Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Trạng Nguyên Lang

Chương 5



Ta nhất thời á khẩu, không biết nên trả lời thế nào. Tống Quý Đồng quả thật có gầy đi một chút, nhưng tinh thần lại rất tốt, hơn nữa thức ăn của thư viện Tùng Hạc nổi tiếng là ngon. Hắn lâu ngày không về, ta nghĩ nên bồi bổ cho hắn, vì vậy trên bàn ăn hầu hết đều là món mặn.

"Nương vốn định tự mình đi, nhưng Không Sở con cũng biết đấy, thằng bé này mấy năm nay được nuông chiều, chỉ thích ăn đồ con nấu..."

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Ta lập tức hiểu ra. Đây chẳng phải là đi theo chăm sóc con đi thi sao?

Ta vừa mở miệng định nói, nhưng bên tai lại đột nhiên vang lên lời nói bâng quơ của Tống Quý Đồng khi cùng ta đi xem cửa hàng hôm qua: "Ta có một người bạn học thân thiết, nhà hắn có một cửa hàng, vị trí tốt, tiền thuê nhà cũng chỉ hơn chỗ này ba lượng bạc."

Hắn muốn mặc cả với người môi giới, nhưng ta lại nghe lọt tai. Tỉnh thành và huyện thành dĩ nhiên là khác nhau, nếu có thể đến tỉnh thành thì tốt nhất, kiếm tiền cũng nhanh hơn. Hơn nữa, ta biết Tống Quý Đồng sau này nhất định sẽ là tân khoa Trạng nguyên, sau này hắn lên kinh đô, ta và Tống Đại Nương tự nhiên cũng phải đi theo, đến lúc đó lại là một khoản chi tiêu lớn.

Lời nói do dự đến bên miệng bỗng nhiên chuyển hướng, ta gật đầu: "Con biết rồi, con sẽ thu dọn đồ đạc đến tỉnh thành. Không Sở là người có tiền đồ, không thể vì đọc sách mà làm hỏng thân thể được."

"Phải, phải." Tống Đại Nương lập tức lau nước mắt, mặt mày đều là ý cười: "Nương sẽ giúp con thu dọn. Trong nhà còn một ít bạc, con cứ cầm lấy hết đi, nếu có thể thì tìm một cửa hàng tốt một chút ở tỉnh thành. Việc nhà con đừng lo lắng, đã có nương lo..."

Nghe giọng nói lải nhải nhưng lại không giấu nổi vui mừng của Tống Đại Nương, ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.

Ở nhà thu dọn vài ngày, lại sắp xếp mọi việc ổn thỏa, đang nghĩ xem làm thế nào để đến tỉnh thành thì có người đến gõ cửa, nói là Tống Quý Đồng đã thuê xe ngựa.

"Xe ngựa?" Ta nghi ngờ nhìn Tống Đại Nương.

Tống Đại Nương ho khan một tiếng, tìm cớ: "Trước đó nương đã nói với Không Sở rồi, nương sẽ đi tỉnh thành. Nhưng sau đó nương nghĩ lại, vẫn là Miêu Nhi con đi thì tốt hơn."

"Vậy tại sao lúc Không Sở ở nhà hắn không nói với con?"

Trong lòng ta dấy lên nghi ngờ. Nhưng chưa kịp hỏi ra miệng thì Tống Đại Nương đã vui vẻ đẩy ta lên xe ngựa. Không giống như tiễn biệt, mà giống như tặng quà hơn.

Lần đầu tiên được ngồi xe ngựa sau khi đến thời cổ đại, sau khi hết cái mới lạ, ta chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.

May mà vào thành đã gặp được Tống Quý Đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Phu tử đã tìm giúp ta căn nhà này, ta cũng đã trả tiền thuê nhà rồi, tỷ vào trong thì cứ yên tâm ở, thư viện cho nghỉ ta sẽ quay lại." Tống Quý Đồng tự nhiên xách hành lý giúp ta, nhưng hắn chỉ nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt không hề đặt trên người ta.

Ta "Ồ" một tiếng, chợt nhận ra một điều: "Ngươi lấy đâu ra tiền?"

Lúc Tống Quý Đồng về nhà đã đưa hết số tiền chép sách kiếm được cho Tống Đại Nương. Hiện tại gia cảnh đã khá hơn, không cần Tống Quý Đồng phải vất vả nữa, nhưng hắn vẫn kiên quyết tranh thủ thời gian rảnh rỗi chép sách kiếm thêm tiền.

"Ta..."

Tống Quý Đồng nhất thời nghẹn lời. Hắn ho nhẹ một tiếng, cứng miệng: "Ta có tiền mà!"

Ta ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không nói gì.

Chỉ là khi xuống xe ngựa xách đồ vào nhà, đi ngang qua Tống Quý Đồng, ta nhẹ nhàng buông một câu: "Không Sở, ngươi có biết mỗi lần ngươi nói dối ta với vẻ mặt chột dạ thì vành tai ngươi đỏ như thoa son không?"

Tống Quý Đồng theo bản năng muốn bịt tai lại, nhưng lại bị hắn cưỡng ép kìm nén. Bàn tay cứng đờ giữa không trung, trông thật sự có chút lúng túng.

Căn nhà mà Tống Quý Đồng tìm quả thật không tệ, chỉ là dọn dẹp hơi phiền một chút. Ta đưa cho Tống Quý Đồng một tờ giấy, bảo hắn dựa theo đó mà mua một ít đồ.

Hắn nhìn chữ viết nguệch ngoạc như gà bới của ta, vẻ mặt khó tả.

"Giang Miêu Nhi," Tống Quý Đồng cân nhắc từ ngữ rồi mở miệng, "Sau này khi nào ta rảnh, ta dạy tỷ viết chữ nhé?"

Lúc này ta đang cầm chổi quét sân, nghe vậy liền dừng động tác lại, chống nạnh: "Biết đọc là được rồi. Có công phu học viết chữ đó, ta thà nghiên cứu thêm vài cách làm món ăn, kiếm nhiều tiền hơn."

Trời mới biết chữ viết ở đây khó viết đến mức nào! Ta học tập vất vả mấy năm mới biết đọc biết viết. Còn bảo ta viết cho đẹp...

Thôi thì quên đi!

Không biết vì sao, ta đột nhiên nhớ đến "tiêu chuẩn chọn vợ" của Tống Quý Đồng, nhướng mày: "Ngươi đừng có định đào tạo ta theo hướng thê tử tương lai của ngươi đấy nhé? Vậy thì ta khuyên ngươi nên bỏ ý định đó đi."

Ta cứ tưởng nói xong câu này, Tống Quý Đồng nhất định sẽ cứng cổ cãi nhau với ta một hồi, nào ngờ hắn lại ngẩn người, "Ồ" một tiếng. Vẻ mặt trông có chút tủi thân.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com