Cô Vợ Nhỏ Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc

Chương 11



Trình Dục hừ một tiếng, sau đó bát của tôi chất đầy như núi nhỏ.

Rượu đã vài tuần, cha Trình đột nhiên đứng dậy: "Nhiên Nhiên, đứa con trai này của cha, cha hiểu rõ nhất, tính khí nó không tốt, bình thường con chịu đựng nhiều, cha kính con một ly."

Nói xong, uống cạn ly Mao Đài.

Tôi kinh ngạc.

Tôi biết mình là dâu quý, nhưng tại sao vẫn còn văn hóa ép rượu đáng ghét này vậy.

Tôi có chút khó xử: "Cha, con không tiện lắm. . ."

Mẹ Trình giật mình, lập tức thu dọn d.a.o nĩa trước mặt tôi.

Vẻ mặt cha Trình khó hiểu: "Sao thế, tôi với Nhiên Nhiên còn chưa uống mà."

Mẹ Trình trừng mắt nhìn ông: "Ông đừng nói nhiều!" rồi vui mừng hớn hở, "Sao hai đứa không nói sớm là có rồi. . . Ôi, ăn uống cũng không kiêng khem gì cả."

Tôi: ? ? ? ? ? ?

Bà không nhịn được sờ sờ bụng tôi: "Ôi chao, tổ tông phù hộ."

Tôi biết suy nghĩ của bà đã quá xa rồi, vội vàng giải thích: "Con không phải, con không có."

Nụ cười của mẹ Trình lập tức cứng đờ: "Vậy thì hai đứa phải cố gắng hơn nữa."

Trình Dục cầm ly rượu, trong mắt lướt qua một tia vui sướng khi người khác gặp họa.

Chuyện tốt như vậy, làm sao tôi có thể bỏ qua anh được chứ, hả?

Tôi tha thiết nắm lấy tay anh: "Chồng à, nghe thấy không, mẹ bảo anh phải cố gắng đấy."

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Trình Dục: ? ? ? ? ? ?

"Năm nay anh đã ba mươi rồi. Đàn ông qua tuổi ba mươi, chất lượng tinh trùng giảm sút, càng già càng không được."

Trình Dục: . . .

Rồi sau khi ăn xong, Trình Dục bị mẹ gọi đi bổ sung trứng gà đỏ, cười chết.

10

Đêm đó, tôi và Trình Dục đối diện với chiếc giường lớn trong phòng khách, im lặng.

Im lặng là cầu Cambridge đêm nay.

Bình thường chúng tôi đều ngủ riêng, chưa từng gặp tình huống này.

Hơn nữa trên giường toàn là cánh hoa hồng.

Tôi hỏi Trình Dục: "Như này nghĩa là sao?"

Trình Dục nghiêm túc: "Nghĩa là phải cố gắng."

Tôi hít sâu một hơi, làm vẻ mặt rất khó xử: "Tổng giám đốc Trình, trong hợp đồng của chúng ta đã ghi rõ, trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực anh không được có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với tôi và. . ."

"Chị gái à, đừng tưởng là tôi thật sự có ý gì với cô nhé? Tuy tôi bị Bạch Tiêm Tiêm đá nhưng cũng không phải ai tôi cũng thích đâu."

Cuối cùng, còn thêm một câu: "Cô cũng đừng có mơ nhân cơ hội này nhảy vào, hừ."

Được rồi.

Tâm tư của tổng giám đốc Trình thật dễ nắm bắt.

Bạn muốn đi về hướng tây, chỉ cần bảo anh đi về hướng đông, rồi tổng giám đốc sẽ vì kiêu ngạo mà sẽ đi về hướng tây, chưa bao giờ thất bại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi không bị lạ giường, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Nhưng Trình Dục bên cạnh tôi cứ trở mình không ngừng, lật qua lật lại.

Tôi nhịn một lúc, đến khi anh thở dài lần thứ tám trăm thì thực sự không chịu nổi nữa.

Tôi lật người, đá văng chăn xuống giường - để thể hiện sự không hài lòng.

Trình Dục lập tức "chậc" một tiếng.

Anh còn dám chậc?

Một lúc sau, Trình Dục động đậy, cơ thể nghiêng về phía tôi.

Tôi nín thở, dường như có thể cảm nhận được khuôn mặt anh rất gần tôi.

Rồi anh lẩm bẩm một câu: "Lúc ngủ trông cũng giống phụ nữ phết."

? ? ?

Nghĩa là sao.

Bình thường anh tưởng tượng tôi là đàn ông à.

Ở bên ngoài thậm chí tôi còn tự nhận mình là thẳng nữ.

Vậy anh là gay thích tưởng tượng thẳng nữ là đàn ông à.

Hai chúng tôi có thể diễn giải mười sáu kiểu sắp xếp tổ hợp LGBT thì cũng quá ly kỳ rồi.

Tôi quyết định nói chuyện với anh.

Tôi giơ tay "tách" một cái, bật đèn đầu giường.

Đèn sáng bừng, Trình Dục đang đứng trên giường, một chân kẹt giữa hai chân tôi, nhìn dáng vẻ hình như định xuống giường.

Chân còn lại đang treo lơ lửng giữa không trung, không biết có nên bước qua hay không.

Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quặc.

"Tổng giám đốc Trình, anh đang làm gì vậy?"

Trình Dục im lặng hồi lâu, cổ cứng đờ, giơ hai tay lên, liều mạng bước qua người tôi.

Rồi ánh mắt vô hồn, chậm rãi di chuyển về phía phòng tắm.

"Tổng giám đốc Trình, xin hỏi anh đang giả vờ mộng du phải không?"

Trình Dục bị vạch trần kế hoạch, bước chân chợt khựng lại, rẽ vào phòng tắm, qua tấm kính mờ, tôi thấy bóng dáng anh đang giận dữ vung nắm đ.ấ.m vào không khí.

Tôi không nhịn được bật cười: "Cửa sổ trong suốt đấy."

Trình Dục kinh ngạc quay đầu, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, lập tức vang lên giọng nói bị phá vỡ phòng tuyến: "Cô ngủ đi! ! !"

Tôi trong lòng rất vui, lật người, tiện tay nhặt chăn của Trình Dục, ngáp một cái: "Tổng giám đốc Trình, chúc ngủ ngon."

Đêm đó, tôi ngủ rất ngon.

11

Sau khi trở về từ nhà họ Trình, tôi trở nên càng bận rộn hơn.

Công ty của cha vì vấn đề chiến lược dẫn đến thiếu vốn, nhà họ Trình là cọng rơm cứu mạng duy nhất của chúng tôi hiện tại.

Ban đầu kết hôn với nhà họ Trình, cũng là để bảo vệ tâm huyết mà cha đã phấn đấu nửa đời người.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com