Cô Vợ Đanh Đá Được Tổng Giám Đốc Cưng Chiều

Chương 74: Muốn tán hắn, nhung có lòng mà không có gan đó



Thịnh Hoàn Hoàn cấp tốc rửa bát rồi trở lại phòng ngủ nằm xuống, không bao lâu sau Lăng Tiêu cũng đỉ ra khỏi phòng tắm, tiếp theo cô nghe thấy tiếng máy sấy tóc vang lên.

Có nên đi giúp hắn không?

Lỡ lại bị hắn từ chối thì sao?

Thôi, thành sự do người, nếu Lăng Tiêu nói ra câu “So với bỏ công học tập, còn không bằng nghĩ cách lấy lòng tôi còn đơn giản hơn”, chứng minh hắn vẩn bằng lòng cho cô cơ hội.

Hơn nữa đêm nay hắn cũng không đuối cô đi!

Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn ngồi dậy, nhìn chằm chằm phần tóc ướt đẫm của Lăng Tiêu, từ từ đi đến trước mặt hẳn rồi dịu dàng hỏi: ‘Tôi giúp anh?”

Tay Lăng Tiêu khựng lại, sau đó tắt máy sấy đi.

Thịnh Hoàn Hoàn hiếu ý, lập tức nhận lấy máy sấy, ngón tay mảnh khảnh cấn thận xuyên qua mái tóc đen của hắn.

Sau đó, cô chủ động tìm đề tài: “Tôi thấy hai ngày này anh luôn đi làm ờ Thịnh Thế, khi nào trỏ về Lăng thị.”

Lăng Tiêu trả lời rất ngắn gọn: “Ngày mai.”

“Nhanh như vậy?” Thịnh Hoàn Hoàn thực kinh ngạc: “Công tỵ nhất định đã bị đám người Trần Văn Hưng và Phó Bác làm rối loạn cả lên, về sau có phải mỗi ngày anh phải chạy qua chạy lại hai công ty không?”

Lăng Tiêu nói: “Đã xử lý xong, về sau có chuyện quan trọng thì tôi mới qua đó.”

Thịnh Hoàn Hoàn khiếp sợ không thôi: “Mới có hai ngày mà anh đã xử lý xong?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe đế ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Hiện tại biết chênh lệch giữa thiên phú và ngu ngốc khác nhau như thế nào chưa?”

Thịnh Hoàn Hoàn:”… Chính là chênh lệch giữa tôi và anh!”

Đều là ăn cơm lớn lên, vì sao khác biệt giữa người và người lại lớn như vậy?

Lăng Tiêu cười lạnh: “Coi như cỏ còn biết tự mình hiểu lấy.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn khuôn mặt nhỏ lại: “Kỳ thật mỗi người đều có thiên phú của mình, ví dụ nhưtôi đi, tuy rằng tôi không có khiếu làm ăn, nhưng tôi biết b.ắ.n súng, đua xe, còn biết lướt sóng, cưỡi ngựa, rất nhiều rất nhiều, cái tôi biết chưa chắc anh đã biết.”

Kỳ thật cô cũng thực ưu tú!

Tập hợp cả sắc đẹp và tài hoa, cũng coi như xứng với hắn!

Ai ngờ Lăng Tiêu lại khỉnh miệt hừ lạnh: “Chỉ có thế chứng minh trí lực và thể lực của cô không cân bằng với nhau.”

Hắn lại sỉ nhục chỉ số thông minh của cô, học tập mấy thứ này cũng cần một bộ não khôn khéo cơ mà.

Thịnh Hoàn Hoàn không cam lòng mà phản kích: “Tôi tinh thông cầm kỳ thư họa.”

Lăng Tiêu dùng bốn lạng đẩy ngàn cân: “Tất cả đều là mấy thứ vô dụng, đẹp chứ không xàl được.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh sai rồi, học những việc này đến cực hạn cũng có thể kiếm tiền.”

Lăng Tiêu hỏi rõ: “Có thể kiếm bao nhiêu?”

Vấn đề này quá sắc bén, lập tức làm Thịnh Hoàn Hoàn xì hơi: ‘Tất nhiên không thể so với anh!”

“Tức là cô không học vấn khỏng nghề nghiệp, không làm việc đàng hoàng.”

Thịnh Hoàn Hoàn:

Sao người đàn ông này y như ba của cô vậy?

Tiếp theo Lăng Tiẽu không đả kích cô nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn tắt máy sấy đi: “Được rồi.”

Cất máy sấy xong, Thịnh Hoàn Hoàn nằm xuống bên cạnh Läng Tiêu, nghiêng người qua nhìn mặt nghiêng bảnh trai của hắn, cẩn thận nhỏ giọng hỏi: “Ngày mai là ngày đầu tiên tồi gia nhập đoàn xe, anh có muốn cùng tôi đến đoàn xe xem không?”

Lăng Tiêu khép mắt lại: “Không rảnh.”

Từ chối không chút do dự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thịnh Hoàn Hoàn có chút thất vọng: “Vậy tôi dẫn Thiên Vũ đi cùng”

Lăng Tiêu chưa nói gì, Thịnh Hoàn Hoàn tắt đèn rồi nằm xuống lần nữa.

Tuy nằm cùng một giường, nhưng giường rất lớn, hai người nằm hai bên, khoảng cách giữa họ hơl xa, cho dù cô duỗi cánh tay ra cũng không đụng được vào hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn tình cảm giữa họ tiến thêm một bước, nhưng nghĩ đến đau đớn đêm đó, trong lòng cô vẩn còn sợ hãi, nằm ở chổ cũ không dám cựa quậy.

Muốn tán hắn, nhưng có lòng mà không có gan đó!

Sau khi Lăng Tiêu nằm xuống thì không di chuyển nữa.

Nghe tiếng hít thở đều đều trong bóng tối, Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhắm mắt lại…

Đêm nay, chuyện Thịnh Hoàn Hoàn gia nhập Vũ Yến đã truyền khắp giới đua xe.

Cuộc thi giữa Bạch Sương và Thịnh Hoàn Hoàn cũng trởthành đề tài để mọi người nói chuyện say sưa. Buốỉ tiệc tôm hùm đất ở bãi đua xe Tây thành cũng được chia sẻ khắp mạng xã hội.

Hình ảnh của Thịnh Hoàn Hoàn được truyền khắp các diễn đàn đua xe, cô còn chưa chính thức gia nhập mà đã hot khắp giới đua xe.

Trần Phí Phí nhìn mọi người trong nhóm đều đang nói về Thịnh Hoàn Hoàn, ngay cả Kim Thần vẳn luôn ỉm lặng sau khi về nước cũng ngoi đầu vào đêm đó, hỏi cô gái trong ảnh là ai, làm sắc mặt cô ta càng âm trầm.

Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, Trần Phỉ Phỉ rất phẫn nộ, trong tình huống lúc ấy mà Thịnh Hoàn Hoàn còn nói muốn gia nhập Vũ Yến trước mặt mọi người, rõ ràng là cố ý đối nghịch với cô ta.

Tốt xấu gì cô ta cũng là chị họ của cô, thế mà chẳng chừa chút mặt mũi nào cả.

Chuyện của Trần Văn Hưng cũng làm liên luỵ đến cha của Trần Phỉ Phỉ là Trần Văn Huy, sau khi Lăng Tiêu tiếp quản Thịnh Thế đã trực tiếp cách chức Trần Văn Huy, còn muốn tịch thu 5% cổ phần trên tay ông ta.

Hai việc cộng lại làm thù hận của Trần Phỉ Phỉ đối với Thịnh Hoàn Hoàn càng mãnh liệt.

Cô nhìn gương mặt kiều diễm tươi đẹp trên ảnh mà âm u nói: “Muốn tiến vào giới đua xe à, phải hỏi xem tao có đồng ý không.”

Vân Vũ

Sáng sớm hôm sau, Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy thật sớm.

Lăng Tiêu bên cạnh còn chưa dậy, hắn ngủ rất ngay ngắn, nằm ở bên kia giường, một tay đặt ở sau đầu, tay còn lại đế ở bụng, hắn có thể duy trì tư thế như vậy suốt đêm, không biết làm sao hắn làm được nữa.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng người qua nhìn. Lăng Tiêu đang ngủ say giảm đi vài phần lạnh lùng xa cách, cũng không còn khí thế khiếp người kia, hắn như vậy nhìn có vẻ khá dịu dàng.

Da hắn thật sạch sẽ, mũi cũng rất cao, sao lông ml còn dài hơn cô thế này!!!

“Quái thú lông mỉ.” Thịnh Hoàn Hoàn khẽ buông tiếng thở dài.

Đúng lúc này, hai hàng lông mi dài rậm đột nhiên mở ra, khí chất của hắn lập tức thay đổỉ.

Thịnh Hoàn Hoàn hoảng sợ, còn chưa kịp dời mắt thì Lăng Tiêu đã nghiêng mặt đi, vừa thức dậy nên giọng hắn mang theo chút lười biếng và khàn khàn, trầm thấp dề nghe lại tràn ngập sức hút: “Đẹp không?”

Thịnh Hoàn Hoàn sửng sốt, rất thành thật mà gật gật đầu.

Cô là đứa mê trai đẹp, năm đó cũng do sỉ mê diện mạo của Mộ Tư mới trúng tiếng sét ái tình.

Mà vẻ ngoài của Lăng Tiêu không thua Mộ Tư chút nào.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn chỉ thướng thức sắc đẹp của Lăng Tiêu thôi, không mang theo chút tình cảm của người trưởng thành nào.

Người từng bị tổn thương sẽ không dề dàng mở rộng cửa lòng nữa.

Một tiếng cười trào phúng tràn ra từ cổ họng Lăng Tiêu, hắn xuống giường, để lại cho Thịnh Hoàn Hoàn một bóng dáng cao ngạo lạnh nhạt.

Tiếp đó Thịnh Hoàn Hoàn cũng rời giường, đi vào phòng trẻ con đánh thức Lăng Thiẻn Vũ, cùng rửa mặt rồi dằn cậu vào nhà ăn, lúc này Lăng Tiêu đã dùng cơm xong.

Ăn xong bữa sáng, Thịnh Hoàn Hoàn trở về phòng lấy túi chuấn bị ra cửa mới phát hiện Lăng Tiêu còn chưa đi làm, cô cũng không hòi nhiều mà cầm lấy túi ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi phòng ngủ, Lảng Tiêu nhận được điện thoại của Vinson: “Lăng thiếu, tôi phát hiện xe của Mộ Tư ở ngoài cửa.”

Lăng Tiẽu nghe xong thì mặt không cảm xúc mà nói: “Tôi đã biết.”

Sau khỉ cúp điện thoại, Lăng Tiêu cũng đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Thịnh Hoàn Hoàn đang đội mũ cho Lăng Thiên Vũ.