Đối với anh, tôi không phải là vợ, mà là một diễn viên đóng vai vợ.
Nhưng anh đã quên mất.
Thù lao ngày của diễn viên là 2. 080. 000.
Tôi đứng dậy, lấy từ túi ra hai quyển sổ kết hôn: "Xin lỗi anh Trình, chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, theo quy định của pháp luật, tài sản sau hôn nhân thuộc sở hữu chung của vợ chồng, anh không thể chỉ cho tôi 300. 000 mỗi tháng rồi đuổi tôi đi. Tôi đã hẹn với bộ phận pháp lý và tài chính của anh để mở một cuộc họp, tìm hiểu về tình hình tài chính cá nhân của anh."
Tôi quay đầu ra lệnh: "Đến lúc đó anh cũng đến nhé."
Thư ký mặt ngơ ngác: "Hả?"
Tôi nhíu mày: "Sao vậy, anh muốn tôi tự làm biên bản cuộc họp à?"
Thư ký vội vàng lắc đầu, sau đó lại gật đầu, cuối cùng lại lắc đầu, hoàn toàn rơi vào trạng thái hoang mang.
Tôi xách túi Hermès của mình lên, giẫm giày cao gót bước ra ngoài.
"À phải rồi." Tôi quay lại nhìn Trình Dục đang đứng ngây ra tại chỗ, nháy mắt, "Tối nay trước 8 giờ sắp xếp tài khoản cá nhân của anh gửi cho tôi qua email."
Trình Dục mặt lạnh như băng: "Cô gái, cô muốn quản tiền của tôi sao?"
Tôi: "Tôi có chứng chỉ kế toán cao cấp, anh có không?"
Trình Dục: . . .
Tôi mỉm cười: "Quản lý tài chính trong hai năm tới là khoản phí khác, cảm ơn."
Nói xong, tôi xoay người bước đi.
Bức tường kính nửa trong suốt phản chiếu hình ảnh Trình Dục hơi run rẩy châm thuốc, tôi không khỏi cong môi.
Bình thường người kết hôn với tổng giám đốc bá đạo đều vì tình yêu.
Tôi thì khác, tôi vì tiền.
Vừa không phải bàn chuyện tình cảm với đàn ông, vừa được chia tài sản, lại chỉ cần hai năm.
Việc tốt như vậy biết tìm ở đâu.
Tôi, giàu rồi!
2
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
Tối đó, tôi sắp xếp xong mọi thứ ở nhà họ Trình, thay bộ đồ ở nhà bằng lụa, lại trang điểm như một quản lý chuyên nghiệp ở spa cao cấp, chờ Trình Dục về nhà.
Không lâu sau, tiếng khóa vân tay vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cửa được đẩy ra, Trình Dục từ từ bước vào.
Bộ vest đen cao cấp từ trên xuống dưới tôn lên dáng người cao ráo của anh.
Nhìn thấy tôi, ánh mắt anh có chút d.a.o động.
Trình Dục: "Cô ăn mặc như vậy để làm gì?"
Tôi cung kính khác thường cúi người chào anh, dịu dàng nói: "Anh Trình, chào mừng về nhà."
Trình Dục lùi lại một bước, châm biếm: "Cô là người Nhật à?"
"Tôi đang làm việc." Tôi mặt không đổi sắc giải thích, "Người xưa nói quân tử cẩn thận khi một mình, tôi lại nghĩ rằng cách một người đối xử với gia đình đủ để thể hiện nhân phẩm của bọn họ."
Trình Dục nới lỏng cà vạt: "Hừ, tôi đâu phải gia đình của cô."
Tôi tiến lên giúp anh cởi áo vest, dịu dàng nói: "Không sao đâu, anh Trình không cần cảm thấy có gánh nặng với danh xưng gia đình này, một số streamer trên Kuaishou cũng gọi người xem của bọn họ là gia đình đấy."
Trình Dục: ? ? ? ? ? ?
Tôi dẫn anh vào phòng khách.
Căn biệt thự sang trọng với phong cách hiện đại lạnh lẽo ban đầu giờ đã được tôi trang trí đầy bóng bay và hoa tươi.
Trình Dục: "Đây là. . ."
Tôi tiến đến bên cạnh anh, mỉm cười nhìn anh: "Hôm nay anh Trình cũng làm việc rất chăm chỉ, vậy nên tôi không nhịn được mà trang trí vài thứ nhỏ tặng anh, khen thưởng anh."
Khóe miệng Trình Dục cong lên thành nụ cười chế nhạo: "Đừng tưởng những ân huệ nhỏ này có thể mua chuộc tôi."
Anh khoanh tay, lạnh lùng nhìn biển hoa tôi đã trang trí, không ngần ngại nhận xét: "Hoa là thứ vô giá trị nhất, ngoài việc trông đẹp thì chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có phụ nữ mới thích những thứ có đỏ mà không có thơm này. . . Ồ, đó là cái gì vậy?"
Trình Dục lao đến cạnh bàn, nơi có một mô hình Ultraman đặt trên đó.
Tôi đi theo sau anh, cung kính xin lỗi: "Xin lỗi anh Trình, tôi không biết anh không thích những thứ có đỏ mà không có thơm, tôi sẽ cho người đăng bán nó trên Xianyu ngay."
Tôi đưa tay định lấy mô hình đi, nhưng Trình Dục đã nhanh hơn một bước, thành kính nâng mô hình Ultraman lên, như thể Mufasa nâng Simba mới sinh vậy: "Cô đang nói linh tinh gì vậy, cô gái!"
Anh lạnh mặt quay lại: "Có đỏ mà không có thơm? Đây là Taro đấy!"
"Phải anh Trình." Khóe miệng tôi nhếch lên, đã đến lúc thu lưới rồi, "À phải rồi, hôm nay anh Trình bận rộn công việc, có vẻ đã quên sắp xếp tài khoản cá nhân và mật khẩu cho tôi."
Ánh mắt Trình Dục trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt: "Ha ha, cô gái, hóa ra cô dụng công lấy lòng tôi là vì cái này sao? Cô dựa vào đâu mà nghĩ rằng những thủ đoạn nhỏ của cô có thể đổi lấy vàng ròng bạc trắng từ tôi?"
"Anh Trình, tôi đòi vàng ròng bạc trắng của anh, không cần dùng đến thủ đoạn đâu. Có vẻ anh quên mất rằng luật pháp quy định tài sản vợ chồng là của chung."
Trình Dục: . . .
Tôi nhìn dáng vẻ mất mặt của anh, mỉm cười: "Anh có đói không, muốn tắm trước hay ăn trước?"