Hạ Thiên Tường nhìn thấy dáng vẻ cô gái phồng má, anh lại cảm thấy đáng yêu: “Đừng giận, được không?”
Dịu dàng dõ dành, bây giờ anh cảm thấy chuyện tốt đẹp nhất mỗi ngày là trêu chọc cô gái này.
Mỗi biểu cảm đáng yêu, đau lòng, tức giận, buồn bực, nghiến răng nghiến lợi của cô đều đọng lại trong mắt anh, bây giờ nhớ lại đều rất sống động.
Giọng người đàn ông khàn khàn trầm thấp giống tiếng đàn cello, rủ rỉ êm tai.
Nhưng Tô Nhược Hân vấn tức giận, giận Hạ Thiên Tường, giận bản thân.
Rõ ràng bị anh bắt nạt mà cô lại không nỡ đánh trả.
“Hả?” Hạ Thiên Tường nắm lấy bàn tay vẫn đang vò góc áo của Tô Nhược Hân, anh cảm thấy nếu cô cứ tiếp tục vò như thế thì góc áo hơi mỏng của cô sẽ nhăn lại, không phẳng ra nổi.
Anh hỏi vậy càng khiến Tô Nhược Hân bực hơn, lần này không véo, cô tự giận mình cũng nắm luôn lấy tay Hạ Thiên Tường cắn một cái lên mu bàn tay…
Không nặng, cũng không nhẹ.
Khi nhả ra hai dấu răng đỏ ửng trên mu bàn tay Hạ Thiên tường cực kỳ bắt mắt.
Mãi đến khi cô nhả ra, Hạ Thiên Tường không giãy giụa chút nào.
Nhưng anh càng tốt tính, Tô Nhược Hân càng tức giận.
Nhưng có thế nào cũng không thể nguôi được cơn giận trong lòng.