Dù sao có Hạ Thiên Tường, dù người phụ nữ đứng sau có mạnh mẽ, có là công chúa nước D thì cô cũng không sợ.
Chỉ cần có anh là được.
Trong bóng tối, mọi giác quan đều trở nên cực kỳ rõ ràng.
Hai người cứ thế nằm cạnh nhau, không nói câu nào, cũng không làm gì cả, chỉ cảm nhận hơi thở của nhau đã rất vui rồi.
Cũng không biết đã bao lâu rồi qua, Tô Nhược Hân không nằm yên được nữa, cô ngồi dậy, kề sát khuôn mặt đến gần Hạ Thiên Tường: “Còn bao lâu nữa?”
Dù cô thích cảm giác bên cạnh anh, nhưng anh vẫn luôn ở đây khiến cô hơi lo sợ.
Có cảm giác như đang lén lút vậy.
Vì đây là ở nhà của người khác.
Tuy cảm giác lén lút rất k1ch thích, nhưng thật sự sẽ thấy sợ, cô cảm thấy nếu anh còn tiếp tục ở đây, cô sẽ mắc bệnh tim.
“Đuổi anh đi à?”
“Tôi… Tôi…” Người đàn ông đối diện đột nhiên không vui đến gần, Tô Nhược Hân lắp bắp: “Đây không phải nhà của anh, cũng không phải nhà của tôi, ừm, anh hiểu đấy.”
“Ha ha, đồ ngốc.” Hạ Thiên Tường giơ tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cũng đã dần quen với bóng tối, cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Nhược Hân đều in sâu trong mắt anh, rất đẹp.
“Tôi ngốc mà anh còn thích tôi, Hạ Thiên Tường, vậy anh cũng bị ngốc rồi.” Tô Nhược Hân không nhịn được đáp trả.
Không ngờ Hạ Thiên Tường lại nói: “Ừm, anh cũng ngốc.”