Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Trạng Nguyên Lang

Chương 13



Cũng không phải ta tự luyến, trong số thực khách có vài nam tử dò hỏi ta đã có hôn phối hay chưa, sau đó ta không bao giờ gặp lại họ ở quán ăn nữa.

Ngay cả khi tình cờ gặp trên đường, những người đó nhìn thấy ta cũng vội vàng rời đi, không dám nói một lời.

Nhưng ta lại không đoán được tâm tư của Tống Quý Đồng, luôn cảm thấy sự việc thiếu mất một mắt xích quan trọng, khiến ta mơ hồ không rõ.

Nhưng nếu đã không đoán ra, vậy ta liền thuận theo ý hắn.

Tô Nhược Đình vẫn bên tai ta lải nhải nói chuyện của tiểu thư họ Thẩm kia, vừa nói vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt của ta.

Thấy ta "mặt mày ủ rũ" sau, nàng lại chuyển chủ đề, nói đến chuyện thi Đình.

"Miêu Nhi, cô nói thật với ta đi, cô thật sự tự tin với Không Sở như vậy, cảm thấy hắn nhất định sẽ đỗ Trạng nguyên sao?"

"Đương nhiên rồi."

Khóe mắt ta liếc thấy một mảng màu xanh đen quen thuộc, mỉm cười: "Hắn nhất định sẽ thi đậu cả sáu kỳ, thăng quan tiến chức."

Trong tầm mắt, bóng người màu xanh đen kia đột nhiên cứng đờ.

12.

Mồng một tháng ba, thi Đình ở Thái Hòa điện.

Tống Quý Đồng lúc chạng vạng mới ra, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh ung dung.

Ba ngày sau khi chấm bài thi Đình sẽ công bố kết quả, hoàng đế mở tiệc ở vườn Quỳnh Lâm để công bố danh sách tiến sĩ trúng tuyển.

Đúng như dự đoán, Tống Quý Đồng là tân khoa Trạng nguyên.

Tống Quý Đồng còn chưa về, đã có người của Lễ bộ gõ trống khua chiêng đến nhà chúc mừng.

Tống Đại Nương mừng đến rơi nước mắt, nói không nên lời, chỉ có thể để ta ra mặt tiếp đón những người này.

Đợi đến khi hàng xóm láng giềng đến chúc mừng đã rời đi hết, ta cũng không nhịn được mà cảm khái -

Nhìn cục bột nếp năm nào giờ đã trưởng thành thành chàng Trạng nguyên tuấn tú, dù sao trong lòng cũng dâng lên một cảm giác mãn nguyện.

"Đều là nhờ có Miêu Nhi."

Tống Đại Nương nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nói rồi lại tức giận mắng Tống Quý Đồng vô lương tâm, bỏ rơi người vợ tốt như vậy.

Ta ngẩng đầu nhìn Tống Quý Đồng đang đứng ở cửa, không nhịn được cười gượng gạo.

Sắc mặt hắn cũng không hề thay đổi.

Dù sao cũng là con trai ruột, lại là ngày vui như vậy, Tống Đại Nương nói vài câu rồi lại vui vẻ trở lại, nói muốn chuẩn bị một bữa tiệc thật linh đình để ăn mừng.

"Tỷ có lời gì muốn nói với ta không?"

Đợi Tống Đại Nương đi khuất, Tống Quý Đồng gọi ta lại, đôi mắt đen láy sâu thẳm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bộ dạng này của hắn khiến ta nhớ đến cảnh tượng Tống Quý Đồng tìm ta vào ngày công bố kết quả thi Hương.

Không biết tại sao, trong lòng ta chợt hoảng hốt, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ ra: "Đương nhiên là phải ăn mừng thật hoành tráng rồi. Không Sở có muốn ăn gì không, A Tỷ sẽ làm cho đệ!"

"A Tỷ?"

Tống Quý Đồng lặp lại hai chữ này, nghiến răng nghiến lợi: "Giang Miêu Nhi, nàng thật sự giỏi lắm!"

"Ngươi nói vậy là sao," thấy Tống Quý Đồng trở lại bình thường, ta thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục nói móc hắn: "Chẳng phải trước đây ngươi luôn miệng nói chỉ coi ta là A Tỷ sao?"

Tống Quý Đồng lại bị ta nói cho cứng họng, cuối cùng chỉ có thể tức giận bỏ lại một câu "Nàng cứ đợi đấy".

Ta mỉm cười đáp lại một tiếng "được", thật sự muốn biết Tống Quý Đồng đang giở trò gì.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Nhưng ta đợi mãi, đợi không được Tống Quý Đồng nói rõ ràng, ngược lại lại đợi được tin đồn lan truyền khắp kinh thành, nói thừa tướng có ý định gả nữ nhi cho tân khoa Trạng nguyên.

Lần này, ta có chút đợi không được nữa rồi.

Năm đó nhà họ Tống dùng năm lượng bạc mua ta về, sau đó Tống Quý Đồng trực tiếp đòi lại giấy bán thân hủy bỏ, cũng không đòi ta trả lại bạc.

Ta suy nghĩ một chút, tính toán kỹ số bạc chuộc thân cộng thêm tiền trả ơn, nửa đêm canh ba mang theo bọc đồ chuẩn bị lén rời khỏi phủ quan của Tống Quý Đồng.

Nhưng còn chưa đi đến cửa lớn, bốn phía lửa sáng rực, ta liền bị Tống Quý Đồng chặn lại ở góc tường.

Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Giang Miêu Nhi, nàng dám bỏ trốn thử xem?"

Còn chưa đợi ta trả lời, vị Trạng nguyên tuấn tú như ngọc này đã đỏ hoe mắt, giống như lúc nhỏ ủy khuất nói:

"A Tỷ, đừng bỏ rơi ta..."

Sự khác biệt trước sau quá lớn, khiến ta thậm chí còn nghi ngờ Tống Quý Đồng đọc sách đọc đến mức bị điên rồi.

Ta xách bọc đồ lên, khuyên nhủ: "Sau này ngươi sẽ cưới vị thiên kim tiểu thư nhà thừa tướng đó. Nếu ta tiếp tục ở lại đây, e rằng sẽ khiến vị tiểu thư kia khó chịu."

"Nàng luôn nghe những lời đồn đại bên ngoài, khi nào thì chịu nghe lời ta nói!"

"Ta khi nào thì luôn nghe những lời đồn đại bên ngoài rồi?"

Ta cố gắng tranh luận: "Chẳng phải ngươi luôn giấu giếm, cái gì cũng không chịu nói sao?"

Câu nói này như chạm vào công tắc nào đó, Tống Quý Đồng đột nhiên dừng lại, vẻ tức giận trên mặt nhanh chóng được thay thế bằng một loại cảm xúc phức tạp khác.

Ta nhìn Tống Quý Đồng có chút ủy khuất, cuối cùng vẫn mềm lòng.

"Không Sở," ta thở dài, nhượng bộ, "Nếu ngươi không muốn..."

"Giang Miêu Nhi."

Tống Quý Đồng cắt ngang lời ta, giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lại đang run rẩy:

"Nàng luôn lừa ta."

Đây không phải là lần đầu tiên Tống Quý Đồng nói ta lừa hắn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com