Chung Chước Hoa vừa mới khỏi cảm cúm, chỉ nhấp một ngụm rượu vang như lấy lệ.
Thấy con rể một mình đến dự tiệc, bà không khỏi nhớ tới con gái, lần gần nhất gặp con là hai tháng trước, nhưng dạo này vì chạy tiến độ quay phim mà bà thực sự không thể thu xếp thời gian về Bắc Thành. Bà bảo trợ lý lui ra, rồi hỏi riêng Chu Thời Diệc: “Con đến một mình à?”
“Vâng. Chung Ức đến nhà thầy Ngu rồi.”
“Hôm nay mới qua sao?”
“Hôm qua đã đến Giang Thành rồi ạ.”
Chung Chước Hoa khẽ gật đầu, mấy ngày gần đây bà phải quay đêm liên tục, ngày đêm đảo lộn, con gái hiểu chuyện không nỡ quấy rầy, chỉ nhắn tin nhắc bà ăn uống đúng giờ, giữ gìn sức khỏe.
Bà đặt ly rượu xuống, chuyển sang cầm một cốc nước ấm, ngồi xuống ghế, tiện tay chỉ vào chỗ trống bên cạnh.
Chu Thời Diệc hiểu ý, ngồi xuống bên cạnh.
Đây là lần đầu hai người gặp mặt nói chuyện.
Mọi người xung quanh tưởng họ đang bàn chuyện công việc, đoán rằng Khôn Thần muốn mời Chung Chước Hoa làm đại diện cho dòng xe của mình.
Nhưng thực ra không phải vậy.
Mẹ vợ vốn không qúa hài lòng với con rể. Chu Thời Diệc lăn lộn trên thương trường bao năm, sao có thể không nhận ra thái độ của người đối diện với mình, bảo anh ngồi chẳng qua là muốn hỏi thăm tình hình của Chung Ức.
“Thời Diệc, thêm Wechat của mẹ đi.” Chung Chước Hoa lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Xung quanh không có ai, Chu Thời Diệc liền nói: “Mẹ, để con quét mã.”
Chung Chước Hoa đưa điện thoại cho anh, vừa đưa vừa trò chuyện: “Chắc bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới rồi nhỉ?”
“Con với bố đang bàn bạc.”
Kết bạn thành công, Chung Chước Hoa gửi cho anh một địa chỉ: “Tiệc tối kết thúc, tiện đường ghé qua nhà mẹ một lát.”
Đó là ngôi nhà của bà và Giang Tĩnh Uyên ở Thượng Hải, cách đây không xa.
Chu Thời Diệc gật đầu nhận lời: “Vâng ạ.”
Anh cứ nghĩ mẹ vợ có món đồ gì muốn gửi cho Chung Ức, nào ngờ câu tiếp theo lại là: “Đưa bố vợ con về nhà.”
Chu Thời Diệc: “…”
“Tiện thể bàn tiếp mấy chuyện chi tiết trong đám cưới của con với Tiểu Ức.”
Nét mặt Chung Chước Hoa bình thản, không cảm thấy khó xử, tình trạng giữa bà và Giang Tĩnh Uyên thế nào, chắc con rể cũng đã nghe phong thanh, chẳng cần phải tự lừa mình dối người che giấu làm gì.
Giao phó xong xuôi, bà ra hiệu cho anh: “Không cần ngồi với mẹ nữa đâu, đi tìm bạn bè của con mà trò chuyện.”
Không có vãn bối nào thích quanh quẩn bên trưởng bối cả, bà hiểu điều đó.
“Mẹ, vậy mẹ bận đi ạ.”
Chu Thời Diệc nâng ly rượu chào rồi rời đi, trong đầu nghĩ xem lát nữa gặp bố vợ thì nên mở lời thế nào.
Chung Chước Hoa đang định nhắn tin cho con gái thì người đại diện đi tới.
“Vừa thấy con rể nhà chị, đúng là tài mạo song toàn, không chê vào đâu được.” Người đại diện khẽ cụng ly với bà, “Lần này Giang Tổng coi như làm được một chuyện khiến chị hài lòng rồi.”
Ở chỗ bà, người biết chuyện bà đã kết hôn và có con chỉ có người đại diện và ông chủ. Năm đó ngay cả ông chủ còn không biết, bà giấu được một thời gian dài nhưng cuối cùng cũng không giấu nổi.
Khi ông chủ biết chuyện, đã quát thẳng vào mặt bà: Chung Chước Hoa, cô điên rồi à! Vì đàn ông mà đánh đổi cả tiền đồ của mình! Cô có biết bố của Giang Tĩnh Uyên là ai không? Gia thế của anh ta cô còn rõ hơn tôi! Đừng nói đến chuyện bước chân vào cửa nhà họ Giang, đến đứa con này Giang Tĩnh Uyên còn chưa chắc nhận! Cô cứ đợi mà hối hận đi!
“À đúng rồi, bên phòng làm việc của Lộ Trình vừa liên hệ, hỏi chúng ta muốn đặt vé phòng riêng cho đêm diễn nào, họ sẽ giữ chỗ trước. Chị muốn xem buổi nào? Lịch diễn tháng tư ở Giang Thành hay tháng năm ở Bắc Thành?”
Câu hỏi của người đại diện kéo bà về thực tại.
Chung Chước Hoa nhấp một ngụm nước ấm, không cần suy nghĩ: “Giúp chị cảm ơn Lộ Trình, bảo là chị đang phải chạy tiến độ quay, tháng Năm ở nhà còn có việc, không đến được.”
Chung Chước Hoa nhấp một ngụm nước ấm, không chút do dự: “Giúp tôi cảm ơn Lộ Trình, cứ nói là chị phải gấp rút hoàn thành tiến độ quay phim, tháng năm gia đình lại có việc bận, không thể đến xem trực tiếp được.”
Người đại diện đáp: “Cảnh quay ở Giang Thành chị đã hoàn thành rồi, nhân dịp này đi thư giãn một chút cũng tốt. Hiếm khi Lộ Trình có lòng như vậy.”
Lộ Trình khi mới vào nghề từng xuất hiện vài phút trong một bộ phim do Chung Chước Hoa đóng chính, từ đó hai người quen biết.
Về sau vẫn luôn giữ liên lạc, Chung Chước Hoa cũng thường giúp anh quảng bá tác phẩm.
Bốn năm trước, Lộ Trình đóng chính trong một bộ phim lấy đề tài hiện thực, Chung Chước Hoa cũng tham gia, tuy không phải vai chính mà chỉ vào vai mẹ của nhân vật do Lộ Trình thủ vai. Khi poster công bố đã gây ra không ít tranh cãi.
Với địa vị của Chung Chước Hoa, sao có thể chỉ làm nền cho một ngôi sao trẻ đang nổi?
Có tin đồn nói Lộ Trình được hậu thuẫn từ giới tư bản, cũng có lời đồn vì đạo diễn có thế lực lớn, khó khăn lắm mới mời được ảnh hậu tham gia.
Nhưng thực ra, đều không phải.
Là Chung Chước Hoa chủ động hạ phiên, sẵn lòng nâng đỡ hậu bối.
Hai năm trước khi bộ phim được công chiếu, lời khen dần dần thay đổi chiều hướng, Lộ Trình nhờ vai diễn ấy mà đoạt liền hai giải ảnh đế.
Tại lễ trao giải, anh đặc biệt gửi lời cảm ơn đến sự chỉ dẫn và giúp đỡ của Chung Chước Hoa suốt những năm qua.
Lộ Trình là người khiêm nhường và biết ơn, tuy đã sớm báo đáp ân tình, nhưng mỗi lần có việc tốt vẫn không quên phòng làm việc của bà.
Người đại diện hỏi lại lần nữa: “Đi không ạ? Em đi với chị. Cũng đã nhiều năm rồi tôi chưa trở lại Giang Thành.”
Chung Chước Hoa dứt khoát: “Không đi. Em rủ bạn đi cùng đi.”
Người đại diện và Chung Chước Hoa quen biết hơn ba mươi năm, là tri kỷ của nhau, bà đã nói không đi thì hoàn toàn không còn chỗ để thương lượng.
Còn vì sao không đi, bản thân bà không muốn nói, người khác cũng không tiện hỏi, người đại diện hiểu ý, không nói thêm nữa.
Đúng lúc có một người bạn cũ trong giới nghệ thuật đến bắt chuyện với Chung Chước Hoa, chuyện về buổi concert vì thế cũng gác lại.
Bà ở lại bữa tiệc khoảng hai tiếng, lấy lý do phải quay cảnh đêm để rời đi trước.
Trên đường về, để thể hiện thành ý, bà tự mình nhắn tin cho Lộ Trình: [Dạo này gia đình có chút việc bận, quả thực không rời đi được, chúc buổi biểu diễn thành công tốt đẹp!]
Lộ Trình nhanh chóng hồi âm: [Cảm ơn cô Chung, mượn lời chúc phúc của cô. Nếu có gì cần cháu giúp, cô cứ nói.]
Chung Chước Hoa gửi lại vài biểu cảm “chắp tay”, sau đó không nhắn thêm gì nữa.
Lúc mới quen, Lộ Trình cũng như mọi người, gọi cô là chị Chung, khi đó anh chưa biết cô là mẹ của Chung Ức, bây giờ cũng vẫn chưa biết.
“Cô đến tuổi làm dì người ta rồi, gọi là chị không được thích hợp cho lắm.”
Chung Ức và Lộ Trình vốn là bạn học, quả thật có thể làm dì của anh, nên sau này anh bắt đầu gọi cô là cô giáo Chung.
Những năm qua, cô âm thầm giới thiệu tài nguyên cho Lộ Trình, công khai giúp cậu quảng bá tác phẩm, sự giúp đỡ ấy không hẳn vì mến mộ tài năng, mà hoàn toàn là vì con gái.
Con gái cô vừa lên năm hai chưa bao lâu, một tối nọ gọi điện về, giọng buồn bã: “Mẹ ơi, con và Lộ Trình chia tay rồi. Con nghĩ rất lâu rồi, anh ấy đã chính thức bước vào giới giải trí, chắc chẳng mấy chốc sẽ trở thành người nổi tiếng, con và anh ấy không thể có tương lai. Thà đau một lần còn hơn dày vò mãi.
Chính con là người đề nghị chia tay. Anh ấy yêu ca hát từ nhỏ, nhưng gia đình không đủ điều kiện để có thể theo đuổi con đường âm nhạc, khó khăn lắm bây giờ mới có cơ hội đóng phim, sau này muốn làm ca sĩ cũng sẽ dễ hơn.
Mẹ à, anh ấy thực sự là người tốt. Anh ấy là người mới, chưa có mối quan hệ hay tài nguyên gì cả, nếu có cơ hội, mẹ giúp anh ấy một tay nhé. Dù thế nào, con cũng hy vọng ước mơ của anh thành sự thật.”
—
Mười giờ mười lăm phút tối, xe của Chu Thời Diệc rẽ vào con đường dẫn đến nhà bố mẹ vợ ở Thượng Hải.
Mẹ vợ có thể lạnh nhạt với bố vợ, nhưng anh thì không thể.
Anh gọi cho Giang Tĩnh Uyên từ trước: “Bố, bố đang rảnh chứ?”
“Rảnh. Có chuyện gì con cứ nói.”
Chu Thời Diệc không vòng vo: “Giờ con đang ở Thượng Hải, tối nay có một bữa tiệc, tình cờ gặp mẹ.”
“Trùng hợp thật.” Giang Tĩnh Uyên liếc nhìn đồng hồ trên tay, ông đang chờ vợ về.
“Vâng, đúng là trùng hợp. Mẹ nói phải đi quay đêm, chắc bố đang ở nhà một mình. Hay là bố qua chỗ con? Con mời bố uống một ly.”
Giang Tĩnh Uyên không rõ là do vợ khéo léo giữ thể diện cho ông, hay là con rể đang cố gắng hết sức để làm tròn đạo nghĩa.
“Được, đi uống với con một ly. Con đến đâu rồi?”
“Chỉ năm phút nữa là tới dưới nhà bố.”
Giang Tĩnh Uyên bảo con rể đợi thêm vài phút rồi cúp máy, sau đó dặn quản gia chuẩn bị hành lý.
[Trực tiếp tới đoàn phim? Không quay về nữa à?] Ông nhắn cho vợ.
Chung Chước Hoa: [Anh ở nhà làm ảnh hưởng tâm trạng quay phim ngày mai của tôi.]
Giang Tĩnh Uyên: [Vậy từ nay về sau, em định không gặp anh nữa à?]
Chung Chước Hoa: [Gặp anh làm gì? Giữa chúng ta cũng chẳng có tình cảm gì. Giờ tôi không thiếu tiền, danh tiếng cũng có rồi. Trước kia muốn gặp anh như vậy là vì cần dựa vào thế lực của anh để tiến thân, chứ không phải vì yêu anh.]
Giang Tĩnh Uyên lặng lẽ nhìn chăm chăm vào khung trò chuyện, trầm ngâm thật lâu.
Chung Chước Hoa lại nhắn tới: [Nếu có thể, tôi thật sự không muốn gặp lại nữa. Nhưng vì còn con gái, tôi không thể không gặp anh.]
Giang Tĩnh Uyên cố gắng giữ bình tĩnh: [Đợi em quay xong phim, chúng ta sẽ nói chuyện tử tế về những điều em vừa nói.]
Chung Chước Hoa đã chẳng nhớ nổi hai người đã bao lâu không gặp mặt.
Hồi trẻ, mỗi khi công việc mệt mỏi, bà sẽ bay đến chỗ ông, ở bên ông vài ngày.
Không làm gì cả, chỉ muốn được tựa vào ông.
Thế mà đến độ tuổi này, bỗng nhiên nghĩ thoáng rồi, thấy mọi chuyện trở nên nhẹ tênh.
Ông yêu hay không yêu, hình như cũng chẳng còn quan trọng nữa. Sự nghiệp đã thành công, con gái lại giỏi giang, còn mong gì hơn?
Giang Tĩnh Uyên: [Tối nay anh đến chỗ Chu Thời Diệc, cậu ấy đang đợi dưới lầu. Anh đợi em về rồi mới đi.]
Ông cất điện thoại, khoác lên bộ vest rồi bước ra ngoài.
Dù gì cũng cần giữ thể diện, không thể nói trắng ra rằng Chung Chước Hoa tối nay không có cảnh quay. Thấy con rể đến, ông nói: “Mẹ con bảo có việc cần về nhà lấy ít đồ, bố chờ mẹ con một lát.”
Chu Thời Diệc: “Không vội.”
Chờ khoảng mười phút, một chiếc xe bảo mẫu màu đen chầm chậm đỗ lại trong bãi đỗ.
Giang Tĩnh Uyên nghiêng đầu bảo con rể: “Con không cần xuống đâu, bố nói với mẹ con vài câu.” Rồi ông đẩy cửa xe bước xuống.
Chung Chước Hoa nhìn người đàn ông cao lớn từng bước tiến về phía mình. Năm tháng vốn chẳng công bằng, khiến người đàn ông trước mặt ngày càng cuốn hút, ngày càng khiến người ta không thể rời mắt.
Ông tiến lại gần, bà chỉ hạ kính xe xuống, không định cho ông lên xe.
Từ lúc quen biết đến nay, đây là lần *****ên họ công khai gặp mặt dưới lầu thế này, chẳng bận tâm liệu có bị ai đó chụp được hay không.
Giang Tĩnh Uyên nắm lấy bàn tay đang đặt trên mép cửa sổ xe của bà, cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay, không còn sốt nữa.
Sau khi xác nhận bà đã không còn sốt, ông vẫn không buông tay. Tay Chung Chước Hoa bị ông nắm chặt, ngón tay cái ông nhẹ nhàng vu.ốt ve mu bàn tay bà, hơi ấm nóng và sự thô ráp ấy khiến tim người ta lỡ nhịp, hồi trẻ bà say mê nhất nhiệt độ cơ thể và cảm giác an toàn toả ra từ ông.
“Không sợ bị chụp à? Nhỡ người ta chụp được rồi tung lên mạng, hình tượng người đàn ông si tình suốt hai mươi mấy năm qua của anh sụp đổ thì sao?” Bà lạnh lùng trào phúng.
Giang Tĩnh Uyên: “Anh chưa từng cần hình tượng nào cả, cũng chưa bao giờ nói mình là người đàn ông tốt, cùng lắm chỉ là một người bố tốt.”
Con gái từ nhỏ đã là sinh mệnh của ông, ông nâng niu từng chút một nuôi con lớn, gọi một tiếng “người bố tốt” cũng chẳng quá.
Chung Chước Hoa lặng lẽ nhìn ông.
Tối nay bà trang điểm lộng lẫy, vẻ đẹp sắc sảo mang theo sức công kích.
Dù hai người đã ở bên nhau hơn hai mươi năm, nhưng mỗi khi bà nhìn ông chằm chằm thật lâu, Giang Tĩnh Uyên vẫn khó lòng chống đỡ. Ông quay mặt đi theo phản xạ, ánh mắt lướt qua dải cây xanh bên cạnh rồi lại lập tức nhìn về phía bà.
“Anh tránh cái gì!” Chung Chước Hoa không kìm được mà cao giọng: “Làm chuyện gì chột dạ nên không dám nhìn tôi à!”
“…Anh luôn ở nhà suốt ngày chăm con thì có thể làm chuyện gì chột dạ được chứ?”
Chung Chước Hoa khẽ cười lạnh: “Đừng lấy con gái ra làm lá chắn, con bé bao nhiêu tuổi rồi mà còn cần anh chăm?!”
Giang Tĩnh Uyên: “Dù con có lớn thế nào, thì vẫn là con của anh, anh quen lo cho con từng bữa ăn giấc ngủ rồi.”
Chung Chước Hoa không muốn đôi co với ông giữa chốn đông người, bèn giật mạnh tay mình khỏi tay ông, rồi khẽ hất cằm về phía chiếc xe của con rể: “Đừng để con trai ngoan của anh phải đợi lâu!”
Giang Tĩnh Uyên: “…”
Nghe giọng điệu ấy, không biết là ông đã làm liên lụy Chu Thời Diệc, hay Chu Thời Diệc làm liên lụy đến ông nữa.