Ngọn lửa toàn thân đều bị cô dễ dàng khuấy động, Thẩm Hoài Dương nói ba lần: “Tốt lắm tốt lắm tốt lắm!”
Thật là tốt đến chết tiệt!
Bây giờ, cô đang dùng lời của anh để làm anh tức sao?
Mặc kệ anh, cô vừa tiến lên hai bước, nhưng cánh tay đột nhiên bị tóm lấy từ phía sau, sau đó sức lực đó ném cô vào tường rất mạnh.
Anh đè mạnh lên cô, Diệp Giai Nhi cảm thấy lưng có hơi đau, liền đẩy anh ra: “Tôi đã cho anh sự cam đoan mà anh muốn, anh còn muốn gì nữa?”
“Ha, tôi còn có thể muốn gì nữa, tôi muốn bóp chết cô…” Anh nghiến răng, hơi thở bốc lửa phun vào mặt cô: “Đó là thái độ cô thừa nhận sai lầm sao, hửm?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì, cũng không biết lời anh nói có ý gì?” Cô không hiểu.
“Cô kêu tôi tới là tới, kêu đi là đi, tôi mới trừng phạt cô có bao nhiêu lâu đâu mà cô đã phản ứng như vậy với tôi rồi, cô nói xem, tôi còn có thể mong đợi ở cô gì nữa?”
Đột nhiên, một tia sáng trắng lóe lên trong đầu Diệp Giai Nhi, cô đã phần nào hiểu được ý của anh.
“Tàn nhẫn? Ai có thể tàn nhẫn hơn cô chứ, nói cần là cần, nói không cần là đẩy ra xa, hai ngày trước còn chạy tới lảng vảng trước mặt tôi mỗi ngày, mới qua mấy ngày mà đã không còn nhẫn nại nữa rồi?”
Sự chua xót và khó chịu trong lòng phút chốc biến mất, cô ngẩng đầu lên: “Không phải anh rất thân với cô gái đó, rất gần gũi, hơn nữa còn rất quan tâm nữa, không lẽ không phải đã thích cô ta sao?”
“Dùng óc heo của cô suy nghĩ kỹ lại cho tôi!”
Câu trả lời của Thẩm Hoài Dương dành cho cô là trực tiếp đưa cô ra ngoài, rồi đóng sập cửa lại.