Hoắc Đình Phong lắc đầu, tay anh nhịp nhàng vỗ nhẹ lên lưng con để ru ngủ.
“Không thể khỏi được, con bé là công chúa của nhà họ Hoắc, không được thiếu một ngày lễ nào cho con.”
Thân Nhã thở dài: “Tổ chức thật à?”
“Đương nhiên rồi.” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Vậy thì chọn ngày đầy tháng đi, phải lập danh sách cái đã.”
Hoắc Đình Phong đang bận pha sữa cho con gái yêu, tràn ngập dáng vẻ bố bỉm sửa: “Ừ.”
Đột nhiên Thân Nhã nghĩ tới chuyện gì đó, cô ngập ngừng: “Tô Chính Kiêu thì sao?”
Tay Hoắc Đình Phong hơi khựng lại.
“Thực ra bản tính của anh ta cũng không xấu, chỉ bị tội lỗi và thù hận che mắt thôi. Anh ta vừa hận anh vừa trừng phạt bản thân. Mọi chuyện cũng qua rồi, hai người nên tha thứ cho nhau thôi.”
Thân Nhã nói.
Hoắc Đình Phong cúi người hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Nghe em nói, mọi chuyện trong nhà họ Hoắc đều do em làm chủ.”
Buổi tối, ở chung cư.
Tô Chính Kiêu mở cửa bước vào.
Ánh đèn vàng trong phòng sáng choang, mang theo tia ấm áp.