Kỳ thật không phải ai trong đoàn xe cũng biết quan hệ giữa Lăng Kha và Lệ Hàn Tư, nhưng câu này của Triệu Giai Ca làm ánh mắt mọi người đều tập trung vào Lăng Kha.
Vừa rồi Lăng Kha cảm động đỏ mắt, cũng đứng lên, nhưng Lệ Hàn Tư lại trực tiếp đỉ ngang qua bên cạnh cô, ngừng trước người Triệu Giai Ca rồi đưa hoa cho cô ta.
Từ khỉ sinh ra đến nay, Lăng Kha chưa bao giờ chật vật như thế.
Lúc này Lệ Hàn Tư nhìn về phía Lăng Kha, hình như mới nhớ tới cô, anh ta rút ra một đóa hoa từ bó hoa hồng rồi đưa một tay cho cô: “Quên mất em cũng ờ đây.”
Lăng Kha siết chặt nắm đấm, cô luôn biết Lệ Hàn Tư không yêu mình, nhưng không ngờ anh ta khinh thường cồ như thế.
Rõ ràng anh ta biết cô có ở đây, rõ ràng anh ta có thế tránh đi chuyện này, vì sao lại phối hợp với Triệu Giai Ca sỉ nhục cỏ, làm cô chật vật như thế?
Quên mất em cũng ớ đây? Sao anh ta có thể nhẹ nhàng bâng quơ nóì ra những lời này?
Cô và anh ta ớ bên nhau lâu như thế, cô cho rằng ít nhất cô cũng là đặc biệt đối với anh, cho dù anh yêu Triệu Giai Ca, nhưng cô cũng có địa vị nhất định.
Mãi đến lúc này, cô mới biết đó chỉ là sự vọng tường của mình.
Mãi đến lúc này, cỏ mới biết anh ta khỉnh thường mình như thế.
Hơn ba tháng qua, rốt cuộc anh ta coi cô là cái gì, gái điếm sao?
“Sao vậy, tức giận à?” Lệ Hàn Tư nhìn sắc mặt Lăng Kha từ từ trắng bệch, khóe miệng vần luôn nhếch lên ý cười nhợt nhạt, duỗi tay lại rút ra hai đóa hoa hồng rồi cùng đưa cho cô: “Cầm đi! Rất đẹp phải không?”
Thịnh Hoàn Hoàn đứng bên cạnh sầm mặt xuống, Lệ Hàn Tư này đang làm cái gì, chà đạp người khác sao?
Lăng Kha nhìn gương mặt Lệ Hàn Tư và ba đóa hoa hồng anh ta bố thí cho mình, nắm tay càng ngày càng siết chặt, móng tay đ.â.m thật sâu vào lòng bàn tay.
Lệ Hàn Tư, vì sao anh phải sỉ nhục tôi nhưthế?
Nhưng dù thế nào cỏ cũng không nói ra
được những lời này.
Lúc này, Triệu Giai Ca thấu tình đạt lý giải vây cho Lăng Kha và Lệ Hàn Tư: “Ý nghĩa của ba đóa hoa hồng là anh yêu em, ba đóa của Lăng Kha đáng quý hơn bó của tôi nhiều, không ngờ Hàn Tư lại lãng mạn như thê?’
Lời Triệu Giai Ca nói làm ánh mắt Lệ Hàn Tư sầm xuống, ý cười trên khóe miệng cứng lại, sau đó thì nhếch lên càng cao, cười nói với Lăng Kha: “Còn không mau cầm?”
Đôi cấu nam nữ này thật sự nghĩ người khác đui rồi sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Kha, hy vọng cô ấy đừng nhận ba đóa hoa hồng này, đây mà là “Anh yêu em” cái gì, rõ ràng là “Chà đạp em”!
Lăng Kha thật lâu không động đậy, Thịnh Hoàn Hoàn không biết cô đang do dự cái gì, lúc này nên ném mạnh hoa hồng vào mặt Lệ Hàn Tư, rồi tặng anh ta một câu: “Con mẹ nó, bà không cần.”
Nhưng Lăng Kha lại duỗi tay nhận hoa, cũng không ném vào mặt Lệ Hàn Tư.
Cô quý trọng đặt hoa lên mũi ngửi, khẽ nhếch khóe miệng, hai mắt nhìn vào Lệ Hàn
Tư, cứ như thế giới này to lớn thật, nhưng trong mắt cô chỉ có anh ta.
“A Tư, chúng ta ở bên nhau lâu như thế rồi, đây là lần đầu tiên anh tặng quà cho em, rất thơm rất đẹp, em rất thích.”
Lệ Hàn Tư vốn nên cười nhạo, Lăng Kha luôn dê thỏa mãn như vậy, dù anh ta bảo cô chờ bao lâu, chí cần nhìn thấy anh thì trên mặt cô vĩnh viền mang theo nụ cười vui mùng.
Nhưng hiện tại, miệng cô nói thích, trên mặt lại đầy bi thương, không có một tia vui sướng nào cả.
Thịnh Hoàn Hoàn thật muốn gõ đầu Lăng Kha ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì, vì sao cỏ lại yêu hèn mọn như thế, vì sao không thế tranh đua một chút?
Trên dưới toàn thân Lệ Hàn Tư thể hiện rõ viết hai chữ cặn bã, có điểm nào đáng đế cô thích, cô trúng bùa hay gì mà nhất quyết phải là anh ta chứ?
Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Kha làm tức điên rồi, loại đàn ồng này cần đế làm gì?
Tiếp theo cô nghe thấy Lãng Kha nói: “Nhưng em càng thích bó hoa trong tay Triệu
Giai Ca.”
Sắc mặt Lệ Hàn Tư lập tức trầm xuống, giống như cảm thấy Lăng Kha được một tấc lại muốn tiến một thước, lòng tham không đáy.
Lăng Kha thưởng thức ba đóa hoa hồng trong tay, cười cười với Lệ Hàn Tư: “Anh khồng cầm thấy ba đóa hoa hồng này và ý nghĩa của nó càng thích hợp vớì Triệu Giai Ca sao?”
Triệu Giai Ca không ngờ Lăng Kha lại nói như thế, lúc nãy Lăng Kha nói cô và Lệ Hàn Tư ớ bên nhau lâu rồi, hiện tại lại nói ra lời này, nhất định sẽ làm mọì người cảm thấy cô ta là ké thứ ba chen chân vào giữa bọn họ.
Triệu Giai Ca không muốn gánh cái nồi này.
Vì thế cô ta lập tức nóỉ: “Lăng Kha, tôi và Lệ Hàn Tư chỉ là bạn bè bình thường, tôi nghĩ anh ta vốn muốn cho cô một bất ngờ, không ngờ lại biến khéo thành vụng, làm cố hiểu râm.”
Nói xong, cô ta đưa bó hoa trong lòng cho Lăng Kha: “Chúng đều là của cồ.”
Lăng Kha lỉếc nhìn bó hoa hồng một cái,
ánh mắt trở lại gương mặt âm trầm của Lệ Hàn Tư, biết rõ còn cố hoi: “A Tư, là như thế sao?”
Sắc mặt Lệ Hàn Tư rất khó coi, anh ta không muốn làm Lăng Kha được như ý, nhưng nếu anh nói không phải thì thanh danh của Triệu Giai Ca nhất định sẽ bị hao tổn, về sau sẽ xa cách anh.
Lúc này trong lòng Lệ Hàn Tư rất giãy giụa, anh ta không ngờ cồ gái luôn ngoan ngoãn nghe lời, không chút để bụng này lại gài bay mình.
Nhìn sắc mặt Lệ Hàn Tư và Triệu Giai Ca, tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn rất tốt, lập tức châm thêm chút lửa: “Sao Lệ thiếu không nói lời nào, vấn đề này rất khó trả lời sao?”
Mọi người nhìn về phía Lệ Hàn Tư và Triệu Giai Ca, ánh mắt bồi hồi qua lại giữa hai người.
Lệ Hàn Tư phát hiện sắc mặt Triệu Giai Ca rất khó xem, nếu anh ta không xử lý tốt chuyện này thì cô nhất định sẽ trách anh suy nghĩ không chu toàn, về sau không tùy tiện nhận quà anh tặng nữa.
Điều Lệ Hàn Tư sợ nhất chính là Triệu Giai Ca phân rõ giới hạn với mình, ít nhất bây
giờ anh còn có thế quang minh chính đại quan tâm cô.
Vì thế anh ta không cam lòng nhìn về phía Lăng Kha, ánh mắt tràn ngập chán ghét, thầm nghĩ quan hệ không chính đáng giữa mình và cỏ gái này cũng nên kết thúc, nhưng hiện tại anh phải phối hợp với cô vì A Ca.
Vì thế Lệ Hàn Tư nở nụ cười: “Đương nhiên là như thế, nếu em thích thì anh dọn cả cửa hàng bán hoa lại đây cũng không sao.”
“Vậy anh dọn đi!” Lăng Kha cười khanh khách nhìn anh ta: “Cái này chỉ là chút tiền vặt vẫnh đối với anh, nhưng với em lại là bất ngờ động trời.”
“Lăng Kha.” Ý cười trên khóe miệng Lệ Hàn Tư lại cứng đờ, kêu tên cô cũng mang theo ý cảnh cáo, anh ta đang cảnh cáo cô một vừa hai phải thôi.
Lăng Kha cười cười: “Tức giận à? Chỉ đùa một chút thôi, em không hư vinh đến thế đâu, nhung mà…”
Cô dừng lạì, ý cười trên khóe miệng tắt ngúm: “Tôi không thích hoa bị cô gái khác chạm qua.”
Nói xong, cỏ khẽ buông tay, bó hoa hồng
rơi xuống mặt đất, cánh hoa bay đầy đất.
Quá tuyệt.
Nhìn cánh hoa đầy đất cùng sắc mặt âm trầm của Lệ Hàn Tư và Triệu Giai Ca, Thịnh Hoàn Hoàn thật cảm thấy hả giận thay Lăng Kha.
Chắc Lệ Hàn Tư nằm mơ cũng không ngờ con thỏ nhỏ ngoan ngoãn ôn hòa như Lăng Kha hiện giờ cũng trở nên nhanh mồm dẻo miệng như vậy.
“Lăng Kha, cò là ý gì?” Người hỏi không phải Lệ Hàn Tư, ngược lại là Triệu Giai Ca.
Có lẽ câu nói ‘Tôi không thích hoa bị cô gái khác chạm qua” của Lăng Kha kích thích Triệu Giai Ca, làm cô ta cảm thấy nhục nhã, trônq có vẻ rất tức qiân bất bình.
Chương 363
Lăng Kha nhìn Triệu Giai Ca tức giận bất bình, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lệ Hàn Tư, mấy giây sau mới xoay người: “Hoàn Hoàn, chúng ta đi.”
Có lẽ trước kia Lăng Kha còn từng có chờ mong không thực tế với Lệ Hàn Tư, nhưng hôm nay cô đã hoàn toàn thấy rõ vị trí của mình trong lòng Lệ Hàn Tư.
Đối với anh ta, cô chỉ là cò gáì bị coi rẻ có thể tùy ý sỉ nhục.
Quan hệ giữa cô và anh ta không làm cô có được chút tôn trọng và thương yêu nào, ngược lại còn trở thành nguyên nhân anh ta coi thường cô, coi cô là một cô gái không có liêm sỉ, đáng bị anh xem thường.
Lệ Hàn Tưthật sựcóýnghĩnày.
Trước kia cô có thế lừa mình dối người, nhưng hiện tại nếu tiếp tục làm như không biết, không để bụng thì cô cũng đang xem thường chính mình.
“Lăng Kha.” Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại, tay cô bị cỏ ấy siết rất đau.
Cò biết trong lòng con bé Lăng Kha này
nhất định không dễ chịu, cô ấy yêu thầm Lệ Hàn Tư đã nhiều năm, thật vất vả mới có chút qua lại với anh ta, hôm nay chỉ sợ phải cắt đứt thật rồi, thậm chí có khả năng sẽ trớ mặt thành thù, trong lòng cô ấy nhất định rất đau.
Lăng Kha buông tay ra, xoay người nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, có phải tớ rất buồn cười khồng?”
“Tớ cho rằng mồi lần anh ta tới tìm mình thì vị trí của tớ trong lòng ảnh sẽ cao lên một chút, tớ biết bên cạnh anh ta trừ Triệu Giai Ca ra thì không có cò gái khác, tớ cho rằng mình cũng khác biệt.”
Lăng Kha khỏng kiềm được nước mắt, đế lệ chảy xuống hai má, làm nhòe đi tầm mắt cô: “Mãi đến hôm nay tớ mới hiểu, anh ta chỉ coi tớ là hạng gái miền phí thôi.”
“Láng Kha!” Thịnh Hoàn Hoàn nhịn khõng được duỗi tay ôm lấy cô: “Người đàn ỏng như vậy không đáng để cậu rơì lệ.”
Lăng Kha nói: “Tớ chỉ không cam lòng, từ cấp ba tớ đã thích anh ta, Hoàn Hoàn, cậu không hiểu mùi vị yêu thầm dày vò đến mức nào, cho nên để có thể tới gần anh ta một chút thì dù có thiêu thân lao đầu vào lửa, tớ cũng cam tâm tình nguyện.”
“Nhưng vì sao anh ta lại bắt tay với Triệu Giai Ca sỉ nhục tớ, rốt cuộc tớ làm sai cái gì? Rốt cuộc tớ đã làm sai cái gì?”
Lăng Kha ôm Thịnh Hoàn Hoàn khóc lớn một hồi, khóc xé gan xé ruột, Thịnh Hoàn Hoàn nghe mà tỉm đau như cắt.
Lăng Kha là người rất cứng cỏi, đã nhận định chuyên gì thì sẽ đi đến cùng, Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng Lăng Kha khóc xong lại tiếp tục vô tư mà ở bên cạnh Lệ Hàn Tư.
Cho nên có vài lời dù khó nghe đến mấy, cỏ vẩn muốn nói: “Lăng Kha, rời khỏi anh ta đi, coi như một giấc mộng, đừng đế anh ta có cơ hội giày xéo cậu nữa.”
Lăng Kha nhắm chặt hai mắt, nhưng nước mắt vần tràn ra khỏi khóe mi, cô c.ắ.n chặt môi, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp táì nhợt như tờ giấy.
Cỏ đang đưa ra một quyết định rất gian nan.
Một lúc sau, Lăng Kha mới buông Thịnh Hoàn Hoàn ra, nâng tay lên lau khô nước mắt trên mặt, miễn cưỡng nhếch miệng cười đáp lại cồ một câu: “Lăng Kha này vò dụng đến mấy cũng không hạ tiện đến mức này.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong câu nói thì kích động đến suýt rơi lệ.
Cuối cùng cái con bé này cũng nghĩ thông suốt, thật không dề dàngí
Khi họ trở lại bãi xe thì gặp phải Triệu Giai Ca, nhưng đã không thấy Lệ Hàn Tư đâu.
Triệu Giai Ca mang sắc mặt lạnh lẽo đi về hướng Lăng Kha: “Nhờ cô ban tặng, chỉ sợ tôi và Lệ Hàn Tư không làm bạn được nữa, hy vọng lần sau trước khi cô vô cớ gây rối thì nên suy xét hậu quả, còn nữa, dù kết cục của hai người thế nào cũng đừng kéo tôi vào nữa.”
Những lời này của Triệu Giai Ca hoàn toàn phủi sạch trách nhiệm, biến Lăng Kha thành người phụ nữ ghen tuông bậy bạ, vô cớ gây rối.
“Nói đủ chưa?” Lăng Kha lạnh nhạt nhìn cô ta: “Nói đủ thì cút, đừng cản đường chúng tôi.”
Sắc mặt Triệu Gỉai Ca trớ nên rất khó xem, Lữ Nguyên Lãng nhịn không được đứng ra nói chuyện thay cô ta: “Lăng Kha, chú ý giọng điệu của cô, chúng ta cùng một đoàn xe, đừng vì việc riêng của các người mà làm ảnh hưởng sự đoàn kết.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày nhìn Lữ Nguyên Lãng một cái: “Không hiếu thì đừng lên tiếng.”
Mao Tuấn tiến lên vỗ vỗ vai Lữ Nguyên Lãng: “Chuyên giữa phụ nữ, đàn ông chúng ta đùng xen vào thì tốt hơn”
Trận thỉ đấu của Thinh Hoàn Hoàn được sắp xếp vào khoảng bốn giờ chiều, thi chung với cỏ còn có Kim Thần.
Trước khi lên sân Kim Thần đã đội mũ giáp, đứng bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, nhịn không được trêu chọc: “Xem ra chúng ta thật có duyên!”
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nhếch khóe miệng lẻn: “Thế nào, mắt hết sưng rồi?”
Khóe miệng Kim Thần dưới mũ giáp giật giật: “Phụ nữ hung dữ quá coi chừng không gả đi được”
Thịnh Hoàn Hoàn phán bác: “Chí có thứ đàn ông yếu hèn mới cảm thấy phụ nữ hung dữ, anh nên tự xét lại bản thân mình, nếu không tôi thật cảm thấy bi thương thay cho người phụ nữ của anh.”
Kim Thần cười cười: “Miệng lưỡi sắc
bén.”
Lúc này, trên màn hình xuất hiện tên của bọn họ, tiếp theo màn ảnh dời về phía Kim Thần, tiếng hoan hô của các fan vang vọng toàn trường.
Kim Thần khoe khoang mà vằy vẫy tay, Thịnh Hoàn Hoàn nhanh chóng đội mũ giáp lên rồi đi qua một bên, tránh bị chụp chung khung hình, vô cớ khiển fan của anh ta bất mãn.
Trong cuộc thi kế tiếp, Kim Thần dần đầu đi trước, Thịnh Hoàn Hoàn vững vàng chiếm vị trí thứ ba, lấy được tư cách tiến vào trận thi thăng cấp tiếp theo.
Sau khi kết thúc, cả đội trờ về Vũ Yến, Lý Hưng Hoài tổng kết cho mọi người, cũng bảo họ sớm trở về nghỉ ngơi, chuấn bị đợt thi thăng cấp thứ hai vào ngày mai.
Chạng vạng, đêm cuối thu càng lạnh, lúc này rất thích hợp đi ăn một chầu lấu nóng hầm hập.
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha cơm no rượu say ở nhà Nam Tâm xong thì nhìn chằm chằm đống đồ Diệp Sâm để lại mà buồn rầu.
Lăng Kha: “Thật sự phải ném đi?1
Nam Tâm gật đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn: “Xác định?”
Nam Tâm kiên định gật đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn kéo tủ quần áo ra, một bên treo đầy những bộ đồ nam đặt may sang quý cao cấp, một bén là đồ nữ hàng hiệu vừa đưa ra thị trường vào quý này, là số đo của Nam Tâm, còn cả mác trên đó, vì thế cô quay đầu lại thương lượng: “Không thì đóng gói để người ta đưa trớ về đi?”
Nam Tâm khoanh tay lại: “Được, vậy giao cho tụi em còn chị dân Hoan Hoan đi cắt tóc, trước khi đi tụi em nhớ dọn bàn và phòng bếp”
Nói xong, cô ôm cố Hoan ra cửa.
Lăng Kha chớp chớp mắt: “Sao tớ cảm thấy chúng ta giống nô dịch vậy nhỉ?”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Cái lẩu vừa rồi là tớ làm, giờ tớ đi rửa chén chùi nồi, đồ của Diệp Sâm thì giao cho cậu.”
Lăng Kha:
Không bao lâu sau, haỉ cỏ gái nhìn mấy cái vali, không biết khi chúng tới trông như thế nào, nhung hiện tại chúng bị nhét bừa vào cả đồng đồ nên phồng lên to đùng.
Lăng Kha vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, thờ phì phò chống nạnh nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Cậu nói xem, Diệp Sâm thật sự từ bỏ sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Ai biết được, thái độ của chị Nam Tâm quá cứng rắn, không cho người ta chút cơ hội nào, làm tổn thương lòng tự trọng đàn ông lắm.”
Vân Vũ
Nói xong, họ liền nghe thấy tiếng mờ cửa.
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nghĩ là Nam Tâm, hai người quay đầu lại liền thấy dáng người thon dài của Diệp Sâm xuất hiện ớ cửa, trông rất cao quý.
Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến”
Lăng Kha: “…Ghê ghê ghê.”
Diệp Sâm không chút bất ngờ mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha, ánh mắt đảo qua đống vali bên chân các cô, sau đó không cảm xúc mà nhìn họ: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn kích động gật đầu: “Nói đi.”
Chương 364 Lệ Hàn Tư anh đi đi, về sau đừng đến nữa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cụ thế Diệp Sâm nói gì với Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha thì chỉ có họ mới biết.
Khỉ Diệp Sâm rời đi đã mang đồ đạc của mình đi hết.
Tâm tình của Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha rất tốt, aỉ về nhà nấy.
Đêm nay, Lệ Hàn Tư tới tìm Lăng Kha, hình như đã uống không ít rượu, đứng bên ngoài gõ cửa thật lâu, Lăng Kha ngồi cạnh cửa nhưng trước sau vằn không chịu mờ.
Cuối cùng Lệ Hàn Tư gọi điện thoại đến, một người tắt một người gọi, mãi đến khi Lãng Kha chiu nghe mới thôi.
“Tôi biết cô ờ trong đó, mớ cửa.”
Lãng Kha nhẹ nhàng hô hấp, nhưng không đáp lại.
Lệ Hàn Tư rất phẩn nộ, cũng rất suy sụp: “Lăng Kha, hôm nay cô giỏi lắm, hiện tại A Ca đã rời khỏi tôi, có phải cô rất đắc ý không?”
Tiếp theo Lăng Kha nghe một tiếng động lớn, hình như là Lệ Hàn Tư té ngã, tim Lăng Kha siết lạì, cỏ nắm chặt cổ áo mình, sợ mình
mềm lòng.
Sau một lúc lâu, giọng của Lệ Hàn Tư lại truyền đến lần nữa, lần này giọng nói càng gần, hình như cũng ngồi ở cạnh cửa.
Chỉ cách một cánh cửa, giọng anh ta còn suy sút hơn vừa rồi: “Lăng Kha, không phải cô rất yêu tôi sao, vì sao lại làm tôi đau khổ như thế, đây là tình yêu của cô sao?”
“Vì sao không nói lờỉ nào, cô là thứ ích kỷ nòng cạn, cô trả A Ca lại cho tòi, cỏ trả cô ấy lại cho tôi…”
Lệ Hàn Tư nâng tay lên, liều mạng đập cửa: “Mờ cửa, cô mở ra cho tôi, cút ra đây.”
Vì sao Lăng Kha lại không hận Lệ Hàn Tư nối?
Bới vì cô thấy được bóng dáng của mình trên người anh ta, một bóng dáng hèn mọn yêu mà khỏng có được.
Một lát sau, cánh cửa chậm rãi mờ ra.
Lăng Kha cúi đầu, đứng trên cao nhìn xuống Lệ Hàn Tư ngồi dưới đất, chỉ thấy hai mắt anh ta đỏ ngầu, tóc rối tung, trên quần áo cũng dính vết bẩn.
Cô biết anh ta đã rất nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh chật vật như thế.
Hồi cấp ba Lệ Hàn Tư là nhân vật phong vân trong trường, cao lớn đẹp trai, thành tích ưu tú, gia đình giàu có, là nam thần trong lòng mổi cô gái.
Anh ta luôn xuất sắc, cái gì cung đứng đầu, cứ như không có gì làm khó được anh, trừ Triệu Giai Ca.
Trên đời này chí có Triệu Giai Ca mới làm anh ta chật vật như thế.
Nhìn thấy Lăng Kha, Lệ Hàn Tư đỡ khung cửa đứng lên, tài xế của anh ta không yên tâm mà đứng đó không xa quan sát.
Lệ Hàn Tư dựa vào cửa, một tay bắt lấy vai Lăng Kha, lạnh giọng chất vấn: “Vì sao đến bây giờ mới mờ cửa, vì sao không trả lời tôi?”
Khi nói chuyện, mùi rượu nồng nặc phà lên mặt Lăng Kha.
Lăng Kha nhăn mày, ngấng đầu nhìn anh ta: “Lệ Hàn Tư, anh đi đi, về sau đừng đến nữa.”
Chắc Lệ Hàn Tư không ngờ Lăng Kha lại đuối mình đi, mặt trầm xuống không tin nối: “Cô nói cái gì?”
Lăng Kha bình tĩnh nhìn người đàn ồng
mình yêu thầm nhiều nãm trước mắt lại mờ miệng: “Không phải anh yêu Triệu Giai Ca sao, vậy theo đuối cô ta đi, anh và tôi không rõ ràng thì chỉ làm cô ta càng khống thích.”
“Cô nói vậy là có ý gì?”
Lăng Kha nhìn thẳng vào anh ta, nhấn mạnh một chữ một: “Lệ Hàn Tư, quan hệ của chúng ta kết thúc, tồi chúc anh sớm ngày ôm được mỹ nhân về nhà.”
Lệ Hàn Tư cười lạnh: “Hình như cò đã quên hiện tại A Ca đẫ rời khỏi tôi, đều là nhờ cố ban tặng.”
Lăng Kha sửa đúng: “Anh sai rồi, anh chưa từng có được cô ta, sao lại nói là rời đi?”
“Lệ Hàn Tư, nếu anh thật sự yêu Triệu Giaỉ Ca thì xỉn hãy toàn tâm toàn ý, đừng vừa dây dưa với tôi vừa làm ra vẻ thâm tình với cô ta, người anh nên khinh thường không phải tôi, mà là chính anh ”
Lệ Hàn Tư ngơ ngác nhìn Lăng Kha, hình như không ngờ lời này lại nói ra từ miệng cô.
Lăng Kha đẩy tay Lệ Hàn Tư khỏi vai mình, cuối cùng còn nói: “Nhiều năm qua tôi vẩn luôn sông hèn mọn dưới cái bóng của
anh, cảm ơn sự sỉ nhục hôm nay của anh, nếu không tôi cũng không tỉnh táo lại được.”
“Lệ Hàn Tư, tôi yêu thầm kết thúc trong vỏ vọng, nhưng tôi mong rằng anh được như ước nguyện, được ớ bên cạnh Triệu Giai Ca, nắm tay tới già”
Nói xong, cô lui về phía sau hai bước, nhếch khoé miệng cười với Lệ Hàn Tư, ngăn cách tất cả giữa liên hệ cô và anh ta trong tầm mắt mơ hồ.
Tạm biệt Lệ Hàn Tư!
Cảm ơn anh đi cùng tôi trải qua tuổi thanh xuân mơ màng mà chua xót.
Lệ Hàn Tư đứng ngoài cửa thật lâu mới phản ứng lại, anh ta bị Lăng Kha đá, còn dùng cách thức làm anh không nổi nóng được.
Thôi, đêm nay anh ta đến cũng là tới cắt đứt quan hệ với cỏ, chỉ không ngờ còn bị cõ dạy dỗ một trận.
Bỏ đi, nếu cô thức thời như thế thì anh ta không so đo nữa, chỉ mong cô thật sự chúc phúc cho anh và A Ca.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Lệ Hàn Tư xoay người rời đi.
“Lệ tổng.”
Tài xế tiến lên đỡ Lệ Hàn Tư, bị anh ta dùng sức hất ra, lạnh nhạt cao ngạo mà nói: “Cảm ơn, tòi tự đì được/
Lệ Hàn Tư nghiêng ngả lảo đảo bước vào thang máy, một lát sau anh ta đã biến mất khỏi tiểu khu.
Lăng Kha nhìn bài trí trong nhà, cồ ngồi trong phòng thật lâu, cuối cùng gọi điện thoại: “Mẹ, bán căn nhà trong hoa viên XX của con đi, ném hết đồ đạc trong phòng, đúng, tất cả luôn, con không thích đồ mình bị người khác chạm vào rồi.”
Khi rờỉ đi, Lăng Kha không mang theo cái gì cả.
Đây sẽ là lần cuối cùng cô bước vào tiểu khu này.
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn và bọn Tống Chí Thượng mớ hội nghị video, công ty của họ quá lớn, không thể buông công việc ngày nào cả.
Ngày mai seri trang sức “Phi Dương” có thế đưa ra thị trường trước một ít, hiện tại còn chưa đến cao điểm, trong thời gian ngắn doanh số không được cao lắm, chỉ đủ thỏa mãn nhu cầu thị trường, sau này sẽ tăng lớn sản lượng.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn vài bộ tặng cho bạn tốt của mình.
Chủ nhật này, trận thi đấu của Thịnh Hoàn Hoàn vẫn được sắp vào buổi chiều, vì thế buổi sáng cô đến công ty làm việc, hôm nay bọn người Chu Tín khồng đì làm nên thời gian tròi qua thật yên bình.
Sau khi ăn cơm trưa, cô chuẩn bị đến đoàn xe, nhưng lại nhìn thấy Đường Nguyên Minh đứng bên cạnh xe mình, hằn dựa vào chiếc Bugatti màu đen, đôi môi gợi cảm có ngậm một điếu thuốc, sương khói lượn lờ quanh khuôn mặt anh tuấn đó.
Thấy cô, anh nâng ngón tay thon dài lên bóp tắt điếu thuốc, đôi chân dài bước nhanh về hướng cô, giọng nói trầm lắng rất êm tai: “Hoàn Hoàn, đến đoàn xe à?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Vâng, sao anh lại đến đây?”
Kỳ thật cô muốn hỏi là sao anh lại biết cô ờ đây?
Đường Nguyên Minh dịu dàng nhếch khóe miệng: “Hôm nay là cuối tuần, sáng sớm anh đến nhà em nhưng phát hiện em đã đi rồi, bác gái nói em đã đến công ty, cho nên…”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Cho nên anh chờ từ sáng tới giờ?”
Đường Nguyên Minh nghe xong thì bật cười, ngón tay thon dài búng lên trán cô: “Anh ngốc như thế sao? Anh cũng đến công ty một chuyến, biết buổi chiều em còn phải thi đấu vì thê’ mới lại đây chở em đỉ một đoạn đường.”
“Anh không cần lạì đây chớ em, em có xe” Thịnh Hoàn Hoàn vội chỉ chỉ chiếc Ferrari của mình, cũng nói giỡn: “Hơn nữa em là tay đua chuyên nghiệp, kỹ thuật ghê gớm lắm.”
Cho nên anh không cần đặc biệt chạy tới chở em đâu
Ai ngờ Đường Nguyên Minh biết nghe lời phả ỉ: “Vậy em chờ anh một đoạn đường đi, hai ngày nay anh mệt đến eo đau chân mỏi, vừa văn có thể naủ môt aiấc trên xe em.”
Chương 365 Chính thức hạ chiến thư với Quân Hạm
Đường Nguyên Minh nói, sau đó tự kéo cửa phụ lái ra rồi ngồi xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn:
Cồ đã tự đào hố chôn mình sao?
Thôi, cứ đi đến sân thi đấu trước đỉí
Sau khi lên xe, Đường Nguyên Minh luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, Thịnh Hoàn Hoàn vô ý liếc qua tay trái của anh, trên đó đầy những vết thương sâu sâu cạn cạn, còn có mấy bọt nước nhỏ?
Đây là thế nào?
Tuy đều là chút vết thương nhỏ, nhưng nhìn rất “Bi thảm”.
Đường Nguyên Minh luôn nhắm nghiền hai mắt nén Thịnh Hoàn Hoàn cũng không hỏi nhiều, Lý Hưng Hoài gọi đến hỏi khi nào cô đến, họ chờ cò dưới hầm đỗ xe, sau đó người của đoàn xe cùng đi lên, hình như hôm nay có phỏng vấn.
Cô xuống xe liền nhìn thấy người của đoàn xe Quân Hạm, Kim Thần và Trần Phỉ Phỉ đều có mặt, Kim Thần vân đeo kính râm,
trông có vẻ rất ngầu, hơn nữa tướng mạo xuất chúng như siêu sao hạng A.
Trong tay Trần Phỉ Phỉ ôm một bó hoa lớn, vừa nói vừa cười với Lý Vệ Lâm, nhưng lại cố tình duy trì khoảng cách, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về hướng Kim Thần đứng bén cạnh.
Trần Phỉ Phỉ có ý với Kim Thần?
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe âm thầm quan sát Trần Phỉ Phí, khỏng đến một phút mà cô ta đã nhìn Kim Thần ba lần, cũng khống biết Lý Vệ Lâm có phát hiện không.
Đường Nguyên Minh nói: “Lý Vệ Lâm là fan của Kim Thần và Trần Phí Phỉ, nhưng đối với anh ta thì Trần Phí Phỉ khác Kim Thần, cỏ ta là nữ thần trong cảm nhận của anh ta, Lý Vệ Lâm đã đem lòng ái mộ.”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẵm lại những chuyện trước đó, cảm thấy mình đã mừng hụt: “Có lẽ Trần Phỉ Phí chướng mắt anh ta ”
Làm fan trung thành còn đỡ, nếu muốn tiến thêm một bước thì điều kiện của Lý Vệ Lâm còn kém xa, nhà anh ta còn không giàu bằng Trần gia.
Thịnh Hoàn Hoàn và Trần Phỉ Phỉ đã
quen biết từ thuở nhỏ, cô quá hiếu Trần Phỉ Phỉ là dạng người gì, Lý Vệ Lâm không cung cấp được cuộc sống mà cô ta muốn.
Lúc trước Trần Phỉ Phỉ tiếp cận Lý Tỉnh Vũ cũng chỉ muốn anh ấy lót đường để cô ta tiến vào giới đua xe thôi.
Hiện giờ có vẻ cô ta lại có ý với Kim Thần, nhưng không biết lần này là thích thật hay lại vì hư vinh.
Bên kia, người của đoàn xe Vũ Yến cũng đã tới, Thịnh Hoàn Hoàn đẩy cửa xe bước xuống, lúc này Triệu Gỉai Ca đi ngang qua bên cạnh cô, hướng đó là đoàn xe Quân Hạm.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn theo liền thấy cồ ta tự nhiên hào phóng ngừng lại trước mặt Kim Thần: “Hôm qua còn chưa kịp cảm ơn anh, hôm nay tòi mời anh ăn cơm, sau đó chúng ta chạy vài vòng?”
Chỉ thấy Kim đại xa thần cong cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười mê c.h.ế.t người không đền mạng: “Được thôi, cô sắp xếp.”
Nhìn nụ cười phong lưu kìa của Kim Thần, Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến cô gái đáng thương ngày đó bị anh ta ném xuống xe, thầm mắng một câu “Cặn bã”.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không hiểu nổi hành động cúa Triệu Giai Ca, hai đoàn xe bọn họ luôn luôn bất hòa, hiện tại lại trong lúc thỉ đấu, nhất cử nhất động của Kim Thần luôn được chú ý, lúc này cô ta chủ động tiếp cận anh ta không sợ lời ra tiếng vào à?
Lúc này lại nghe Trần Phỉ Phỉ nói: “Kim đại thần, tôi có thể đi cùng không, đúng lúc tôì có mấy vấn đề muốn hỏi anh?’
Kim Thần thông minh nhìn về phía Triệu Giai Ca: “Cái này phải hỏi Triệu tiểu thư, dù sao cũng cỏ ấy mời.”
Triệu Giai Ca cười cười với Trần Phí Phí: “Đương nhiên, tôi và Kim Thần có thế trớ thành bạn bè không phải cũng nhờ cô sao?”
Trần Phỉ Phỉ cảm thấy lời nói cúa Triệu Giai Ca có chút châm chọc, cô ta chí thuận miệng nhắc tới, không ngờ Kim Thần lại đáp ứng, còn nói chuyện với Triệu Giai Ca rất hợp ý-
Trong đám bạn gái cũ trước kia của Kim Thần thì diện mạo của Triệu Giai Ca rất phù hợp thẩm mỹ của anh ta, điều này làm Trần Phí Phỉ rất buồn bực, cô ta không nên lắm miệng.
Hiện tại Triệu Giai Ca và Kim Thần dần
thân cận, mà sự tồn tại của cô ta trờ nên rất xấu hổ, giống như từ chính biến thành phụ, nghĩ thế nào cũng không cam lòng.
Tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn liền nghe một giọng nói lạnh lùng trào phúng truyền đến: “Da mặt người của Vũ Yến các người rất dày, chạy đến Quân Hạm chúng tôi tranh giành tình cảm, đều thích bám lấy đàn ông đế bò lên hay sao?”
Người nói chuyện là em gái của Lệ Hàn Tư – Lệ Hàn Thu, cũng là nhân vật vang dội ớ gỉớỉ đua xe, không phân cao thấp với Trần Phỉ Phí.
Lệ Hàn Thu luôn ở Quân Hạm, cũng đã từng ngưỡng mộ Lý Tinh Vũ, cho nên đặc biệt khinh thường hành động của Trần Phỉ Phỉ đối với Vũ Yến, vì thế không ít lần gây chuyện với cô ta.
Lệ Hàn Thu vừa nói dứt lời thì trong Quân Hạm vang lên một tràng cười nhạo.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Triệu Giai Ca và Trần Phỉ Phỉ, tuy mặt ngoài hai người có vẻ ỏn hoà, nhưng cuộc đối thoại vừa rồi thật sự rất giống tranh gỉành tình cảm.
Sắc mặt hai người lập tức trầm xuống, Trần Phỉ Phỉ lập tức cả giận nói: “Lệ Hàn Thu
miệng mồm cô sạch sẽ một chút, tôi chỉ có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo Kim đại thần thôi.”
“A, ai tin?” Lệ Hàn Thu khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Triệu Giai Ca: “Thế nào, cò cũng muốn gia nhập đoàn xe Quân Hạm giống như Trần Phỉ Phỉ?”
Triệu Giai Ca có vẻ bình tĩnh hơn Trần Phí Phỉ: “Cô suy nghĩ nhiều, tôi không có ý này.”
Tuy Lệ Hàn Tư thích Triệu Giai Ca, nhưng bời vì thù hận trước kia của hai nhà nên Lệ Hàn Thu luôn không có thiện cảm với cô ta.
“Không có ý này? Vậy tức là muốn Kim Thần chỉ điểm cho cô? Triệu Giai Ca, hai đoàn xe chúng ta luôn là đối thủ một mất một còn, lúc này cô chạy tới Quân Hạm đế tay đua quán quân của đoàn xe chúng tôi chỉ điếm hướng dẩn cho cô, ha hả, cô khờ thật vẵn là gìá ngây giả dại vậy?” Nụ cười của Lệ Hàn Thu tràn ngập miệt thị và khinh bí: “Cô đặt Vũ Yến ờ chổ nào? Vũ Yến có thành viên như cô thật là đáng thương, khó trách mấy năm nay càng ngày càng sa sút.”
Lời nói của Lệ Hàn Thu rất trực tiếp lại sắc bén, như một con đao đ.â.m thẳng vào
Triệu Giai Ca, làm cô ta mất hết mặt mũi.
Triệu Giai Ca quay đầu lại liền thấy sắc mặt của người trong Vũ Yến đều khỏng đẹp, ngay cả Lý Hưng Hoài và Cao Dương cũng rất tức giận.
Triệu Giai Ca vốn muốn mượn Kim Thần đế tăng độ chú ý cho mình, hiện giờ anh ta là người được quan tâm nhất trên mạng xã hội, nếu có chút tai tiếng với anh ta thì tên của cô sẽ lập tức lên hot search theo.
Cứ ké fame trước để mọi người chú ý đến cô ta, sau đó lấy được thành tích tốt trên sân thi đấu, tiếp theo bài hát mới của cô lên sóng, vậy nhất định sẽ lập tức nổi tiếng.
Đến lúc đó cô ta lại làm sáng tỏ mình và Kim Thần chí là bạn bè, vậy không phải được rồi sao?
Nhưng cô ta xem nhẹ quan hệ đối địch giữa Vũ Yến và Quân Hạm, Trần Phỉ Phỉ.
Hơn nữa Đường Nguyên Minh cũng có mặt ớ đây, sao vừa rồi cô ta không nhìn thấy anh?
Hiện giờ Triệu Giai Ca cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, đối mặt với sự khinh miệt của Quân Hạm và sự phẫn nộ của Vũ Yến, cô ta
nhất định phải nghĩ ra một cái cớ đẹp cả đôi đàng.
Vì thế cô ta suy tính chốc lát rồi đáp lại Lệ Hàn Thu: “Tuy Kim Thần gia nhập Quân Hạm, nhưng anh ấy cũng có quyền tự do đúng không? Hơn nữa anh ấy còn là người của liên đoàn ô tô, chỉ điểm hậu bối là phong độ của đại thần, sao vào miệng cô lạỉ thành ăn bám?”
“Tôi biết mấy nãm nay Quân Hạm có được thành tích rất tốt, so ra thì Vũ Yến thật sự xuống dốc, nhưng Vũ Yến sẽ vựt dậy thõỉ, các người đừng xem thường người khác như thê’.”
Rất tốt, hành vi cá nhân thành công dâng lên thành ân oán đoàn đội.
Lúc này người của Vũ Yến nắm chặt nắm đấm, ý chí sục sôi, ai lại muốn bị người ta xem thường?
Sau đó liền nghe Triệu Giai Ca nói: “Quân Hạm có dám đ.á.n.h cược với Vũ Yến chúng tôỉ không? Nếu tỷ lệ số người tiến vào trận chung kết cúa Vũ Yến cao hơn Quân Hạm thì toàn bộ đoàn xe các người phải xin lồi chúng tôi?”