Năm phút sau, Trình Dục đi đến bên giường, trông có vẻ vừa buồn ngủ vừa mệt, vung tay lên: "Được rồi, cô tan ca đi."
Tôi đưa tay ngăn anh lại.
Sau đó rút chiếc khăn trên khuỷu tay ra, trải lên giường, bình tĩnh nói: "Cởi quần áo
Trình Dục cười ha ha một tiếng, khoanh tay trước ngực: "Tôi đã nói, tôi sẽ không động vào cô."
Tôi đổ tinh dầu hoa hồng vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng giải thích: "Đúng vậy, nhưng trong hợp đồng cũng không nói tôi không thể chạm vào anh. Từ khi bước vào cửa, anh luôn xoay cổ, vừa rồi khi tôi sấy tóc cho anh, tôi cũng cảm thấy cổ anh vô cùng cứng, nếu ngủ luôn như vậy, ngày mai anh vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi. Trước khi đi ngủ, để tôi giúp anh mát xa cổ vai lưng."
Ánh mắt Trình Dục đầy khiếp sợ, nét mặt thay đổi liên tục.
Cuối cùng, anh lạnh mặt nằm sấp trên giường, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Cô đã qua đào tạo chuyên nghiệp chưa?"
Tôi đặt tay lên vai anh, thành thạo ấn dọc theo xương bả vai, đẩy qua cơ thang của anh.
"Kimochi~" Trình Dục nằm bẹp trên giường, phát ra âm thanh giống như nữ diễn viên AV.
Tôi: "Anh Trình, tốt nhất trong tuần này anh nên dành một buổi sáng đến bệnh viện chụp CT vùng cổ và lưng."
Trình Dục: "Tôi đã đến mức phải chụp CT rồi sao?"
Tôi: "Để sau này tôi tiện cung cấp dịch vụ chăm sóc phù hợp với anh hơn."
Trình Dục: "Cô đã đến mức có thể đọc được CT rồi sao?"
Tôi đưa cánh tay vòng qua cổ anh, mỉm cười: "Đốt sống cổ thứ ba và thứ tư của anh hơi lệch, bây giờ tôi sẽ nắn xương cho anh."
"Cô còn biết nắn xương? Cái này thuộc về hành y trái phép đấy, cô có giấy phép không. . . Á!"
Tôi dùng sức ngồi lên lưng Trình Dục, đè lưng anh, ghìm cổ anh.
Trước khi anh kịp phản ứng, tôi ghé vào tai anh khẽ nói: "Anh Trình, hôm nay tôi đến công ty của anh kiểm kê tài sản, vui đến mức không thể kìm chế, phải nói rằng, một số tiền lớn như vậy, đủ để khiến người ta đạp lên mọi luật lệ hình sự đấy."
Trình Dục cứng người: "Tiên tử, có gì thì nói từ từ. . ."
"Ah—" tôi ghé vào tai anh lười biếng nói, "Bỗng nhiên tôi nhớ ra, sổ sách công ty không đầy đủ, anh Trình vẫn chưa đưa tôi tài khoản cá nhân và mật khẩu."
"Tầng hầm có phòng triển lãm, trong bức tường đẩy ra có két sắt chứa sổ đỏ, thẻ ngân hàng, vàng thỏi, mật khẩu ghi trong USB!"
Rắc một tiếng!
Hai tay tôi dùng sức, vặn cổ anh đến một góc kỳ lạ.
Trình Dục bất động.
Tôi cười nhẹ vuốt mái tóc mềm mại trên đầu anh: "Được rồi, mở mắt ra đi."
Trình Dục trong vòng tay tôi lén mở một mắt.
Tôi: "Quay trái quay phải thử xem."
Trình Dục: Tôi không dám động. jpg.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi lấy khăn ra vắt lên vai: "Dịch vụ hôm nay đến đây thôi, cảm ơn sự hợp tác của anh, chúc anh sống vui vẻ."
Rời khỏi phòng Trình Dục, tôi đi thẳng xuống lầu.
Đi ngang qua phòng khách, điện thoại của Trình Dục đang đổ chuông.
Người gọi hiển thị: Bạch Tiêm Tiêm.
— Ánh trăng sáng của Trình Dục trong truyền thuyết.
Chính vì cô ta nên Trình Dục mới ký hợp đồng kết hôn hai năm với tôi, giúp tôi kiếm bộn tiền.
Tôi nghe điện thoại, một giọng nữ yếu ớt vang lên bên tai: "Anh Trình. . . tôi, sáng mai tôi đến nhà anh được không? Tôi có việc gấp muốn gặp anh."
Tôi: "Được."
Đối phương kêu lên một tiếng nhỏ: "Xin hỏi cô là ai? Tại sao, sao cô lại nghe điện thoại của anh Trình?"
"Tôi là chuyên viên vật lý trị liệu của anh ấy, vừa làm trị liệu cho anh ấy xong, đốt sống cổ thứ ba thứ tư của anh ấy lệch, đĩa đệm lưng lồi ra, vai lệch, xương chậu nghiêng về phía trước, kinh nguyệt không đều, nên anh ấy đã đi ngủ rồi."
Bạch Tiêm Tiêm: "Ơ. . . ? ? ? ?"
Bạch Tiêm Tiêm: "Vậy để tôi gọi lại cho anh ấy sau."
Tôi: "Không sao, tôi đã đặt lịch hẹn cho cô rồi, cô cứ đến đi, ngày mai anh ấy sẽ dậy sớm."
Bạch Tiêm Tiêm: "Được, cô thật là người tốt, cảm ơn, tạm biệt."
Tôi: "Namaste."
Uống nước không quên người đào giếng.
Tôi phải gặp mặt người phụ nữ giúp tôi phát tài này.
4
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
Ngày hôm sau, Trình Dục thức dậy rất sớm.
Tôi đợi anh rửa mặt xong, rồi tiến lên để thắt cà vạt cho anh.
Trình Dục cảnh giác gạt tay tôi ra: "Tôi tự làm được."
Tôi từ tốn mỉm cười: "Anh Trình, lát nữa cô Bạch sẽ đến thăm, hình ảnh của anh cần phải chỉn chu chú ý hơn."
Đồng tử Trình Dục đột ngột trầm xuống: "Cô ta sẽ đến đây? Khi nào? Sao cô không báo trước cho tôi."
Tôi nhẹ nhàng gạt đi bàn tay cứng nhắc của anh, thắt cà vạt cho anh: "Tôi đang thông báo cho anh đây."
Vừa dứt lời, tiếng chuông cửa vang lên từ tầng dưới.
"Chắc là cô Bạch đã đến." Tôi quay người định đi, nhưng cổ tay bị giữ lại.
Trình Dục trầm mặt: "Cô định làm gì? Mối quan hệ của chúng ta không thể để Tiêm Tiêm biết."
Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay anh đang nắm chặt cổ tay mình, động tác dùng lực đã bộc lộ sự căng thẳng của anh.