Một tháng trôi qua mọi việc điều diễn ra suôn sẻ các công việc được gia Tô Mạn Du điều làm rất tốt. Nên khi cầm chiếc phong bì tháng lương đầu tiên cô đã sung sướng lao ngay vào phòng anh, may mà trong phòng chỉ có một mình anh ngồi đang xử lý văn kiện. Vừa thấy cô vợ ngốc của mình đi vào lao như tên lửa giờ lại đứng im không động tĩnh gì liền chao mày đứng dậy đi đến gần cô vòng tay khoả cửa và kéo cô vào lòng.
Từ lúc cô đến đây làm Bạch Thẩm Phi mới phát hiện ra, thì ra vụng trộm ở công ty vô cùng thú vị. Có lúc họ hôn nhau sau khi mọi người tan sở, có lúc thì lén lúc gặp nhau ở nhà vệ sinh, đôi khi còn hôn trộm khi mang báo cáo vào phòng anh, có khi lại lén nắm tay nhau trong phòng họp. Cảm giác sợ sệc vô cùng mới mẻ, Bạch Thẩm Phi định cúi xuống hôn cô thì mới nhận ra cô nàng đang cầm bao phong bì trắng che miệng mới nhớ ra: “Đã nhận được lương tháng đầu tiên rồi à?” giọng anh có chút nhu hoà dễ nghe.
Tô Mạn Du tươi cười gật đầu, mặc dù cô có rất nhiều thay đổi trong một tháng qua nhưng bệnh lười nói cũng không khá lên.
“Vậy em muốn làm gì có muốn mua quà cho ông bà không?” ngay lập tức cô liền gật đầu.
“Được, vậy mai chúng ta cùng đi mua.” Bạch Thẩm Phi nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Nhưng Tô Mạn Du gật đầu rồi lại lắc đầu “Sao vây?” Bạch Thẩm Phi khó hiểu nhìn cô.
“Mì ở đại học!” khuôn mặt cô đỏ bừng nói không thành câu.
“Em muốn mời anh đi ăn mì ở trường đại học?” Bạch Thẩm Phi nhìn cô.
Cô gật đầu thật mạnh sao với ảm giác vụng trộm thì cảm giác này càng mới mẻ hơn. Không ngờ khi nhận tháng lương đầu tiên người cô nghĩ đến lại là anh có chút hạnh phúc có chút thăng hoa trong lòng dâng trào. Vậy là lần đầu tiên Bạch Thẩm Phi dùng tiền phát tiền lương cho vợ để ăn bát mì hạnh phúc vòng qua vòng lại vẫn là tiền của anh.
Mà sao hạnh phúc ngay trước mắt đó là một buổi sáng thứ bảy tuyệt vời Bạch Thẩm Phi đang ôm cơ thể mềm mại trong lòng lười biến không muốn đi làm nhưng mà hôm nay có một thứ khác chính là cơ thể mềm mại kia thường rất ngoan ngoãn hôm nay lại không vậy cứ thoải mái phá giấc ngủ của anh.
“Nằm im một chút đi!” Bạch Thẩm Phi không mở mắt nhẹ nhàng quát cô. Một chút yên tĩnh một chút mới phát hiện có vấn đề mới lười biếng mở mắt nhìn thấy khuôn mặt cô trắng bệch mắt hơi hồng Bạch Thẩm Phi bị doạ đến mức tỉnh ngủ
“Đau!!!” Tô Mạn Du ôm bụng áp vào người anh. Lúc này Bạch Thẩm Phi mới thấy trên ga giường đen của mình có chỗ thấm màu bên dưới váy hồng của cô có màu đỏ.
“Tiểu Du, em sao vậy anh đưa em đến bệnh viện nha!” Bạch Thẩm Phi hoảng hốt giọng nói có vẻ to khiến dì Trương trong bếp liền chạy vào.
“Cậu chủ có chuyện gì vậy?”
“Dì Trương, tiểu Du bị ra máu có vẻ rất đau.” khuôn mặt anh bây giờ cũng trắng không khác gì cô là mấy.
Dì Trương vừa nhìn qua liền thở dài không biết cậu chủ bị ngốc hay là yêu vợ đến ngốc luôn rồi.
“Cậu chủ, tiểu Du chỉ đến tháng thôi.” vừa nói xong bà có chút không nhị nỗi bật cười.
“Đến tháng?” Bạch Thẩm Phi ngu ngơ hỏi bỗng nhiên gương mặt đỏ ửng. Trước giờ anh luôn xem con là trẻ con nên không nghĩ đến chuyện này. Thì ra cô gái của anh đã lớn rồi: “Nhưng mà tháng trước cô ấy đâu có” Bạch Thẩm Phi cau mày khó hiểu.
“Có thể cơ thể tiểu Du yếu nên không đều, cậu thử đưa cô ấy đi khám đi” dì Trương lắc đầu đi ra ngoài, đúng là giới trẻ không biết quan thâm đến bản thân gì cả. Thế là cô bị Bạch Thẩm Phi lôi đến bệnh viện kiểm tra cả buổi sáng cuối cùng lại nhận được kết quả rối loạn nội tiết tố kinh nguyệt không đều và được kê thuốc về nhà uống.
Khi hai người về nhà dì Trương đã thay ga giường mới còn mua băng cho cô, Mạn Du sau khi tắm sạch sẽ trèo lên giường cuộn mình như con tôm luộc Bạch Thẩm Phi cầm theo gối giữ nhiệt mà dì Trương đưa cho lên giường kéo cơ thể cô áp chiếc gối vào bụng cô. Tô Mạn Du đau đến chết đi sống lại kiềm nước mắt mà không được.
“Đau!!!” giọng nói miếu máu.
“Ngoan đừng khóc” anh chao mày ôm chặt cô vào lòng, anh không nghỉ nó lại đau đến mức này, sao với đau dạ dày bản thân quả thực còn khó chịu dày vò hơn nhiều.
Cũng đã gần hai tháng từ cái ngày anh và cô về quê nhà anh, bố mẹ anh đã giục hai người trên 20 lần đưa họ đến nhà cô. Bạch Thẩm Phi nhìn lịch làn việc của bản thân thực sự không còn chỗ trống, chọn ngày không bằng ngày chọn phải. Anh gọi điện nội bộ công ty cho trưởng thư ký những chuyện quan trọng đẩy sang cho Phạm Lý Cường. Còn chuyện khác đẩy cho ngày hôm sau khi sắp xếp ổn thoả, anh và Tô Mạn Du nghỉ một buổi chiều lấy xe phóng xe về quê đón bố mẹ lên thành phố.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***