Cô Vợ Đanh Đá Được Tổng Giám Đốc Cưng Chiều

Chương 402



Cô chùi nước mắt, nhìn xem người đàn ông không nên xuất hiện trước mặt mà hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

 

Lăng Tiêu không giải thích mà chỉ đưa tin nhắn kia cho cô xem.

 

Thịnh Hoàn Hoàn có chút kinh ngạc: “Anh biết người này?”

 

Lăng Tiêu lắc đầu: “Không biết, hơn nữa đối phương không muốn để tôi biết mình là ai.”

 

Lăng Tiêu cất điện thoại đi, vươn một tay bế Thịnh Hoàn Hoàn lên khỏi mặt đất, động tác bá đạo lại hết sức dịu dàng.

 

Thịnh Hoàn Hoàn kinh hô một tiếng, Lăng Tiêu lập tức trấn an nói: “Người kia bị tôi đ.á.n.h bị thương rồi, sẽ không tới nữa.”

 

Tức là hắn đã cứu cô một mạng sao?

 

“Người kia bị bắt rồi sao?”

 

Đôi mắt đen của Lăng Tiêu sầm xuống: “Không có.”

 

Chờ Thịnh Hoàn Hoàn an tĩnh lại, Lăng Tiêu mới đặt cô lên giường: “Hộp y tế ở đâu?”

 

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ về một hướng, Lăng Tiêu xoay người đi lấy.

 

Nhìn bóng lưng thon dài cao lớn trước mắt, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn rất phức tạp, nhưng rất nhanh những cảm xúc phức tạp này đã bị lý trí đ è xuống.

 

Nếu như cô là Lăng Tiêu, nhận được tin nhắn này cũng sẽ không chút do dự tiến đến cứu cô, không liên quan đến cái gì khác, chỉ vì mạng người quan trọng mà thôi.

 

Rất nhanh Lăng Tiêu đã xách hộp y tế tới rồi bận rộn ở một bên.

 

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn dung mạo tuấn tú đến gần thì mở miệng hỏi: “Vì sao không gọi điện thoại nhắc nhở tôi?”

 

Vậy thì không cần làm phiền hắn đích thân chạy đến một chuyến.

 

Lăng Tiêu không ngẩng đầu: “Gọi rồi, nhưng cô không nghe.”

 

Giọng nói của hắn lại khôi phục sự lạnh lùng trước kia, cứ như vẻ dịu dàng vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

 

“Vừa rồi tôi đang tắm. . .”

 

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên im bặt lại, cô chợt nhớ tới trên người mình chỉ mặc chiếc váy ngủ, trong váy không mặc gì cả.

 

Tay cô chặn lại trước n.g.ự.c theo phản xạ, mặt không kiềm được mà nóng lên, đảo mắt đã biến thành một con tôm luộc.

Vân Vũ

 

Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Che cái gì, cũng không phải chưa từng thấy qua.”

 

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn đấu võ mồm với hắn mà kéo cái chăn bên cạnh qua đắp, sau đó nhìn về phía Lăng Tiêu: “Cám ơn anh đã đặc biệt chạy tới cứu tôi, chút vết thương này tôi tự xử lý được, trễ rồi anh đi về nghỉ ngơi trước đi!”

 

Lăng Tiêu nghe vậy thì ngừng động tác đang làm lại rồi nhìn thẳng vào cô: “Nếu vừa rồi người cứu cô là Đường Nguyên Minh thì cô có đuổi anh ta đi không?”

 

Đường Nguyên Minh?

 

Chuyện này liên quan gì đến Đường Nguyên Minh?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới chuyện xấu giữa cô và Đường Nguyên Minh, nhớ tới sự thất thường lần trước của Lăng Tiêu, còn nhớ tới đoạn video đêm nay nên dần dần hiểu ra: “Đoạn video đêm nay là anh gửi cho tôi sao?”

 

Lăng Tiêu không trả lời, chỉ cầm khăn lau tay cho cô, dáng vẻ quan tâm này làm Thịnh Hoàn Hoàn hoài nghi hắn có bị đổi hồn hay không.

Cô rút tay lại, nhìn người đàn ông trước mắt với ánh mắt phức tạp: “Mọi chuyện đều do anh sắp đặt à?”

 

Nếu không thì tại sao trên tay Lăng Tiêu lại có đoạn video đó chứ?

 

Lăng Tiêu lạnh lùng trả lời: “Là thủ đoạn của Đường Thắng Võ, Đường Thắng Văn không cho phép Đường Nguyên Minh có tâm tư kia với cô, tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”

 

Lăng Tiêu tạm ngừng rồi sắc mặt càng lạnh đi: “Thế nào, trông thấy Đường Nguyên Minh và Triệu Giai Ca lên giường thì đau lòng quá à?”

 

Dáng vẻ hời hợt của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất phẫn nộ: “Tôi chỉ chướng mắt thủ đoạn hèn hạ của anh thôi.”

 

“Hèn hạ?” Lăng Tiêu “A” một tiếng, môi mỏng lạnh lùng nhếch lên: “Tôi chỉ dùng chiêu gậy ông đập lưng ông thôi, hắn muốn mạng của tôi, tính ra tôi đã rất nhân từ rồi.”

 

Trong nhất thời, Thịnh Hoàn Hoàn không biết phải phản bác thế nào.

 

Vết thương trên cánh tay cô vẫn đang chảy máu, dù không sâu nhưng nhìn m.á.u me be bét, Lăng Tiêu lại nắm chặt tay cô rồi dùng khăn lau nhẹ lên cánh tay dính đầy m.á.u đó.

 

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông này tự hạ thấp địa vị làm chuyện này thì càng không hiểu được hắn đang suy nghĩ cái gì: “Vậy tại sao anh phải gửi video kia vào điện thoại của tôi, tự anh giữ lại thưởng thức chẳng phải đủ rồi sao?”

 

Lăng Tiêu nói: “Tôi chỉ không muốn cô tiếp tục mơ mộng được gả vào Đường gia làm thiếu phu nhân thôi, tỉnh lại đi, Đường gia sẽ không chấp nhận cô.”

 

Cho nên ý hắn là người phụ nữ đã ly hôn như cô không xứng với Đường Nguyên Minh?

 

Thịnh Hoàn Hoàn tức giận rút cánh tay lại: “Tôi có gả vào Đường gia hay không mắc mớ gì tới anh, Lăng Tiêu anh không cảm thấy anh xen vào nhiều quá à?”

 

Cho nên cô thật sự muốn gả cho Đường Nguyên Minh?

 

Mặt Lăng Tiêu đen lại, trào phúng nói: “Đây là thái độ đối đãi ân nhân cứu mạng của cô à?”

 

Thịnh Hoàn Hoàn hỏi lại: “Vậy anh muốn thế nào?”

 

Lăng Tiêu quăng cái khăn trong tay đi rồi cúi người kéo cái chăn trên người cô ra, trước khi Thịnh Hoàn Hoàn kịp hét lên kinh ngạc thì hắn đã khoá môi cô lại.

 

Nụ hôn của hắn rất hoang dã bá đạo cứ như tiến công đ.á.n.h trận, làm Thịnh Hoàn Hoàn không thể tránh được, chỉ có thể bị động tiếp nhận, tay còn lại của hắn cũng cứng rắn thò vào váy cô làm càn.

 

Đến giờ phút này, Lăng Tiêu mới biết trong khoảng thời gian qua mình kiềm chế đau khổ đến mức nào, mình nhớ mùi hương của cô đến mức nào, hắn không dừng được mà chỉ muốn càng nhiều.

 

Đột nhiên nếm thấy vị mặn chát của nước mắt làm Lăng Tiêu tìm về một tia lý trí, nhìn hốc mắt đỏ bừng của cô, hắn khàn khàn nói: “Không phải cô hỏi tôi muốn thế nào sao, ngủ với tôi đi.”

 

Chát!

 

Gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu bị đ.á.n.h lệch qua một bên.

 

Hắn khó tin mà cứng lại một lát, sau đó mới quay mặt qua nhìn cô, trong giọng nói mang theo một tia hung ác: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô dám đ.á.n.h tôi.”

 

Sắc mặt Lăng Tiêu rất đáng sợ, nếu là trước kia Thịnh Hoàn Hoàn nhất định sẽ thức thời chịu thua xin lỗi, nhưng hiện tại cô không lùi bước mà trừng hắn với ánh mắt còn hung ác hơn: “Tên cặn bã đểu cán nhà anh.”

 

Lăng Tiêu ngẩn người, một cái chân thon dài tuyết trắng lập tức đá vào bụng hắn.