Tạ Mẫn Thận ngồi bắt động, Lâm Khinh Khinh lại bị kéo đến bữa tối một cách chán nản.
Lâm Khinh Khinh hỏi thầm: “Thị trưởng Tạ, sao anh cứ dẫn tôi đi ăn cơm xã giao thế?”
Tạ Mẫn Thận nhắm chặt hai mắt, tựa đầu vào sau xe: “Nếu như cô không phải là đại sứ hình ảnh của thành phố A, tôi sẽ không dẫn cô đi cùng.”
Hàn Khải Tử đang lái xe liếc nhìn Tạ Mẫn Thận từ kính chiếu hậu của ô tô, thầm lắc đầu, năng lực giỏi giang thì Sao, chẳng phải vẫn là người có mồm miệng ngốc nghéch không theo đuổi được vợ.
Ngày càng có nhiều người chú ý đến Lâm Khinh Khinh, bởi vì bắt kể Tạ Mẫn Thận đi đâu, tham gia bất kỳ hoạt động nào, đều sẽ dẫn cô ây đi chung.
Hơn nữa, bọn họ còn có tin tức từ bên trong, nói Lâm Khinh Khinh không biệt uông rượu, nêu họ mời cô ây rượu sẽ do thị trưởng Tạ uỗông thay.
Lần này, khi đạo diễn Lý gọi món còn gọi thêm hai chai nước ngọt.
“Cô Lâm, tôi biết cô không uống rượu, vì vậy tôi đã gọi nước ngọt.”
Lâm Khinh Khinh thấy đạo diễn Lý danh tiếng lẫy lừng đột nhiên khách sáo với cô ây như vậy, Lâm Khinh Khinh được quý mà sợ.