Lý Hưng Hoài và Cao Dương nhìn bầu không khí này thì rất vui mừng, từ khi Lý Tinh Vũ ra đi, đoàn xe luôn rất trầm lặng, đã lảu bọn họ không hưng phấn như vậy.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn lại lo lâng nhìn những chiếc xe bị đập phá kia.
Xe đua trong nước đều nhập khấu từ nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, không biết Lăng Tiêu sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào.
Nhưng đáng được ăn mừng chính là, phần lớn những chiếc xe bị đập phá chỉ tổn hao xác ngoàỉ, thứ thật sự đáng giá cũng không hư.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩm nghĩ, sau đó tiến lên mở nắp trước ra, kiếm tra những linh kiện bên trong.
Mọi người không khỏi nhìn về phía cô, chẳng lẽ cô không lo Lãng Kha sẽ thua sao?
Cao Dương cũng hỏi ra vấn đề này, Lý Hưng Hoài cười nói: “Kết quả không phải đã sớm có rồi sao?”
Từ lúc bẳt đầu Mao Tuấn đã thua trận thi đấu này!
Quả nhiên vào vòng thứ ba, Mao Tuấn đã bị Lăng Kha vượt qua.
Thịnh Hoàn Hoàn kiểm tra linh kiện của mấy chiếc xe đua, mãi đến vòng thứ sáu, Lăng Kha đã thắng được trận thi đấu này với kết quả nhanh hơn nửa vòng.
Mao Tuấn uể oải bước xuống xe
đua.
Lữ Nguyên Lãng rất có lương tâm mà tiến lên an ủi: “Đừng nản chí, cũng kém không xa.”
Lúc này Lăng Kha đi ngang qua bên cạnh họ, đế lại một câu: “Tiền bối, vì chừa chút tôn nghiêm đàn ông cho các anh nẽn vừa rồi tôi đã nương tay đó.”
Vừa dứt lời bước, cô ấy đã kiêu ngạo bước đỉ.
Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng suýt bị đả kích phát khóc, vì sao phụ nữ thời đại này đều hung hãn như vậy, vậy đám đàn ông bọn họ sống thế nào đây?
Trong một loạt tiếng hoan hô, Lăng Kha đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Thế nào, không làm cậu mất mặt đúng không?”
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Sao cậu lại tới đây, không phải nói hôm nay không ra khỏi cửa sao?”
Lăng Kha nghĩ đến buối sáng đã làm những chuyện không thể miêu tả với Lệ Hàn Tư trên sô pha phòng khách, lập tức xấu hổ ho nhẹ: ‘Thì tớ nhìn thấy chuyện của Vũ Yến trong group đua xe, làm chị em tốt, đương nhiên phải tới giữ thế diện cho cậu rồi.”
“ừ, là muốn cậu tới giữ thế diện cho tớ.” Thịnh Hoàn Hoàn cười thật xinh đẹp, sau đó vỗ vỗ tay hô lớn với mọi người: “Buổi tối Lăng Kha mờl chúng ta đến Thịnh Thế Danh Môn ca hát ăn tiệc.”
Mọi người quá vui vẻ, cảm giác bi thương của Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng cũng lập tức được chữa khỏi.
Sắc mặt Lăng Kha lập tức trầm xuống: ‘Thịnh Hoàn Hoàn, cậu lại hố tớ.”
Ban đêm, Mộ Tư biến mất hai ngày hai đêm rốt cuộc cũng trở lại Mộ gia.
Anh ta vừa bước phòng khách đã thấy Bạch Băng ngồi trên sô pha nhìn mình, ánh mắt sắc bén, sắc mặt âm u.
Mộ Tư đi qua, ngồi xuống đối diện Bạch Băng: ‘Tuyết Nhỉ ngủ rồi sao?”
Bạch Băng nói: “Vừa ngủ.”
Sau khi đối thoại vài cảu, không khí bắt đầu đông cứng thành bang.
Mộ Tư nhìn Bạch Băng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Cậu đã biết chuyện xảy ra hai ngày này rồi đúng không?
Tôỉ sẽ hủy bỏ hôn lề với Tuyết Nhi.”
Sắc mặt Bạch Băng trở nẽn càng âm trầm: “Vì sao lại đối ý?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mộ Tư nói: “Hai ngày này tôỉ đã suy nghĩ rất nhiều, cũng nhìn rõ được lòng mình, Bạch Băng, tôi không muốn lừa mình dối người nữa, người tôi yêu là Thịnh Hoàn Hoàn.”
Bạch Băng tức sùi bọt mép, sắc mặt xanh mét: “Nếu không xác định tảm tư của mình, vì sao lại hứa hẹn với Tuyết Nhi là sẽ cưới nó? Vì sao phải cho nó hy vọng rồi tàn nhẫn huỷ diệt, đây là cách cậu yêu quý nó sao?”
Trên gương mặt ôn hoà như ngọc của Mộ Tư cũng nhiễm một chút lạnh lẽo: “Nếu cậu sớm nói cho tôi biết tình hình của Thịnh gia, nói cho tôi biết Thịnh Hoàn Hoàn đi tìm Lăng Tiẽu, vậy thì mọi chuyện sẽ không xảy ra/’
Bọn họ đều biết cô đi tham gia tiệc xem mắt của Lăng gia, lại không ai nói cho anh ta, làm anh ta hoàn toàn không biết gì cả.
Bạch Băng cả giận nói: “Nói cho cậu thì thế nào, cậu đã quên Tuyết Nhl phải chịu nhiều đau khố như vậy vì ai?”
Ánh mắt Mộ Tư trở nên càng lạnh lẽo: “Quả nhiên cậu đã sớm biết, Bạch Băng, cậu phải là người hiếu tôi nhất trên đời này, vì sao lại trơ mắt nhìn tôi rơi vào vực sâu mà không nhắc nhở?”
Bạch lạnh lùng cười: “Vì sao phải nhắc nhờ? Cậu cho rằng Thịnh Hoàn Hoàn sẽ tha thứ sau những chuyện xảy ra trong ngày hôn lề sao?”
“Nếu cô ta tha thứ thì sẽ nói cho cậu biết những chuyện xảy ra ớ Thịnh gia, mà không phải gả cho một người đàn ông không quen biết.”
Lời Bạch Băng nói như một cây búa sắt lạnh lẽo nện mạnh vào lòng Mộ Tư, m.á.u chảy không ngừng.
Nhưng tiếng nói của Bạch Báng cũng không ngừng lại: “Mộ Tư, cậu vứt bỏ cô ta vào ngày kết hỏn, không quay đầu lại bỏ đi khi Thịnh Xán xảy ra tai nạn, cả đời này cô ta cũng không tha thứ cho cậu.”
“Hiện tại tôi có thế tưởng tượng ra, ngày đó Thịnh Hoàn Hoàn ôm Thịnh Xán bị xe đụng, nhìn xe của cậu biến mất mà đau đớn khốn khổ đến mức nào.”
“Cũng có thế tưởng tượng ra, khi cỏ ta mặc chiếc váy cưới bị m.á.u tươi nhiễm đỏ ngồi bên ngoài phòng giải phằu, đã cảm thấy sợ hãi bất lực đến mức nào, cậu cảm thấy cô ta còn tha thứ cho cậu sao?”
Hình ảnh Bạch Băng miêu tả hiện lên trong đầu Mộ Tư.
Gương mặt tuấn tú của Mộ Tư trở nên tái nhợt đáng sợ, trái tim đau đớn run rấy, hô hấp trở nên thô nặng, giống như khỏng thế thờ nối.
Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn của anh…
Một lát sau, anh ta mới khàn khàn mở miệng: “Bạch Băng, cậu đang trả thù tôi.”
Sắc mặt Bạch Băng thật âm u, không sợ trở mặt với Mộ Tư: ‘Tôi đang trả thù cậu, mấy năm nay em tôi bị Mộ Thành Chu cầm tù ờ nước ngoài, không biết phải trải qua những gì, mà cậu lại rung động với Thịnh Hoàn Hoàn
Vân Vũ
“Nhiều năm qua tôi nhìn cậu dính với Thịnh Hoàn Hoàn mỗi ngày, cậu biết trong lòng tôi cảm thấy như thế nào không? Mộ Tư, cậu tự hỏi bản thân xem mình có tư cách gì chất vấn tôi?”
Mộ Tư nắm chặt nắm đấm: “Nếu cậu biết tôl đã rung động với Thịnh Hoàn Hoàn, vì sao còn trơ mắt nhìn cỏ ấy gả cho Läng Tiêu? Anh thấy tôi của bây giờ cưới Tuyết Nhi thì cô ấy sẽ hạnh phúc sao?”
Làm anh trai của Bạch Tuyết, anh ta khỏng sai.
Nhưng thân là bạn thân của Mộ Tư, anh ta lại quá tàn nhẫn.
Bạch Băng không trả lời, trong đôi mắt nhìn về hướng Mộ Tư hiện đầy tơ máu, dưới mắt có hai quầng thâm rất đậm, lửa giận trên người lại không giảm đi chút nào.
Qua một lúc lảu, Mộ Tư mới mờ miệng: “Tôi sẽ không quẽn ân tình của Tuyết Nhi, cô ấy muốn cái gì thì tôi sẽ cho cỏ ấy…”
“Nhưng nó muốn gả cho cậu.”
Bạch Băng nghiến răng nghiến lợi cắt ngang lời anh ta nói: “Tuyết Nhi thích cậu, từ nhỏ đã thích, chắng lẽ cậu quên rồi sao?”
Mộ Tư nhân mày lại, kiên quyết nói: “Nếu cô ấy bằng lòng, tỏi sẽ coi cô ấy như em gái ruột”
“Mộ Tư, con mẹ nó cậu đang nói tiếng người à?” Bạch Băng mất khống chế mà đứng lên, một tay chống lên mặt bàn, tay còn lại túm lấy cổ áo Mộ Tư, mặt anh ta vặn vẹo như một con dã thú phẩn nộ: “Cậu phải cưới Tuyết Nhi, đây là cậu nợ nỏ.”
Mộ Tư ngồi đó không nhúc nhích, chỉ nhìn anh ta: “Vậy thứ tôi nợ Thịnh Hoàn Hoàn thì sao? Cậu đừng quẽn, chúng ta có thế đi đến hôm nay đều dựa vào Thịnh gia.”
“Cậu đừng quẽn Thịnh Xán đã cầm tù Tuyết Nhi ba tháng.” Bạch Băng đỏ mắt rống giận.