Cô Vợ Đanh Đá Được Tổng Giám Đốc Cưng Chiều

Chương 374



“Không có.”

 

“Không có chút mất mát nào luôn sao?”

 

Mặt Nam Tầm trầm xuống, lập tức bóp chặt cổ Thịnh Hoàn Hoàn: “Thành thật khai báo, có phải em và Lăng Kha bị Diệp Sâm mua chuộc hay không?”

 

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức giơ đôi tay đầu hàng: “Tiểu nhân không dám, xin nữ vương đại nhân tra xét rõ ràng.”

 

Trong mắt Nam Tầm b ắn ra tia hung ác, cảnh cáo nói: “Nếu em dám bán đứng chị thì chị sẽ bán rẻ em đấy.”

 

Thịnh Hoàn Hoàn nhu nhược đáng thương hỏi: “Bán cho ai?”

 

Nam Tầm: “Lão Vương hàng xóm.”

 

Thịnh Hoàn Hoàn: “Em quý lắm, bán rẻ đến mấy lão Vương kế bên cũng mua không nổi.”

 

“Cút.” Nam Tầm bật cười buông cô ra: “Hoan Hoan ngủ rồi, đi ra ngoài với chị một chút đi.”

 

“Được, em đi WC trước.”

 

Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên đi về hướng toilet, sau khi đóng cửa lại cô lập tức gửi tin nhắn cho Diệp Sâm: “Diệp thiếu, cơ hội tình cờ gặp mặt đã tới.”

 

Nam Tầm nói không sai, cô và Lăng Kha thật sự bị Diệp Sâm mua chuộc, ngày đó Diệp Sâm và các cô trò chuyện rất lâu, hiện giờ họ đều nghiêng về hướng Diệp Sâm, nỗ lực tác hợp cho hai người bọn họ.

 

Diệp Sâm cũng hứa với các cô là trừ phi Nam Tầm chịu hẹn hò với anh, nếu không sẽ không làm ra hành vi gây rối nào.

 

Cuộc gặp mặt tình cờ kế tiếp làm Thịnh Hoàn Hoàn phải mở rộng tầm mắt.

 

Diệp Sâm bị người ta đuổi giết, trên người trúng một đao, chân cũng bị thương, là Nam Tầm ra tay cứu anh một mạng rồi mang anh về nhà chữa trị.

 

Nhìn vết thương trên người Diệp Sâm, Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ngác, Diệp Sâm thật sự bị người ta đuổi g.i.ế.c hay đang dùng khổ nhục kế?

 

Nếu là khổ nhục kế thì người đàn ông này thật làm người ta bội phục!

 

“Cái kia… Đã khuya rồi, em phải đi về, chị Nam Tầm, em thấy vết thương của Diệp thiếu không nhẹ, chị phải chăm sóc tốt cho anh ấy nha, em đi trước.”

 

Xác định Diệp Sâm không có việc gì, Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng chuồn mất.

 

Cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt này.

 

Nam Tầm thầm mắng một câu rồi trừng Diệp Sâm: “Còn ngơ ra làm gì, mau cởi áo ra, m.á.u sắp dính lên sô pha của tôi rồi kìa.”

 

Bả vai của Diệp Sâm trúng một đao làm m.á.u nhuộm đỏ cả áo sơmi của anh, tay trái hoàn toàn không thể động đậy, anh nhìn cô gái trước mặt mà nói: “Em đưa tôi đi bệnh viện đi! Tôi sợ Hoan Hoan thức dậy sẽ sợ.”

 

Nam Tầm thấy cái áo của anh bị m.á.u làm ướt đẫm thì sắc mặt âm trầm xuống: “Sao anh nói nhiều quá vậy?”

 

Cô mở hộp y tế ra, thấy anh còn ngồi đó bất động thì không vui nhăn mày lại: “Ngơ ra đó làm gì, còn muốn tôi cởi giúp anh à?”

 

Lúc này Diệp Sâm mới nâng lên tay phải, tháo từng cái nút trên áo ra để lộ lồ ng n.g.ự.c dính máu.

 

Nam Tầm đã chuẩn bị xong t.h.u.ố.c và nước sát trùng, thấy Diệp Sâm còn mặc áo trên người thì lập tức nổi nóng: “Tôi bảo anh cởi áo ra, anh không nghe hiểu tiếng người à?”

 

Diệp Sâm nâng tay phải lên, dáng vẻ trông rất oan ức: “Tay áo không cởi ra được.”

 

“Phiền phức.” Nam Tầm nhìn vết thương của anh một cái, lập tức tiến lên bắt lấy cổ tay anh rồi tháo cái nút trên đó ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi tháo nút trên tay áo, Nam Tầm ngại anh quá chậm nên dứt khoát lột áo anh xuống, sau đó nặng nề nhìn vết thương trên vai anh: “Vết thương rất sâu, phải may lại mới được.”

 

Diệp Sâm nói: “Vậy may đi!”

 

Nam Tầm gật đầu rồi cầm lấy nước sát trùng: “Hơi đau, anh kiên nhẫn một chút, đừng đ.á.n.h thức Hoan Hoan.”

 

Nói xong, cô lập tức đổ nước sát trùng lên vết thương của Diệp Sâm.

 

Diệp Sâm chỉ hơi nhíu mày, nhưng không phát ra âm thanh nào cả.

 

Động tác của Nam Tầm rất nhanh nhẹn, sau khi lau khô m.á.u cho anh thì cô lấy kim chỉ đến: “Không có t.h.u.ố.c tê, tôi cố gắng nhẹ một chút, nếu anh thật sự không nhịn được thì c.ắ.n lấy cái áo đi.”

 

Diệp Sâm lạnh nhạt mở miệng: “Không cần, em ra tay đi!”

 

Nam Tầm nhướng mày, không nói thêm gì nữa.

 

Xúc cảm ấm áp mềm mại truyền đến từ trong ngực, Diệp Sâm rũ mắt nhìn hai hàng lông mi thật dài trước mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.

 

Tầm Nhi, em trốn không thoát đâu.

 

Động tác của Nam Tầm rất nhẹ nhàng, nhưng kim đ.â.m thủng m.á.u thịt thì nhẹ đến mấy cũng đau đớn khó nhịn, cô thấy Diệp Sâm chảy mồ hôi lạnh nên thấp giọng nói: “Nói chuyện để dời sự chú ý đi.”

 

Diệp Sâm: “Làm người phụ nữ của tôi đi.”

 

Tay Nam Tầm cứng lại, không nâng mắt lên mà nói: “Không có khả năng.”

 

Diệp Sâm: “Vậy tôi và em không có gì để nói.”

 

Nam Tầm lạnh nhạt nói: “Tùy anh.”

 

Kế tiếp Diệp Sâm không nói một lời, khuôn mặt tuấn tú ứa đầy mồ hôi.

 

Cảm nhận được đôi tay nhỏ linh hoạt di chuyển qua lại trên n.g.ự.c mình, cả người Diệp Sâm căng cứng, con mẹ nó thật là nhân đôi tra tấn mà!

 

“Được rồi.”

 

Khi Nam Tầm ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Diệp Sâm đã dựa vào sô pha ngủ rồi, bởi vì mất m.á.u quá nhiều nên sắc mặt anh hơi tái nhợt.

 

Nam Tầm rất bội phục, vào lúc này mà anh còn ngủ được, không đau sao?

 

Hay là… Mất m.á.u quá nhiều nên ngất đi rồi?

 

Nam Tầm ném cái áo vào thùng rác rồi đỡ anh nằm xuống sô pha, sau đó ôm chăn mỏng đắp lên người anh, cuối cùng ánh mắt tập trung lênmắt cá chân sưng đỏ kia.

 

Nam Tầm không muốn lo cho anh, nhưng nhìn gương mặt ngủ say tái nhợt đó thì vẫn mềm lòng nên xoay người tìm khối đá đắp lên mắt cá chân cho anh.

 

Diệp Sâm giật giật, mở hai mắt thì thấy động tác của cô nên nhếch môi nói một câu: “Cảm ơn.”

Vân Vũ

 

Nam Tầm lạnh nhạt đáp lại: “Sáng mai anh phải đi về.”

 

“Ừm.” Diệp Sâm thản nhiên nói một tiếng rồi lại nhắm mắt.

 

Chườm lạnh phải tiến hành 15 đến 20 phút, cách 3 đến 4 giờ chườm lạnh một lần, Nam Tầm ngồi xuống bên ghế sô pha, một tay chơi điện thoại, tay còn lại cầm túi chườm nước đá.

 

Diệp Sâm không ngủ, anh cảm giác rõ được cái túi chườm nước đá di chuyển trên mắt cá chân sưng đỏ của mình, xúc cảm lạnh lẽo giảm bớt cảm giác đau đớn cho anh.