Anh ngỏ ý muốn đưa cô đến Giang Thành, Chung Ức không từ chối.
Anh không muốn quay lại thị trấn nhỏ, điều đó cô hiểu rõ hơn ai hết.
Còn về quãng đường ấy, không ai nhắc lại nữa.
Nhắc đến chỉ khiến khoảng cách giữa hai người thêm xa, một đoạn tình cảm từng khắc cốt ghi tâm, đối với đoạn tình cảm sau đó sẽ là một lưỡi kiếm bén nhọn.
“Ngày mai em muốn ngồi chuyến bay lúc mấy giờ đến Giang Thành?” Giọng anh vang lên lần nữa trong điện thoại.
Chung Ức đáp: “Buổi trưa đi. Không cần dậy sớm.”
Chu Thời Diệc nói: “Sáng mai anh qua đón.”
Không thêm lời nào, cuộc gọi kết thúc.
Đã mười một giờ đêm, nhưng hộp thư vẫn còn đầy những email chờ xử lý, tiếp nhận việc ở ô tô Khôn Thần đúng vào thời điểm này thực sự không phải là quyết định khôn ngoan, còn anh họ Chu Túc Tấn thì lại nhẹ gánh.
Chu Thời Diệc trở lại bàn làm việc, ngồi xuống trước màn hình máy tính, ánh mắt tập trung một lúc, rồi đặt báo thức sau năm phút.
Anh đặt điện thoại xuống, vắt chéo chân ngồi tựa lưng vào ghế, chống tay lên trán, chỉ cho phép bản thân thả lỏng trong năm phút.
Mấy năm qua không phải anh chưa từng gặp người phù hợp.
Gia đình cũng không ít lần giục chuyện lấy vợ, với tinh thần trách nhiệm của bản thân, cho dù không có tình cảm, cuộc sống hôn nhân sau này cũng chưa chắc đã tệ.
Nhưng nghĩ đến chuyện phải sống cả đời với một người không phải là cô, người mình quan tâm yêu thương cũng không phải là cô, anh bỗng cảm thấy hôn nhân không có chút ý nghĩa gì.
Chớp mắt đã ba năm trôi qua như thế.
Điện thoại rung lên, năm phút qua đi trong chớp mắt.
Chu Thời Diệc thu lại tâm trí, tắt chuông báo thức, lao vào công việc.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
Chung Ức đặt lại chiếc nhẫn vào hộp nhung, ngày mai sẽ xuất phát đến thị trấn nhỏ, hành lý vẫn chưa thu dọn xong.
Cô vừa đứng dậy thì nhận được tin nhắn từ bố, hỏi cô đã ngủ chưa.
Chung Ức: [Chưa ạ, con còn chưa sắp vali nữa (sụp đổ)]
Chung Ức: [Có chuyện gì thế ạ?]
Giang Tĩnh Uyên: [Quý Phồn Tinh chuẩn bị quà cưới cho con, để trên xe, suýt nữa bố quên mất, giờ mang lên cho con luôn.]
Quý Phồn Tinh rất hào phòng, chọn liền mười chín chiếc khăn lụa mới ra mắt, mang ý nghĩa hôn nhân bền lâu.
Chung Ức bày hết chỗ khăn ra, mỗi chiếc đều hợp đúng thẩm mỹ của cô.
“Bố, bố nói với Quý Phồn Tinh là con thích khăn lụa ạ?”
Ánh mắt Giang Tĩnh Uyên bị chiếc nhẫn trong hộp nhung trên bàn trà thu hút: “Bố chưa từng nói. Trước khi con mở ra, bố cũng không biết là khăn lụa.”
Chung Ức lập tức nghĩ đến Chu Thời Diệc. Nếu không biết chắc sở thích của cô, Quý Phồn Tinh đâu thể tặng hẳn mười chín chiếc một lúc.
“Nhẫn cưới à? Cho bố xem được không?”
“Đương nhiên được ạ, có phải bảo bối gì đâu.” Vừa nói, Chung Ức vừa cẩn thận lấy nhẫn ra khỏi hộp.
“Sao lại chọn viên kim cương nhỏ thế này?”
“Nhỏ một chút thì thanh thoát.”
Chung Ức giơ nhẫn lên trước mắt bố: “Người giàu chắc chưa từng thấy viên kim cương nào nhỏ thế này đâu, cho bố mở mang tầm mắt nhé.”
Giang Tĩnh Uyên bật cười, xoa đầu con gái: “Con muốn bị ăn đòn phải không?”
Chung Ức đeo nhẫn vào ngón áp út, ngắm đi ngắm lại: “Không nhỏ đâu, con thấy vừa xinh.”
Giang Tĩnh Uyên càng nhìn càng cau mày: “Nếu con thực sự định đeo cái này để kết hôn, cả đời này mẹ con chắc sẽ không thèm nói với bố một lời mất.”
“Chiếc nhẫn là do con tự chọn, mẹ sẽ không trách bố đâu.”
“Bà ấy sẽ trách bố không biết chọn con rể.”
“…”
Giang Tĩnh Uyên bàn với con gái: “Chiếc này con giữ lại đeo hằng ngày, đợi đến đám cưới đặt một chiếc to hơn.” Ông ngừng lại một chút, rồi thở dài: “Đã mấy tháng rồi mà mẹ con vẫn không muốn gặp bố.”
Chung Ức im lặng: “…”
Vì hiểu rõ mối quan hệ của bố mẹ, cô biết bố mình không hề nói đùa.
Sau một đêm suy nghĩ, cô quyết định sẽ bảo Chu Thời Diệc mua một chiếc nhẫn khác.
Sáng sớm hôm sau, Chung Ức bị chuông báo thức gọi dậy, dậy sớm trang điểm nhẹ nhàng giống hôm qua.
Thu dọn hành lý xong, cô đẩy vali vào thang máy.
Trong phòng khách, bên cạnh ghế sofa là một chiếc vali màu đen, chiếc bố cô hay dùng mỗi khi đi công tác.
“Bố.”
“Ơi?”
Giang Tĩnh Uyên đang ngồi ở bàn ăn chờ con gái, ngẩng đầu lên đáp lại.
“Bố sắp đi công tác à?” Chung Ức đặt túi vải xuống, bước vào phòng ăn.
“Ừ.” Giang Tĩnh Uyên lấy khăn ướt lau tay, “Tiện đường ghé qua thăm mẹ con, không phải mấy hôm trước bà ấy bị cảm rồi sao?”
Chung Ức thầm nghĩ, sao có thể là tiện đường được.
Cô xúc một miếng trứng luộc ở suối nước nóng, lơ đãng nuốt xuống.
“Bố này,” Cô nhắc nhở, “Nếu bố định đến thăm mẹ thì bố nên chuẩn bị sẵn câu trả lời cho vài câu hỏi.”
“Câu hỏi gì?”
“Mẹ sẽ hỏi bố rằng rốt cuộc là bố thật sự quan tâm đến mẹ, hay chỉ vì làm tròn trách nhiệm của một người chồng.”
Giang Tĩnh Uyên cầm lấy phần trứng luộc bằng suối nước nóng với nấm truffle mà con gái không ăn, còn lại gần một nửa bát, ông chầm chậm ăn phần còn lại, mỉm cười: “Quả thật giống với kiểu câu hỏi mẹ con sẽ hỏi.”
“Tất nhiên rồi. Dù sao con cũng là con gái mẹ, mẹ con con tâm linh tương thông, con biết trong lòng mẹ nghĩ gì mà.”
Giang Tĩnh Uyên nhấp một ngụm cà phê: “Thế con đoán thử xem, giờ bố đang nghĩ gì?”
“Con đoán không ra.”
“Con xem con đi, không cả thử đã nói con đoán không ra rồi.”
Đây không phải là vấn đề muốn đoán là đoán được, tâm tình, đặc biệt là chuyện tình cảm của bố cô, rất ít khi cô nhìn ra được.
Ví dụ như việc bố có yêu mẹ không.
Dành bao nhiêu phần trong tim cho mẹ.
Hoặc ví dụ như nếu cô không được sinh ra, trong chuyện tình cảm, bố sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào?
Chung Ức lắc đầu, nói: “Con không đoán ra được thật.”
Giang Tĩnh Uyên: “Thế mà hồi bé cứ suốt ngày bảo bố con tâm ý tương thông. Hóa ra bao nhiêu năm nay vẫn không tương thông được, toàn là lừa bố.”
“Bố à!” Chung Ức bật cười, “Sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này thế!”
Không muốn chuyện tình cảm giữa mình với vợ ảnh hưởng đến tâm trạng con gái trong chuyến đi chơi, ông liền chuyển chủ đề.
Giang Tĩnh Uyên đặt cốc cà phê xuống, lấy vài quả mâm xôi và dâu tằm từ đĩa hoa quả cho vào bát cháo yến mạch.
“Ăn hết cháo đi.” Ông đẩy bát cháo tới trước mặt con gái.
Chung Ức vẫn còn đang ăn nốt bánh nhân đậu đỏ cùng táo đỏ*, tạm thời đặt bát cháo sang bên cạnh.
*Bánh nhân đậu đỏ cùng táo đỏ:
“Con định ở lại Giang Thành một đêm hay đi thẳng về trấn nhỏ?” Giang Tĩnh Uyên quan tâm.
Chung Ức: “Không ở lại ạ, con đi thẳng đến nhà thầy Ngu.”
Với tình trạng giữa cô và Chu Thời Diệc hiện tại, dù có ở lại nội thành thành phố một đêm thì cũng chẳng thể đi hẹn hò. Vậy thì sao phải phí thời gian, chi bằng đến nhà thầy Ngu sớm để tận hưởng không gian yên tĩnh và đồ ăn ngon còn hơn.
Đang trò chuyện thì ánh mắt Giang Tĩnh Uyên hướng ra phía bên ngoài cửa sổ sát đất.
Chung Ức đang quay lưng lại với cửa sổ, nhưng vẫn vô thức quay đầu theo ánh nhìn của bố. Một chiếc Maybach đang chậm rãi dừng lại trong sân.
Chu Thời Diệc đẩy cửa bước xuống xe, sải bước tiến vào biệt thự.
Không phải lần đầu đến đây, nên anh không còn xa lạ với cách bố trí nơi này.
Lần trước anh tới đây là vài tháng trước, khi ấy chỉ ghé qua đưa một tập tài liệu cho bố vợ, lúc đó hai nhà vẫn chưa tính đến chuyện liên hôn, nên chỉ ở lại chừng nửa tiếng rồi rời đi, cũng không gặp được Chung Ức.
Rất nhanh sau đó, anh đã bước vào nhà.
Từ phía trong cửa sổ, Chung Ức không nhìn thấy bóng dáng anh, liền thu lại ánh mắt.
“Bố.” Chu Thời Diệc lên tiếng chào bố vợ trước.
“Chắc con còn chưa ăn sáng?” Giang Tĩnh Uyên ra hiệu cho con rể ngồi xuống, “Con ăn chút gì đi.”
Chu Thời Diệc cũng không khách sáo, xắn tay áo sơ mi lên, rửa tay xong rồi ngồi xuống bên cạnh Chung Ức.
Chiếc bàn ăn vốn thường trống trải, khoảnh khắc anh ngồi xuống, lập tức bị sự trầm lạnh ập xuống.
Trên bàn chỉ có tiếng nói trò chuyện giữa anh và bố vợ, còn cô thì chỉ tập trung ăn sáng, suốt từ đầu đến cuối không mở miệng.
“Bố, bố cũng định đến Giang Thành ạ?”
Phòng khách có hai chiếc vali lớn, một trong số đó có treo áo vest của bố vợ lên tay kéo.
Giang Tĩnh Uyên đáp: “Bố không đi. Bố sang Thượng Hải thăm mẹ vợ con.”
Chu Thời Diệc gật đầu, tối mai anh cũng có một buổi tiệc tại Thượng Hải.
Buổi tiệc lần này không chỉ có giới thương nhân mà còn quy tụ nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới nghệ thuật và giải trí.
Về mẹ vợ, anh không nói sâu thêm.
Anh chỉ biết bà là ai, nhưng từ trước đến nay chưa từng gặp mặt.
Giang Tĩnh Uyên chuyển chủ đề: “Chung Ức nói con cũng đến Giang Thành? Là đi công tác à?”
Chu Thời Diệc đáp: “Không phải, con đưa Chung Ức đến đó ạ.”
Anh hoàn toàn có thể thuận theo lời mà né tránh, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách thẳng thắn nói ra.
“Anh ăn cháo không?” Nói rồi, Chung Ức đưa cho anh bát cháo yến mạch mà mình chưa đụng đến.
Trên bát cháo có phủ thêm mâm xôi, dâu tằm và chút vụn hạt khô.
“Em ăn đi.” Chu Thời Diệc đặt lại bát cháo đến bên cạnh cô, liếc nhìn cô một cái rồi nói, “Anh không ăn hạt khô.”
Câu nói ấy khiến Chung Ức lập tức nhớ ra, anh vốn không thích cho hạt khô vào cháo yến mạch.
Thực ra bình thường anh cũng ăn hạt khô, chỉ là không thích cho vào cháo.
Ba năm xa cách, những thói quen sinh hoạt nhỏ nhặt của anh, cô vô thức quên đi mất, giống như việc anh đã không còn nhớ rằng cô ăn cá vược chiên thì phải ăn hai phần mới đủ.
Bát cháo yến mạch với hạt kia, cuối cùng Chung Ức tự mình trộn đều ăn hết.
–
Trên đường ra sân bay, Chung Ức là người lên tiếng trước, phá tan sự im lặng.
“Anh còn kiêng gì nữa không? Để em xem mình còn nhớ không.”
Chu Thời Diệc lúc đó đang nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa xe, nghe vậy thì nghiêng mặt lại: “Trí nhớ của em xưa nay khá tốt mà?”
“Trí nhớ có tốt đến đâu, xa nhau quá lâu thì có thứ cũng sẽ quên.” Giọng cô không phải trách móc, càng không có ý khơi lại chuyện cũ, chỉ đơn thuần là nói ra sự thật. “Giống như anh cũng đâu nhớ em phải ăn hai phần cá vược chiên mới đủ.”
Hai người cứ thế nhìn nhau.
Một lúc sau.
Chu Thời Diệc nói: “Không quên.”
Chỉ vỏn vẹn hai từ, không nói thêm gì nữa.
Chung Ức khẽ khựng lại, ngày hôm đó anh không giải thích, chỉ giữ im lặng, chắc hẳn là không muốn hạ mình.
Dù đã đăng kí kết hôn, cả hai vẫn mang nặng những điều chưa buông bỏ trong quá khứ, chẳng ai chịu là người nhượng bộ trước.
Duy chỉ có chuyện anh không ăn cháo yến mạch có hạt khô là cô thật sự đã quên.
Ánh mắt Chu Thời Diệc vẫn dừng trên sườn mặt của cô.
Chung Ức chủ động chuyển đề tài, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Anh vẫn đi Giang Thành với em chứ?”
Chu Thời Diệc không đáp, chỉ tựa người vào ghế, im lặng nhìn cô.
Trước nay chưa từng thấy cô chủ động làm dịu mối quan hệ như vậy.
Chung Ức không đợi được câu trả lời, liền quay người ngồi thẳng lại.
Chu Thời Diệc lúc này mới cảm thấy mình có phần hơi thiếu phong độ, dù sao cũng chỉ là quên vài chuyện nhỏ, quá khứ thì nên để nó ngủ yên, cả hai đã thỏa thuận sau khi kết hôn sẽ sống với nhau trong hòa thuận.
Anh mở một chai nước, đưa sang cho cô: “Anh xin lỗi.”
Chung Ức cũng không còn giữ dáng vẻ lạnh nhạt như trước, đưa tay nhận lấy chai nước từ tay anh.
“Em cắt tóc ngắn từ bao giờ vậy?” Người đàn ông đổi chủ đề, hỏi cô.
Chung Ức đáp: “Rất lâu rồi.”
Nói xong, cô lại cảm thấy câu đó nghe có phần hời hợt, bèn bổ sung thêm: “Gần ba năm rồi.”
Ba năm là một mốc thời gian nhạy cảm, hôm nay vừa tròn ba năm họ chia tay.
Bởi vì hôm qua đã đi đăng ký kết hôn, nên ngày hôm nay bỗng nhiên không còn quá khó chịu nữa.
Chung Ức từ tốn uống nước, người bên cạnh cũng không nói thêm gì.
Từ sau khi gặp lại, hai việc họ làm nhiều nhất chính là uống nước và im lặng.
Không phải cô không muốn nói, mà là vì chia xa quá lâu, cũng không biết phải nói gì.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Chu Thời Diệc vang lên. Là cuộc gọi từ trợ lý Chiêm Lương, báo cáo tiến độ dự án hợp tác với Tập đoàn Kinh Hoà.
Toàn bộ quy trình hợp đồng đã hoàn tất, phía Kinh Hoà xác nhận để Ninh Khuyết trực tiếp điều hành dự án này.
Lẽ ra được một chuyên gia công nghệ như Ninh Khuyết đích thân điều hành phải là một tin đáng mừng, thế nhưng Chu Thời Diệc chỉ thản nhiên đáp: “Tôi biết rồi.” Sau đó lại dặn dò thêm: “Vài ngày tới tôi không có ở Bắc Thành, mọi việc liên quan đến buổi ra mắt xe mới, cậu báo cáo trực tiếp với Đỗ tổng.”
Chiêm Lương đáp: “…Vâng.”
Có vẻ lần này là lịch trình cá nhân của sếp.
Mà Đỗ tổng mấy ngày nay cũng đau đầu, phát hiện sếp nhà mình còn khó đối phó hơn cả bên đối tác, hoàn toàn không phối hợp gì trong các hoạt động của buổi họp báo.
Cúp máy xong, Chu Thời Diệc lại quay sang nhìn người bên cạnh: “Dự án với Khôn Thần, em rút lui à?”
Chung Ức đối diện ánh mắt sâu thẳm nhưng lạnh lẽo không chút nhiệt độ của anh, bình thản gật đầu.
“Là vì hoàn toàn không hứng thú, hay đang giận anh?”
Chung Ức chỉ nhìn anh, không đáp.
“Chung Ức, lúc trước em ở bên anh chỉ vì thấy anh thích hợp, phù hợp với hình mẫu bạn trai em mà mong muốn.” Chu Thời Diệc ngừng lại một chút, giọng chậm rãi: “Lời chia tay cũng là em nói ra trước, giờ sao lại trách anh? Nếu thật sự có điều gì không cam lòng, thì người đó phải là anh mới đúng, không phải sao?”
“Nhưng sau khi ở bên nhau, em cũng đã thích anh rồi, không phải sao?” Nhắc lại chuyện cũ, lòng cô vẫn thấy đau nhói. “Chia tay là em đề nghị, nhưng lúc đó nếu không chia tay, còn có thể làm gì khác? Bố mẹ em chính là ví dụ sống, hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp, trong lòng có nhiều vướng mắc như vậy, từ nhỏ em đã sống trong lo sợ như thế đấy.”
Im lặng thật lâu
“Ba năm xa nhau, em cũng đau khổ.”
Cảm xúc dâng trào, cô dứt lời thì quay hẳn người lại, ánh mắt hướng về phía cửa sổ bên cạnh mình.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ bao lâu, Chu Thời Diệc cũng lặng lẽ nhìn cô bấy lâu.