Người giúp việc lập tức trả lời: “Cậu chủ nhỏ vẫn còn chưa ngủ.”
“Được rồi, đứng canh ở ngoài cửa đi, đừng đi vào, cũng không cần phải quan tâm tới nó, có chỗ nào bất thường thì cứ nói với tôi.” Tô Chính Kiêu thấp giọng căn dặn.
“Vâng.”
Ngày hôm sau.
Bảy giờ, Tô Chính Kiêu bước xuống lầu, bữa sáng đã được chuẩn bị đầy đủ trên bàn.
Anh ngồi xuống.
Dường như là nhớ đến cái gì đó, Tô Chính Kiêu hỏi: “Mang cơm lên lầu chưa.”
Người giúp việc muốn nói rồi lại thôi, suy nghỉ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: “Anh Tô, anh vẫn nên lên lầu xem một chút đi.”
Nghe nói như vậy, ánh mắt của Tô Chính Kiêu khẽ chuyển động, anh bước lên lầu.
Đẩy cửa phòng ra đập vào mắt là cảnh tượng hỗn độn.
Chỉ cần là đồ nào có thể ném thì toàn bộ đều bị ném bể, bao gồm cả bữa sáng vừa mới được đưa vào.