Cô Vợ Đanh Đá Được Tổng Giám Đốc Cưng Chiều

Chương 384



Đoạn video Triệu Giai Ca và Thịnh Hoàn Hoàn thi nhảy lại hot trên mạng lần nữa, xông thẳng lên top3 hot search.

 

Đồng thời trang sức do Triệu Giai Ca và Thịnh Hoàn Hoàn đại diện có doanh số xông thẳng lên cao, nhất thời còn thiếu hàng.

 

Thịnh Hoàn Hoàn gửi tin nhắn cho Lý Vệ Lâm: “Vụ cá cược của chúng ta còn hiệu lực không?”

 

Trần Phỉ Phỉ chỉ đứng thứ ba trong tổ có tâm tình rất tệ, sắc mặt cực kỳ khó coi, Lý Vệ Lâm muốn an ủi lại bị cô ta lạnh mặt từ chối: “Đừng đi theo tôi, cả anh cũng muốn xem trò cười của tôi à?”

 

Trần Phỉ Phỉ rất nôn nóng, cứ thế này thì cô ta không thể bước vào top5 trận chung kết năm nay, vì thế tâm tình kém tới cực điểm.

 

Lý Vệ Lâm ngơ ra tại chỗ, lúc này tin nhắn của Thịnh Hoàn Hoàn được gửi tiến, anh ta xem rồi nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.

 

Chỉ thấy cô ngồi ở khu nghỉ ngơi mà vẫn xinh đẹp động lòng người, vừa rồi còn tinh thần toả sáng rực rỡ trên sân thi đấu.

 

So ra thì Trần Phỉ Phỉ có vẻ khá ảm đạm, không chút thu hút.

 

Lý Vệ Lâm cảm thấy rất dày vò, trong cuộc thi đấu vừa rồi anh ta cầm lòng không đậu bị Thịnh Hoàn Hoàn thu hút ánh mắt nên cảm thấy mình sắp thay lòng đổi dạ!

 

Không được, Trần Phỉ Phỉ mới là nữ thần trong cảm nhận của anh ta.

 

Anh ta ngẫm nghĩ rồi trả lời Thịnh Hoàn Hoàn: “Chỉ cần cô thắng Kim Thần thì có hiệu lực.”

 

Hiển nhiên câu trả lời này là đang làm khó Thịnh Hoàn Hoàn để cô biết khó mà lui.

 

Thịnh Hoàn Hoàn xem tin nhắn rồi cười với Lý Vệ Lâm, nhưng không đáp lại nữa.

 

Tâm tình của Lý Vệ Lâm rất phức tạp, có phải anh ta rất quá đáng không?

 

“Hoàn Hoàn, cậu có tham gia tiệc mừng thọ của chú Đường không?” Bên cạnh Lăng Kha đột nhiên hỏi.

 

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Đi chứ, cậu cũng đi à?”

 

Lăng Kha nhăn mặt mà nói: “Ba mẹ hận không thể lập tức gả tớ ra ngoài, đêm nay tớ không phải đi tham gia tiệc mừng thọ, mà là đi chọn rể.”

 

Sau khi Lăng Kha và Lệ Hàn Tư chia tay thì đã bị trong nhà ép đi coi mắt, ba mẹ Lăng Kha cũng hy vọng cô tìm được tình yêu mới, mau chóng thoát khỏi bóng tối của Lệ Hàn Tư.

 

Thịnh Hoàn Hoàn trêu chọc: “Vậy cậu nhớ banh mắt ra nhìn cho kỹ.”

 

Lăng Kha trợn trắng mắt: “Không có chút thương người nào à, tớ không muốn về nhà, bị loại trở về nhất định sẽ bị chế nhạo.”

 

Sao Thịnh Hoàn Hoàn lại không rõ tâm tư của cô: “Được rồi, trở về với tớ đi, cho cậu mặc sức lựa chọn lễ phục.”

 

Lăng Kha nháy mắt với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tớ biết cậu tốt nhất mà!”

 

Diệp phủ.

 

Có thể nói Diệp Sâm và Nam Tầm ở chung cứ như đấu trí đấu dũng.

 

Sau khi dọn vào Diệp phủ, Nam Tầm quyết định hạn chế ra cửa gặp mặt, tất nhiên Diệp Sâm không có khả năng chiều ý cô.

 

Em không cho tôi vào thì tôi không thể ép em ra được sao?

 

Vì thế Diệp Sâm cắt dây mạng phòng của cô, đồng thời dọn tất cả đồ dùng trong phòng ra ngoài.

 

Muốn uống nước?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Xin lỗi, tự ra đổ nước đi.

 

Gội đầu không có máy sấy tóc?

 

Xin lỗi, tự ra lấy đi!

 

Tóm lại cô muốn ru rú trong phòng ngủ cả ngày là không có khả năng.

 

Sức khoẻ của Diệp Sâm rất tốt, buổi sáng hạ sốt ngủ một giấc thì khoẻ lên không ít, giữa trưa anh ăn cơm xong thì vẫn luôn lắc lư trước mặt Nam Tầm.

 

Nam Tầm ngại anh chướng mắt nên dứt khoát ôm notebook ra bàn ngoài làm việc.

 

Buổi chiều cuối thu nhiệt độ môi trường rất dễ chịu, Diệp phủ rất lớn, bố trí xinh đẹp lại lãng mạn nên cô ngồi ở ngoài rất thích ý.

 

Đương nhiên nếu không có người chướng mắt thì sẽ càng thoải mái.

 

“Anh đủ chưa, đã nói tôi không đi.”

 

Nam Tầm ném mắt kính qua một bên, phẫn nộ nhìn người đàn ông ngồi đối diện cách cô chỉ có nửa thước: “Có phải anh quên sở dĩ tôi ở nơi này là do bị anh liên lụy? Tôi rất bận, tôi cũng không có nghĩa vụ đi tham gia tiệc mừng thọ ch.ó má gì với anh cả.”

Vân Vũ

 

Diệp Sâm thản nhiên nói: “Em cũng quen biết Đường Thắng Võ.”

 

Nam Tầm: “Quen biết cũng không đi.”

 

Diệp Sâm tung mồi: “Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha cũng đi.”

 

Nam Tầm: “Cái này có quan hệ trực tiếp gì với tôi chứ?”

 

Diệp Sâm khựng lại, ngón tay thon dài chỉ vào cô bé đang chơi đuổi bắt bướm bên cạnh: “Hoan Hoan muốn đi.”

 

Nam Tầm: “Nó không muốn.”

 

Diệp Sâm: “Không, nó muốn.”

 

Nam Tầm không thể nhịn được nữa: “Diệp Sâm, tôi không có hứng thú, tôi không muốn đi với anh hiểu không?”

 

Diệp Sâm khẽ buông tiếng thở dài, ánh mắt ảm đạm, anh nghiêm túc khẽ nói với Nam Tầm: “Tôi bị thương, bên cạnh không có bạn nữ đi cùng rất bất tiện.”

 

Nam Tầm không cảm xúc, lập trường rất kiên định: “Anh có thể không đi, cũng có thể tìm người khác đi với anh mà.”

 

Diệp Sâm lại buông tiếng thở dài: “Tôi nhất định phải đến tiệc mừng thọ này, muốn tìm một cô gái có thể chắn rượu giúp tôi, đồng thời biết tùy cơ ứng biến, nhạy cảm với nguy cơ, hơn nữa còn phải tuổi trẻ xinh đẹp thật sự rất khó.”

 

“Hơn nữa tôi bị thương nặng, ra ngoài sẽ mang theo phần lớn vệ sĩ, em và Hoan Hoan ở nhà không được đảm bảo an toàn, tôi không yên tâm.”

 

Nói xong, Diệp Sâm duỗi chân giẫm giẫm mũi chân Nam Tầm, mày kiếm rũ xuống: “Coi như tôi nợ em một ân tình được không?”

 

Khi Nam Tầm thay lễ phục mới bừng tỉnh hoàn hồn rằng cô bị Diệp Sâm lừa dối.

 

Vì sao đầu óc cô nóng lên lại nghe lời Diệp Sâm chứ?

 

Thôi, anh bị thương thành như vậy rồi, coi như cô làm việc thiện đi!

 

Nam Tầm không phát hiện mình càng ngày càng không có sức kháng cự với Diệp Sâm, nguyên tắc cũng càng ngày càng suy yếu.

 

Trong khoảng thời gian ở chung này, Diệp Sâm đã sớm tìm hiểu Nam Tầm quá rõ ràng, cô gái này ăn mềm không ăn cứng, dùng thủ đoạn mạnh không bằng rơi nước mắt cho cô xem!