“Tiêu Thư, tớ là Khinh Khinh, tớ tin cậu.” ‘ Giọng nói bình tĩnh của Lâm Khinh Khinh truyền qua micrô.
Tạ Mẫn Hành lại liếc nhìn Vân Thư.
Anh duỗi tay ra, ôm Vân Thư vào lòng.
Cô chỉ thích chơi, bây giò tất cả họ đều gây áp lực cho Tiểu Thư.
“Ngoan, không sao đâu, em không biệt, vậy chúng ta sẽ không điêu khiển từ xa, chúng ta nghĩ cách khác cứu người. Đừng tạo áp lực tâm lý quá lớn cho bản thân.” Tạ Mẫn Hành hôn trán Vân Thư sau khi nói.
Vân Thư cảm nhận được hơi ám trong lòng Tạ Mẫn Hành, nghiêng đầu nhìn màn hình lớn, xe lại chuyền vị trí.
Lần này Tạ Mẫn Thận chỉ cách phương tiện khác một chiếc xe.
Vân Thư nhìn theo, trong lòng không ngừng giãy giụa.
Vô số cảnh tượng hãi hùng hiện ra trong đầu, tất cả là do cô không cứu kịp thời.
Những người phía sau anh ấy, Vân Thư không biệt họ là ai?
Người chạy trốn?
Hay giết người?
Lộn trên không quá nguy hiểm, Vân Thư cũng không dám thử.
Ánh mắt của cô bị một chiếc Honda Accord trước mặt thu hút, chiếc xe trông hơi cũ kỹ, phần mông xe đã bị hạ xuông.
Trong vòng tay Tạ Mẫn Hành, Vân Thư nhớ ta cảnh tượng khi đua xe, đột nhiên cô mở mắt ra, nghĩ xem làm thế nào đề vượt qua.
Phải cược.
Cô cầm điện thoại của Tạ Mẫn Hành: “Khinh Khinh, bây giờ Mẫn Thận có nghe được không?”
“Mẫn Thận?” Lâm Khinh Khinh vẫn chưa biết tên thật của Tạ Mẫn Thận, mặc dù họ là ân nhân của nhau, nhưng cô chưa bao giờ hỏi.
Tạ Mẫn Thận nói: “Chị dâu, em có thể nghe thấy.”
Chị dâu?
Anh ấy là em chồng của Tiểu Thư?
Lâm Khinh Khinh câm nín.
Đối tượng xem mắt của cô ấy. .
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Trạc Chi 2. Xuyên Thành Omega Bị Bảy Alpha Từ Hôn 3. Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Tự Kỷ (Chỉ Có Thể Cưng Chiều) 4. Nắm Đấm Nho Nhỏ =====================================
“Mẫn Thận, có nhìn thấy chiếc Honda Accord màu trăng chạy xéo trước mặt không?”
Tạ Mẫn Thận đang lái chiếc xe địa hình, có thể nhìn rõ.