Những người bạn đồng môn này của Tống Quý Đồng đều rất thú vị, nhất là khi cơm nước được dọn lên, người nào người nấy đều gọi "Tống tỷ tỷ" rất ngoan ngoãn.
Sau lần thứ hai mươi lăm bị giành đồ ăn, mặt Tống Quý Đồng hoàn toàn đen lại.
Nhưng những người này dường như muốn trả thù những hành động trước đó của Tống Quý Đồng, trực tiếp phớt lờ vẻ mặt đen xì của hắn, giành giật không hề kiêng dè.
Ta mỉm cười nhìn, lại để ta phát hiện ra "một số người" trong lời nói của Tô Nhược Đình là ai -
Ai mà ngờ lại là Mạnh Châu với khuôn mặt trẻ con chứ?
Nàng ta đối với người khác đều là một nụ cười tươi tắn, duy chỉ có khi nhìn thấy Mạnh Châu thì nụ cười trên mặt lại giảm bớt rất nhiều.
Điều này khiến Mạnh Châu có chút ngồi không yên.
- Xem ra, là một biện pháp hay.
Đợi đến khi ăn uống no say, một đám người gần như bị Tống Quý Đồng đuổi đi.
Còn Tô Nhược Đình không thèm để ý đến Tống Quý Đồng, thân thiết khoác tay tôi: “Miêu Nhi, ngày kia tôi dẫn cô đi xem cửa hàng.”
Trước đó, nàng ta nghe nói tôi có ý định tìm một cửa hàng ở tỉnh thành để mở quán ăn, liền tỏ ra hứng thú.
“Được.”
Ta gật đầu.
Chưa đợi Tống Quý Đồng nói gì, Tô Nhược Đình đã buông tay ta ra, cùng mọi người rời đi.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
“Tỷ tránh xa nàng ta ra một chút.”
Đợi đến khi những người này đều đi rồi, Tống Quý Đồng cau mày, giọng điệu mang theo một tia nghiêm túc.
“Vì sao?” Ta đang dọn dẹp đồ đạc, không ngẩng đầu lên, “Ta thấy Nhược Đình tính tình tốt, chúng ta cũng rất hợp nhau.”
“Nàng ta không phải người tốt!”
Tống Quý Đồng buột miệng nói ra.
“Nàng ta không phải người tốt?”
Tôi lẩm bẩm mấy chữ hắn nói, thẳng người dậy nhìn vào mắt Tống Quý Đồng, cười tủm tỉm: “Ta còn tưởng Không Sở sẽ nói ta và Tô cô nương không phải người cùng đường, không thể chơi cùng nhau được.”
“Dù sao Tô cô nương hiểu biết lễ nghĩa, dịu dàng nhỏ nhẹ; còn ta cử chỉ thô lỗ, trong mắt chỉ có tiền tài.”
Ta cố ý nói những từ mà Tống Quý Đồng đã từng dùng để miêu tả ta trước đây, mỉm cười nhìn vẻ mặt lúng túng của hắn.
Ta đúng là có chút nhỏ mọn.
Nếu Tống Quý Đồng thật sự không có ý gì với ta, vậy ta sẽ coi hắn như đệ đệ.
Nhưng nếu hắn có chút khác thường, vậy ta sẽ mang theo những ấm ức đã chịu đựng trước đây, đòi lại hết một lượt.
“Ta không phải…”
Tống Quý Đồng quả nhiên có chút hoảng hốt trong giây lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn mím môi, cũng không biết nghĩ đến điều gì, lại càng giống như hạ quyết tâm: “Thực ra tỷ cũng không đến mức—”
“Không Sở.”
Ta chậm rãi ngắt lời Tống Quý Đồng, chỉ vào cái giếng trong sân: “Tối nay ta muốn tắm, lát nữa giúp ta gánh nước vào.”
Tôi giả vờ như không nhìn thấy ánh sáng trong mắt Tống Quý Đồng vụt tắt, vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, thái độ không hề thay đổi.
Hắn ngẩn người, cuối cùng nửa ấm ức nửa cam chịu “Ồ” một tiếng.
“Lát nữa ta làm đồ ăn khuya cho, ngươi có muốn ăn gì không?”
Ta lải nhải nói, không quay đầu lại nhìn Tống Quý Đồng lấy một cái, hoàn toàn là dáng vẻ tận tâm tận lực: “Kỳ thi Hương sắp đến rồi, ngươi phải tập trung vào việc học hành, nương bảo ta đến đây cũng là để chăm sóc ngươi cho tốt, để ngươi có thể chuyên tâm học tập. Những chuyện khác ngươi đừng lo lắng nữa, đều có ta ở đây.”
Tống Quý Đồng theo bản năng đi bên cạnh ta, gật đầu.
Một lúc lâu sau, hắn đỏ mặt: “Miêu Nhi, tỷ muốn đi tìm cửa hàng sao?”
“Ừ.”
“Vậy ta đi cùng tỷ xem thử! Bài vở tiên sinh giao ta đã làm xong trước rồi, ta có thể… giúp tỷ nghĩ cách.”
Giọng nói của Tống Quý Đồng nhỏ dần dưới ánh mắt mỉm cười của tôi.
Hơi thở của hắn trở nên hỗn loạn trong nháy mắt, có chút vội vàng quay mặt đi, tránh né ánh mắt của tôi.
“Không Sở,” ta mỉm cười, chậm rãi nói, “Dạo này ngươi có chút khác thường.”
“Có, có sao?” Giọng nói của Tống Quý Đồng trở nên căng thẳng.
Tôi nhịn cười, giả vờ nghiêm túc gật đầu: “Có lẽ là đọc sách đọc đến ngốc rồi.”
“Ta không có!”
Tống Quý Đồng nghẹn lời, có chút thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn tôi. Dường như là để gỡ lại chút mặt mũi, hắn không phục lấy ra tờ giấy trước đó: “Cho dù có ngốc, cũng tốt hơn… một chút.”
“Bây giờ ngươi đã sa sút đến mức phải so sánh với ta rồi sao?” Tôi lắc đầu.
“Không phải sa sút.”
Nghe tôi nói vậy, Tống Quý Đồng cau mày, nghiêm túc sửa lại lời tôi:
“Tỷ rất tốt, ta ngoài việc chỉ biết đọc sách ra, những thứ khác đều không bằng tỷ.”
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy Tống Quý Đồng khen mình như vậy, sắc mặt có chút ngạc nhiên, không nhịn được cong môi, trêu chọc: “Thì ra Không Sở nhà chúng ta cũng biết khen người khác đấy.”
Tống Quý Đồng khẽ ho một tiếng, ánh mắt lại rơi vào tờ giấy.
“Miêu Nhi, hôm nào ta dạy tỷ viết chữ nhé?”
Hắn trả lời một câu chẳng ăn nhập gì.
Đây là lần thứ hai Tống Quý Đồng hỏi ta trong hôm nay, cho dù trước đó ta đã nói như vậy, hắn vẫn không chịu từ bỏ ý định.
Ta nhướn mày, lời nói đến bên miệng lại thay đổi: “Vậy thì hôm nào hãy nói.”