Một số học sinh ghen tị: “Hiệu trưởng, cô đúng là sóng thành phái thần tượng.”
Kết hôn khi còn trẻ, đối phương không chỉ là người thừa kế của Tạ thị Đề quốc, quan trọng còn đẹp trai, phong lưu vạn người mê, hiện tại con trai vừa đầy tháng.
Thân phận Vân Thư đặc biệt, tới lớp cô là người nồi bật nhất.
Cô tự đùa với mình: “Mọi người nghĩ làm hiệu trưởng dễ à?”
Mấy sinh viên vây quanh lại: “Làm hiệu trưởng không dễ sao?”
Vân Thư gật đầu: “Mọi người trốn học không sao, tôi trồn học sẽ bị đánh trượt.”
Buổi trưa, Vân Thư mời các nữ sinh trong ký túc xá cùng nhau ăn tôi.
Trong lúc đó Tạ Mẫn Hành gọi điện thoại hỏi: “Ăn cơm chưa, anh kêu tài xê tới đón em nhé?”
Vân Thư: “Chồng, anh đừng tỏ ra đặc biệt, cũng không phải là ngày, đầu tiên em đi học, yên tâm, em có thể về nhà.”
Sau đó, Tạ Mẫn Hành không quấy rầy bữa cơm của Vân Thư nữa.
“Tiểu Thự, nghe nói cậu sinh con rồi?”
Điềm Điềm hỏi, bọn họ không thể tưởng tượng được người bạn cùng phòng hơn một năm không gặp lại trở thành mẹ.
Vân Thư hạnh phúc gật đầu, cô thoải mái lây hình ảnh con trai mình cho những người bạn cùng phòng xem: “Thăng nhỏ lúc sinh nặng bôn cân, giờ sắp sáu cân rôi, tớ bê nó một lúc mà mỏi cả tay.”
Lần đầu tiên bạn cùng phòng biết gia cảnh của Vân Thư là do chuyện đọt đó, bọn họ hỏi: “Cậu đi học, ở nhà cậu thuê bảo mẫu à?”
Vân Thư nghĩ đến chuyện trong nhà, cô phủ nhận: “Không, mẹ và mẹ chồng sẽ thay tớ chăm sóc đứa bé.
Nhà tớ không thuê bảo mẫu, vì giờ Tiểu Tài Thần được tranh nhau bề mà không hết.”
Khi Vân Thư trở về nhà, cô nghe thấy cậu bé cười khúc khích ngay khi bước vào cửa.
“Mẹ, có phải lại chảy nước nhãi không?” Vân Thư đôi giày, cởi áo ngoài, đi đến bên xe đây.
Khi thằng nhỏ thấy mẹ về, cậu bé bắt đầu nhếch mép giả vờ như ấm ức.