Cô Vợ Đanh Đá Được Tổng Giám Đốc Cưng Chiều

Chương 78: Giờ anh tin tôi may mắn chưa?



Con trai của Vu Quang – Vu Hạo thấy vậy thì lập tức hỏi: “Ba, làm sao vậy?”

Trần Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh Vu Hạo cũng khẩn trương nhìn Vu Quang.

Mặt Vu Quang rất âm trầm: “Không nẽn, lúc này trừ bán sân tập cho chúng ta thì lão già kia còn có cách nào khác?”

Trần Phí Phí nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ những người đó khõng đập hai chiếc xe của tôi sao?”

Tống giá trị của hai chiếc xe được tài trợ kia lẽn đến ngàn vạn, hiện nay tài chính của đoàn xe Vũ Yến gần như đã cạn kiệt, căn bản không có khả năng bồi thường.

Hơn nữa có rất nhiều xe đua mua nhờ thế chấp miếng đất này đế vay vốn ngân hàng, hiện tại xe bị hủy, trừ bán đất ra thì ông không còn đường nào để đi.

Vu Hạo nói: “Tôi gọi điện thoại cho Mã Chí Viền hỏi tình hình như thế nào đã.”

Nói xong, Vu Hạo lập tức lấy di động ra, kết quả lại không ai nghe máy. Gã lại gọi cho Roger, kết quả cũng không aỉ nghe: “Cả hai người đều không nghe máy, có phải xảy ra chuyện gì không?”

Sắc mặt ba người lập tức trở nên trầm trọng.

Một lát sau, Trần Phỉ Phỉ đứng lên: “Tôi đến Vũ Yến xem thử, khỉ cần có thế giúp các người một tay.”

Vu Quang lập tức nói: “Liên hệ thương gia tài trợ cùng đi qua.”

Trần Phỉ Phỉ lạnh lùng nhếch khoé miệng lên: “Yên tâm, tôi biết nên làm gì.”

Sỉ nhục hôm qua còn rõ ràng trước mắt, Lý Hưng Hoài hủy hoại thanh danh của cô ta trước mặt nhiều người như vậy, còn muốn quật khởi sao?

A, quả thực nằm mơ.

Còn Thịnh Hoàn Hoàn nữa, từ nhỏ đã may mắn hơn cô ta và Trân Do Mỹ, vừa sinh ra đã được Đường đại sư tiên đoán là sinh ra cùng chậu châu báu, được cưng chiều hết mực.

Nhưng từng ấy năm qua, cô ta ăn mặc tiêu xài đều dựa vào Thịnh gia, có từng tự kiếm được một đồng nào chưa?

Cái gì mà sinh ra cùng chậu báu, chỉ là đứa vô dụng không xem hiếu số sách, nhưng do may mẳn, biết đầu thai mà thôi!

Hôm qua không phải cô khoác lác trước mặt mọi người, muốn gia nhập Vũ Yến, muốn trở thành Lý Tinh thứ hai Vũ sao?

Nếu hôm nay Vũ Yến không còn nữa thì ngôi sao may mắn có trở thành sao chối không?

Thật là làm người ta chờ mong!

Lúc này Trần Phỉ Phỉ và cha con Vu Quang thật sự không ngờ, bọn họ bận rộn một hồi, kết quả lại chỉ mở đường cho người khác.

Đoàn xe Vũ Yến.

Lý Hưng Hoài cúp điện thoại xong thì hốc mắt đỏ bừng mà nhìn về hướng tài xế: “Lời vừa rồi của anh có thế đại diện cho Lăng tiên sinh không?”

Cái ông quan tâm chưa bao giờ là tiền, mà là đoàn xe Vũ Yến, đó là tâm huyết nửa đời của ông, mộng tưởng cả đời của ông và Lý Tinh Vũ.

Tài xế gật đầu: “Được, không phải thiếu phu nhân của chúng tôi ở chổ ông

sao?”

Lý Hưng Hoài kích động nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, hai mắt đã rươm rướm, ông nám chặt đôi tay Thịnh Hoàn Hoàn khõng buông: “Cảm ơn cô, cảm ơn cô…”

Thịnh Hoàn Hoàn:

Tôi là ai, tôi đang ở đâu, ai có thế nói cho tôi biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?

Vì sao cõ có cảm giác mình bị bán đi?

Lúc này Mã Chí Viên thấy tình hình không ổn thì lập tức đưa mắt ra hiệu với Roger.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Roger vội dẫn đầu phá rối: “Các người làm xong chưa, gọi điện thoại cần lâu như vậy sao? Khi nào mới đền tiền?”

Trong lòng mọi người đang nghẹn một ngọn lửa, vừa châm lên đã bừng cháy, họ đi theo Roger kéo về hướng Thịnh Hoàn Hoàn và Lý Hưng Hoài.

Mà Mã Chí Viễn thì lui qua một bên, muốn gọi điện thoại cho Vu Quang.

Nhưng Mã Chí Viễn không ngờ chính là, gã vừa lấy điện thoại ra thì đã bị người ta đoạt đi, sau đó trên mặt còn ăn một đấm.

Chỉ một đ.ấ.m đã làm Mã Chí Viễn ngã xuống đất. Mà người ra tay chính là Vinson.

Tiếp theo Vinson lại chui vào đám người, kéo Roger ra, Roger muốn phản kháng, Vinson dề dàng bắt lấy tay của gã rồi văn môt cái.

“A…” Roger phát ra một tiếng hét thảm, tiếp theo bụng bị đạp một chân, đau đớn co ro lại.

Làm xong mọi chuyện, phía sau Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện một bóng đen, anh ta đội mũ lưỡi trai, tóc mái che khuất một bên mắt, khí thế phát ra đủ làm người ta kinh sợ.

Hiện trường trờ nên yên tĩnh.

Vân Vũ

Thật lâu sau mọi người vẫn chưa tỉnh táo lại từ nổi khiếp sợ Vinson mang đến cho họ, võ nghệ của người đàn ông này quá làm người ta chấn động!

Qua một lúc lâu mới có người lớn gan cả giận nói: “Các người có ý gì, là muốn dùng bạo lực giải quyết vấn đề à?”

Lý Hưng Hoài và tài xế thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu, lập tức giải thích với mọi người: “Yên tâm, chúng tôi chỉ bắt hai tẽn phản đồ, hiện tại xin các tay đua và học viên tách ra, tôi bảo đảm một giờ sau sẽ bồi thường tiền hủy hợp đồng và học phí mà các người muốn, không thiếu một đồng.”

Được bảo đảm, rốt cuộc mọi người cũng an tĩnh lại, tự động lui qua một bên, chia làm hai nhóm.

Lý Hưng Hoài nhìn về phía những tay đua, nhìn từng gương mặt quen thuộc kia, ông khàn khàn mở miệng: “Tôi có thế nói với mọi người, Vũ Yến sẽ không ngã xuống, hơn nữa nó sẽ càng ngày càng tốt lên.”

Dừng một chút, ông lại nói tiếp: “Tôi biết mấy năm nay là đoàn xe đã làm mọi người chịu thiệt, nếu mọi người muốn đi thì trớ về lấy hợp đồng tới, tõi sẽ không làm khó dề, ngược lại còn chi trả một nửa tiền vi phạm hợp đồng để bồi thường.”

Mấy năm nay đoàn xe đã xói mòn rất nhiều tay đua ưu tú, phần lớn những người còn lại đều có kỹ thuật không tốt, đã không còn ai muốn kéo họ đi, cũng họ không có tiền chi trả tiền vi phạm hợp đồng nên chỉ có thế miễn cưỡng ờ lại Vũ Yến, chờ hợp đồng kết thúc.

Hiện giờ Lý Hưng Hoài đã mở miệng, coi như cũng là một con đường ra cho bọn họ.

Một lát sau, mười mấy tay đua chỉ còn lại hai người, đó là Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng.

Biếu hiện của hai người này ở đoàn xe vẫn luôn không tồi. Bọn họ chọn ở lại làm Lý Hưng Hoài và Cao Dương đều cảm thấy rất bất ngờ.

Lý Hưng Hoài nhìn Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng, hỏi: “Vì sao hal cậu không đi?”

Mao Tuấn đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên người Thịnh Hoàn Hoàn: “Hôm qua có người nói muốn trở thành Lý Tinh Vũ thứ hal, muốn dẫn dắt Vũ Yến tìm về huy hoàng ngày xưa, tôi muốn ớ lại, nhìn xem cô ấy có năng lực này thật hay không.”

Lữ Nguyên Lãng cũng nói: “Thầy ở Vũ Yến rất có thực lực, chỉ thiếu vận may và tài chính, nếu hiện tại vấn đề tài chính đã được giải quyết, còn vận may thì cần nổ lực, tôi cảm thấy có thể ở lại liều mạng.”

Nói xong, Lữ Nguyên Lãng cũng nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Hy vọng cô thật sự có thực lực dẫn dắt Vũ Yến lấy được thành tích tốt ờ cuộc thi quốc tế, không phụ lòng chờ mong của đội trưởng Lý và đội trưởng Cao đối với cô.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai người đàn ông trẻ tuổi, khẽ nhếch môi đỏ lên: “Cảm ơn các anh đã tin tưởng, tôi sẽ dùng thái độ trang trọng nhất để đối mặt với cuộc thi sắp tới, cũng hy vọng các anh có thế cố hết sức, đế chúng ta cùng dẫn dắt Vũ Yến trở về đỉnh cao, đế bóng dáng của Vũ Yến lại sinh động ở sân thi quốc tế lần nữa.”

Lưng Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng không khỏi thẳng thêm vài phần.

Tất cả nhân viên của Vũ Yến đều nhìn Thịnh Hoàn Hoàn. Không biết vì sao, bọn họ lại hoàn toàn tin tưởng lời cô nói.

Có lẽ là bị ảnh hường trước sự tự tin trên người cô, trái tim tĩnh mịch của họ lại được bậc lửa lần nữa.

Đã qua bao năm, bọn họ lại cảm nhận được cảm giác mãnh liệt và nhiệt huyết SÔI trào trẻn sân thi đấu…

Không bao lâu sau, nhân viên tài vụ thống kê ra mức bồi thường rồi giao cho tài xế.

Mà hai chiếc xe đua thương nghiệp của Trần Phỉ Phỉ đã được họ cố ý xem xét, sau đó lựa chọn báo cảnh sát, cũng bảo Cao Dương nộp đơn xin Liên đoàn ô tô nhúng tay vào, bồi thường dựa theo hư hao thực tế.