xe thần, những người này đủ để làm cô ta ảm đạm đi rất nhiều.

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, cảm thấy công ty đã uống tiền, ngay khi cô chuấn bị dời mắt đi thì thấy được Lầng Tiêu và Lâm Chi Vũ.



Chương 360 Lăng Tiêu dẫn Lăng Thiên Vũ và Lâm Chi Vũ tới xem cuộc thi

Hai người ngồi trên khán đài, Lâm Chi Vũ còn ôm Láng Thiên Vũ trên đùi, nhìn qua cứ như một nhà ba người. Lâm Chi Vũ ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, thoạt nhìn thật xứng đôi vừa lứa.

Điều làm Thịnh Hoàn Hoàn bất ngờ là Lăng Thiên Vũ, trong khoảng thời gian ở chung với cậu nhóc, cậu vẩn luôn bám dính lấy cô, cô còn tường mình có vị trí đặc biệt trong lòng cậu, không thể thay thế được. Không ngờ thực tế không phải như thế.

Điều này cũng gián tiếp chứng minh Lầng Tiêu và Lâm Chi Vũ đã sớm quen biết, hơn nữa quan hệ khá thân thiết.

Lúc này, Lăng Tiêu nhìn về hướng cõ, Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt dời mắt đi.

Đêm đó bị Lăng Tiêu ném ờ giữa đường, Thịnh Hoàn Hoàn liền biết hắn chỉ điểm cho cô chỉ vì ích lợi của đoàn xe, mà không phải vì cõ là aỉ, hiện giờ Lâm Chi Vũ xuất hiện gỉổng như đang cười nhạo cô tự mình đa tình.

Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã dẹp ba

người Lăng Tiêu khỏi đầu, cùng các tay đua thề với quốc kỳ, coi mạng sống là quan trọng nhất, nghiêm khắc tuân thủ quy tắc thỉ đấu, sau đó là bài quốc ca.

Cả nước có mấy ngàn tay đua tham gia cuộc đua quốc tế lần này, vòng quảng bá đầu đã đào thải một phần rất lớn, hiện gỉờxuất hiện trên hiện trường đều các tay đua tinh anh.

Thịnh Hoàn Hoàn không tham gia quảng bá là vì có ký lục, cô có thể không cần tham gia vòng đào thải.

Lữ Nguyên Lãng được sắp vào vòng thứ nhất, có lẽ tâm lý của anh ta bị ảnh hướng nên đấ bị đào thải ngay vào vòng đầu.

Cuộc thi vào trận chung kết rất tàn nhằn, mấy trăm tay đua tranh đoạt mấy chục vị trí, cho nên họ không có cơ hội thứ hai, lúc này tâm lý là yếu tố quyết định thành bại.

“Xin lồi.” Lữ Nguyên Lãng bị đào thải rất suy sút: “Tôi là người đầu tiên lên sân khấu, tôi vốn muốn cho mọi người một khởi đầu tốt đẹp, kết quả… Xin lỗi.”

Lữ Nguyên Lãng là người đầu tiên lên sân, anh ta rất muốn giành lại thế diện cho đoàn xe, không muốn bị những người đó xem

thường, kết quả tạo áp lực cho mình quá lớn, phát huy thất thường nên thua.

Lý Hưng Hoài vổ vồ vai anh: “Không sao, sau khi trở về tiếp tục nồ lực, cậu còn trẻ còn có cơ hội.”

Những người khác cũng an ủi Lữ Nguyên Lãng.

Nãy giờ Mao Tuấn vần im thinh thích, Thịnh Hoàn Hoàn nhớ anh ta sẽ lên sân vào vòng thứ ba, có lẽ tâm lý của anh ta cũng đã bị ảnh hưởng, lúc này chắc rất khẩn trương, còn chưa lên sân đã tạo áp lực tâm lý rất lớn cho mình.

Thịnh Hoàn Hoàn đi đến bên cạnh anh ta rồi ngừng lại: “Còn nhớ lần đầu tiên tôi lên sân, cả quy tắc thi đấu cũng chưa rõ, một lòng chỉ muốn thắng, liều mạng lao về phía trước, kết quả lật xe, cũng may không có việc gì, nếu không đời này chắc không dám lên sân thi nữa.”

Mao Tuấn nghiêng mặt qua nhìn cô, nặng nề nói: “Người nhà tôi phản đối tôi chơi đua xe, nếu lần này không vào được chung kết thì tôi sẽ rời khỏi Vũ Yến, vào công ty gia đình đi làm.”

Đến bây giờ Thịnh Hoàn Hoàn mới biết

trong nhà Mao Tuấn mờ công ty, đây là cậu ấm nối loạn điến hình, thua thì về nhà kế thừa sự nghiệp gia tộc?

Cò khồng khỏi bật cười: “Khá tốt, trước kia tôi cũng cảm thấy áp lực đặc biệt lớn, nhưng anh xem tói bây giờ đi? Kỳ thật không cần nghĩ mọi chuyện quá tệ, chỉ cần dụng tâm đối đẫi thì chuyện gì cũng trờ nên rất đơn giản:’

“Bàng hoàng chỉ là ngắn ngủi, anh đam mê đua xe, không phải rời khỏi sân thi là anh sẽ mất đi nó, giống như tỏi, ai mà ngờ được người như tôi lại đứng trên sân thi chứ?”

Mao Tuấn nghe xong lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn thì áp lực trong lòng giảm đi không ít, rốt cuộc anh cũng lấy lại nụ cười: “Đúng vậy, tôi đam mê đua xe, không thế vì rời khỏi sân thi đấu là hoàn toàn mất đi nó.”

Thịnh Hoàn Hoàn vỗ vồ vai Mao Tuấn: “Cho nên đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, cố gắng phát huy toàn bộ thực lực ra, còn lại giao cho ý trời.”

Mao Tuấn gật đầu: “Cảm ơn cô, hiện tại tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Cố lên, về sau lên thương trường, có lẽ chúng ta còn có

thế che chở cho nhau.’

Mao Tuấn ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Công tỵ nhà tỏi khỏng so được với Thịnh Thế, cô che chớ cho tôi thì đúng hơn.”

“Đừng nói quá sớm, đi lên trước đi, đến anh rồi.” Thịnh Hoàn Hoàn đẩy đẩy Mao Tuấn, tự tay đội mũ bảo hộ cho anh ta: “Cố lên.”

“Tôi sẽ cố.”

Nhờ cuộc trò chuyện với Thịnh Hoàn Hoàn, Mao Tuấn đột nhiên hơi chờ mong được về công ty, tương lai gặp được Thịnh Hoàn Hoàn trên thương trường.

Trong vòng thi thứ ba này, tay đua cúa đoàn xe 666 cũng ởtrong đó, có cả Trần Phỉ Phỉ của Quân Hạm, nhìn chung những tay đua trong sân đều là tinh anh đến từ các đội xe lớn, nhưng Mao Tuấn đã nghĩ thòng suốt, cứ phó mặc hết cho ông trời đì.

Trần Phỉ Phỉ rất nổi tiếng ở Hải Thành, vừa lên sân đã được các fan nhiệt liệt hoan hô, cô ta mang vé mặt kiêu ngạo bước lên xe.

Thi đấu bắt đầu, Trần Phỉ Phỉ liên tục dẫn đầu, cuối cùng không ngoài suy đoán đã lấy được hạng nhất vòng thứ ba, giành được một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Trong tiếng vỗ tay, Mao Tuấn nhếch khóe miệng lên, bời vì anh đứng thứ haỉ, vượt qua tay đua của đoàn xe 666. Vì thế anh rất kiêu ngạo giơ ngón giữa lên với tay đua đó, làm anh ta tức đêh đập nắm tay.

Sắc mặt Vu Quang và Vu Hạo xuất sắc khỏi bàn đến.

Mao Tuấn quá kích động, gỡ mũ giáp xuống chạy thẳng về hướng Thịnh Hoàn Hoàn rồi ôm chặt lấy cô: “Phó đội, cô thật là ngôi sao may mắn của tồi.”

Nói xong, anh ta còn hưng phấn hôn lên mặt Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức giơ tay che mặt anh ta lại: “Mao Tuấn, anh làm như vậy, tòi sẽ cảm thấy anh đang giờ trò lưu manh.”

Mặt Mao Tuấn đỏ lên, lập tức buông Thịnh Hoàn Hoàn ra: “Xin lỗi, tôi quá kích động, không nhịn được.”

Dứt lờỉ, Mao Tuấn bị bọn Cao Dương và Lữ Nguyên Lãng nâng lên, cả Vũ Yến là một mảnh cười vui.

Trong đoàn xe 666 truyền đến một một tràng nhạo báng:

“Còn không phải không bị đào thải thôi

sao, có gì ghẻ gớm đáng để họ mừng thành như vậy.”

“Không bị đào thải đã là may lắm rồi sao có thể không kích động, nhìn họ vui chưa kìa, đúng là chưa thây cảnh đời.”

“Đúng rồi, xem Quân Hạm người ta bình tĩnh đến cỡ nào.”

“Đội xe nhỏ chính là như vậy…”

Kế tiếp là Triệu Giai Ca lên sân, tiếp theo là Lăng Kha, sắc mặt đám tay đua đoàn xe 666 càng khó coi, các cô đều không bị đào thải, hơn nữa dùng tốc độ tuyệt đối tiến vào vòng thi thứ hai.

Bới vì thời gian hữu hạn, cuộc thi của Thịnh Hoàn Hoàn được xếp vào buổi chiều, Lãng Kha thi xong thì người của Vũ Yến chuẩn bị rời khỏi sân đấu.

Lúc này, mọi người liền thấy Lăng Tiêu đi về hướng họ. Lằm Chi Vu ôm Lăng Thiên Vũ đi theo phía sau.

Không ít ánh mắt bị Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ hấp dần qua.

Chỉ thấy Lăng Tiêu mặc một bộ sậm màu, ngũ quan lập thể thâm thúy, đòi chân thon dài tao nhã bước từng bước đến như

báo sân, quý khí sinh ra đẫ có sẵn và khí thế khỏng giận đã oai của hằn cứ như một vị vua nhìn xuống thiên hạ.

Mà vẻ đẹp của Lâm Chi Vũ làm mọi người rất trầm trồ.

“Người đàn ỏng kia là aỉ? Tròng cao quý quá.”

“Anh ta là nhà giàu số một của Hải Thành – Lăng Tiêu.”

“Oa, nhà giàu số một lại trẻ như thế, hon nữa còn đẹp trai quá, tôi không muốn đi, muốn ờ lai Hải Thành quá.”