Hai người chụp bộ ảnh cưới *****ên khi vẫn chưa xảy ra bất kỳ mâu thuẫn nào.
Mùa hè năm đó khi đi nghỉ ở hòn đảo, vào buổi chiều tối họ bắt gặp vài cặp đôi đang chụp ảnh cưới trên bãi cát. Chung Ức nắm tay anh, liên tục liếc nhìn cô dâu mặc váy cưới đi ngang qua.
Khi ấy anh đang bận trả lời email, không để ý cô đang nhìn gì.
Đến khi bận xong cất điện thoại đi, quay sang nói chuyện với cô, mới phát hiện cô đang chăm chú nhìn cặp vợ chồng son đó.
“Em muốn chụp à?”
“Ai thèm chụp với anh!”
Chung Ức miệng thì chê bai, vậy mà lại quay người nhào vào lòng anh, ôm lấy eo anh, vừa đi vừa ngả người về phía sau.
“Không chụp với anh thì em định chụp với ai?”
“Không thèm nói chuyện với anh.”
Cả hai đều đeo kính râm, chẳng ai nhìn rõ được cảm xúc trong mắt người kia.
Anh nhét điện thoại vào tay cô, vòng tay ôm lấy eo cô rồi bế cô lên.
Chung Ức vừa cười vừa đùa giỡn với anh, rồi dần dần quên luôn chuyện ảnh cưới.
Trong mấy ngày nghỉ ấy, anh nhận được cuộc gọi từ bố, ông hỏi bao giờ anh về nước, muốn giới thiệu cho anh làm quen một cô gái rất tốt.
Thực chất là một cuộc xem mắt với mục đích liên hôn.
Anh trả lời bố: Không rảnh.
Trong mắt bố anh, chuyện anh có bạn gái hay không chẳng hề quan trọng, một cô gái bình thường như Chung Ức, trong mắt ông chẳng đáng để nhắc tới.
Tối hôm đó Chung Ức hỏi anh liệu có một ngày hai người sẽ chia tay không.
Anh nói: Sẽ không.
Vì chuyện anh kết hôn với ai, không cần sự đồng ý của bất kỳ ai cả.
Để Chung Ức khỏi suy nghĩ lung tung vì cuộc gọi của bố, hôm sau anh liền đặt lịch chụp ảnh cưới.
Thời gian quá gấp, váy cưới và trang sức đều không kịp đặt may, chỉ có thể chọn hàng có sẵn. Chung Ức lại không để tâm, bảo rằng mình không có hứng thú với đồ cao cấp hay trang sức hàng hiệu.
Khi đó, anh tưởng đó chỉ là lời nói dối thiện ý để an ủi anh.
Giờ nghĩ lại mới thấy cô chỉ đang nói thật. Bởi bố vợ mỗi năm đều tặng mẹ vợ vài bộ trang sức và váy dạ hội cao cấp, trong nhà có hẳn nửa tầng để làm phòng chứa đồ riêng, cô đã thấy quá nhiều nên cũng không còn cảm giác gì nữa.
Bộ ảnh cưới đó họ chụp cả một ngày trời, từ lúc bình minh cho đến khi ánh đuốc rực sáng ngoài khơi.
Bộ ảnh cưới thứ hai được chụp sau khi hai người đã xảy ra cãi vã.
Khi ấy, cả ngày chẳng nói với nhau mấy câu.
Chính cô là người đề xuất chụp bộ thứ hai, hy vọng có thể cải thiện mối quan hệ, cũng là cách để nói với anh rằng, cô vẫn muốn tiếp tục cùng anh đi hết con đường.
Dù là bộ đầu hay bộ thứ hai, họ đều chọn được mấy chục tấm ưng ý, đủ dùng cho lễ cưới.
Với tình trạng hiện giờ, hai người không thể nào chụp lại được những bức ảnh cưới tự nhiên như trước, chi bằng dùng ảnh cũ.
Một lúc lâu trôi qua, Giang Tĩnh Uyên vẫn còn ngẩn người, chưa kịp phản ứng.
Chu Thời Diệc liền giải thích với bố vợ: “Trước khi bọn con từng chụp hai bộ.”
Giang Tĩnh Uyên khẽ gật đầu, những chi tiết nhỏ này, ông quả thực không nắm rõ.
Thầy Ngu thì lại như đang lạc giữa làn sương mù: “Trước đây? Không phải hai đứa mới quen nhau được một tháng à?” Ánh mắt hoang mang liếc qua liếc lại giữa hai người.
Giang Tĩnh Uyên nói: “Trước đây hai đứa từng yêu nhau.”
Thầy Ngu ngỡ ra: “Ba năm nay ngày nào cũng bảo bận, chẳng thèm đến thăm thầy, hóa ra là đang yêu đương!?” Rốt cuộc cũng hiểu vì sao hôm triển lãm, Chu Thời Diệc lại muốn đấu giá bộ “Thú vị”.
Chung Ức chẳng vội giải thích, chỉ cần có bố ở đây, cô không cần phải lo gì cả.
Giang Tĩnh Uyên thay con gái giải thích: “Bận công việc không phải là cớ, hai đứa đã chia tay ba năm rồi.”
“!” Thầy Ngu suýt nữa bị sặc trà, vừa kinh ngạc vừa giận, không giữ cho Giang Tĩnh Uyên một chút thể diện nào: “Ông ba, vậy là không được rồi! Ngay cả tôi mà ông cũng giấu!”
“Tôi cũng mới biết gần đây thôi, không thì đã chẳng để kéo dài đến bây giờ mới nói đến chuyện liên hôn.” Nói xong, ánh mắt Giang Tĩnh Uyên liếc sang người bạn già, “Còn ông thì sao? Mấy năm Chung Ức học ở nước ngoài, ông cứ cách vài hôm lại sang thăm con bé, đi nhiều đến mức cảm động chính mình, thế mà lại không phát hiện ra điều gì! Bao năm con bé có bạn trai mà ông chẳng phát hiện ra đầu mối nào! Không vẽ được tranh thì thôi, phản ứng cũng quá chậm chạp!”
Thầy Ngu đâu chịu thua: “Từ tài xế đến bảo mẫu đều che chắn giúp con bé, làm sao tôi biết được? Ông có từng nghĩ là do người ông thuê không ra gì không?”
Hai người lại bắt đầu công kích lẫn nhau.
Cảnh tượng này, Chung Ức đã quen rồi. Sợ bị vạ lây, cô liền cầm điện thoại đi xuống bếp tìm sư mẫu.
Chu Thời Diệc nhấp một ngụm hồng trà, hoàn toàn không ngờ sự việc lại rẽ sang hướng này.
Đừng nói thầy Ngu không phát hiện ra sự tồn tại của anh, ngay cả khi đến nhà Chung Ức, anh cũng chưa từng gặp thầy bao giờ.
Lúc yêu nhau Chung Ức có bảo cô thuê chung với người khác, biệt thự có khá nhiều bạn cùng thuê. Chủ nhà tốt tính, sống với bạn thuê cũng vui vẻ.
Bởi vì chỗ cô ở đông người nên thường sẽ đến chỗ anh hẹn hò.
Hóa ra cái gọi là “bạn cùng nhà” chính là nhân viên trong nhà cô.
Bên kia bàn trà, hai người kia vẫn còn cãi nhau om sòm.
“Bố, thầy Ngu, hai người cứ nói chuyện tiếp.” Chu Thời Diệc đặt chén trà xuống, đứng dậy, “Con đi xem Chung Ức thế nào.”
Trong bếp, sư mẫu vừa vớt món cá om rượu ra khỏi nồi, gắp một miếng đưa cho Chung Ức.
Chung Ức dựa vào bàn bếp ăn, hồi nhỏ cô chưa bao giờ ngồi vào bàn ăn, xmỗi khi tôi nấu xong một món đều gắp cho cô một ít trước, đến khi cả mâm cơm bày ra thì cô đã no từ lâu rồi.
“Lại cãi nhau chuyện gì nữa thế?”
“Chuyện ảnh cưới của con ạ.”
“Thế mà cũng cãi được à? Rảnh thật.”
Chung Ức cắn miếng cá nấu rượu, bật cười, rồi quay lại chuyện chính: “Lần này là có lý do, thầy Ngu biết chuyện con và Chu Thời Diệc từng yêu nhau, trách bố con không nói với thầy.”
Sư mẫu biết chuyện tình cũ của cô trước thầy Ngu. Hôm ấy cô giúp sư mẫu làm bánh định thắng, hai người vừa nấu nướng vừa trò chuyện. Khi nhắc đến việc liên hôn, sư mẫu không hiểu vì sao cô lại phải lựa chọn một cuộc hôn nhân như vậy, cô chẳng thiếu thứ gì, cần gì phải liên hôn.
Cô chỉ đáp: Bởi người ấy là Chu Thời Diệc.
Thế rồi kể hết chuyện tình yêu của hai người cho sư mẫu nghe.
“Con còn tưởng sư mẫu đã nói với thầy rồi cơ.”
Sư mẫu: “Cô định nói đấy chứ, nhưng nhìn cái mặt ông ấy là lại bực nên cô lại quên luôn.”
Hai người bật cười vui vẻ.
“Hôm nay đi thuyền à?” Sư mẫu hỏi.
“Vâng ạ.”
“Ở bến con nhìn thấy ông Lộ Trình, thân thể vẫn cường tráng như xưa.”
“Hơn bảy mươi tuổi rồi mà còn khoẻ hơn cả cô với thầy con.”
“Con cứ tưởng ông ấy nghỉ hưu lâu rồi cơ.”
“Làm cả đời rồi, nhưng chỉ cần thân thể còn gắng gượng được là ông không chịu ngồi yên.”
Ông Lộ làm nghề lái thuyền hơn năm mươi năm, là người gìn giữ nghề truyền thống cao tuổi nhất trong trấn. Dù cháu trai đã thành ngôi sao nổi tiếng, ông vẫn làm chuyện mình đam mê.
“Sáng nay con ngồi thuyền của ông ấy à?” Sư mẫu lại hỏi.
“Không ạ, thuyền của ông ấy xếp sau bọn con.”
Sư mẫu tiện tay đưa cho cô một bát canh: “Cá hơi mặn, con uống chút canh đi.”
Chung Ức vừa nhận bát, còn chưa kịp nếm, khóe mắt đã thấy một bóng người cao lớn đứng ở cửa.
Chu Thời Diệc đứng trước cửa bếp, vừa lúc nghe được hai người nhắc đến ông Lộ Trình, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Sư mẫu quay lưng về phía cửa bận rộn làm đồ ăn, anh chỉ lặng lẽ nhìn Chung Ức, rồi hơi nghiêng cằm về phía sân, xoay người rời đi trước.
“Mùi vị thế nào? Vừa miệng không con?” Sư mẫu đang ướp thịt, không để ý gì đến động tĩnh bên ngoài.
Chung Ức sực tỉnh, nếm thử một ngụm rồi đáp: “Ngon lắm. Đây là món gì thế ạ?”
“Rau rừng.” Sư mẫu nói tên một loại rau, Chung Ức chưa từng nghe bao giờ.
“Mùa xuân là lúc ăn rau rừng, hồi nhỏ con thích nhất món canh này.”
“Thế ạ?” Chung Ức hoàn toàn không có chút ký ức nào.
Cô uống canh mà tâm trí không đặt ở đây, đoán chắc Chu Thời Diệc tìm cô là vì chuyện ảnh cưới.
Nhưng tất cả ảnh, cô đều đã xoá rồi.
Ai mà ngờ được, chia tay ba năm rồi vẫn có thể gặp lại nhau.
Uống xong bát canh, cô lấy cớ đi ra sân.
“Này, Tiểu Ức, chờ đã!”
Sư mẫu gọi với theo, đưa cho cô một đĩa dưa hấu: “Mang ra cho Chu Thời Diệc ăn thử đi, ngâm nước giếng đấy, vừa mát vừa ngọt.”
Hôm qua trời còn mưa phải mặc áo khoác dày, hôm nay nắng vừa lên đã thấy như bước vào mùa hè, nóng nực đến mức muốn bật điều hòa ngay.
Người đàn ông ngồi dưới mái chòi, vị trí ấy không nhìn thấy cửa sổ phòng trà.
Có lẽ vì nóng, anh xắn cổ áo sơ mi lên tận khuỷu tay.
Từ lúc cô bước ra khỏi nhà, ánh mắt điềm tĩnh của anh vẫn dõi theo cô.
Chung Ức đặt đĩa trái cây lên bàn, tiện thể ngồi xuống phía đối diện anh.
Cô đẩy đĩa dưa về phía anh, rồi tự lấy một miếng ăn thử, vị ngọt mát lan toả trong miệng khiến cô bất giác nhớ đến Thần Thần, đáng lẽ nên giữ con bé chơi thêm một lát, bé nhất định sẽ thích ăn dưa ngọt thế này.
“Ảnh cưới gốc, em còn giữ không?” Chu Thời Diệc hỏi thẳng.
Cô vừa đoán không sai.
Chung Ức nhìn anh: “Xoá rồi.”
“Không có bản sao à?”
“Chia tay mấy năm rồi, em giữ lại để làm gì?” Nếu đã giữ bản sao, thì việc xoá đi còn có ý nghĩa gì?
Người đàn ông không tiếp lời.
Chung Ức khẽ cắn một miếng dưa hấu, năm ấy chụp ảnh cưới, hậu kì là co cô liên hệ với studio, toàn bộ ảnh gốc và ảnh đã chỉnh đều do cô giữ. Sau khi chia tay, vài tấm ảnh giấy cô vẫn không nỡ vứt, đã mang về từ Boston. Nhưng toàn bộ bản điện tử, cô đã xoá khi chia tay hai năm.
Những ký ức ấy, mỗi lần xem lại là một lần tự làm đau chính mình.
Cô không muốn giữ mình trong vũng lầy quá khứ, tối hôm đó, tăng ca về muộn, tập yoga xong, cô quyết tâm xoá đi tất cả.
Sau khi xoá, trong lòng cô như để lại một khoảng trống lớn, chỉ có thể dùng công việc để lấp đầy.
Thời gian đó cô làm việc như điên, thậm chí còn vượt mặt cả Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết hỏi cô có phải là người không, nói vậy nhưng không có ý xúc phạm.
Xoá cũng đã xoá rồi, có hối hận cũng vô ích.
Chu Thời Diệc hỏi: “Máy tính còn không?”
“Còn, nhưng khôi phục không được nữa.” Chung Ức ngừng lại hai giây, “Khi xoá em sợ mình sẽ hối hận rồi khôi phục lại nên xoá khá triệt để.”
Chu Thời Diệc: “…”
Chuyên ngành của cô, cái gọi là “xoá”, không phải kiểu xoá thông thường. Có lẽ cô đã mã hóa và nghiền nát toàn bộ dữ liệu rồi.
Anh tìm số của Chiêm Lương gọi điện, nhờ cậu ấy liên hệ với studio chụp ảnh năm đó xem liệu có khả năng lấy lại bản gốc hay không.
Chiêm Lương có linh cảm không lành, nhưng vẫn lập tức đồng ý: “Vâng, Chu tổng, tôi sẽ liên hệ ngay.”
Đến cả sếp cũng dùng cụm từ “liệu có khả năng” như vậy, hẳn anh cũng chẳng hy vọng nhiều vào việc khôi phục được ảnh gốc.
Studio chụp ảnh đó nổi tiếng nhất trên đảo, năm đó cũng do chính anh liên hệ đặt lịch.
Mười phút sau, Chiêm Lương gọi lại, nói ảnh gốc đã bị xoá từ lâu.
Sau bao nhiêu năm, file ảnh trong máy tính của studio đã bị ảnh của từng đợt khách hàng mới thay thế, gần như không có khả năng khôi phục.
Chung Ức đề nghị: “Hay là, chụp lại lần nữa nhé?”
Chu Thời Diệc nhìn cô: “Có chụp lại được cảm giác ấy không?”
Chung Ức không đáp.
Bộ ảnh cưới *****ên chụp ở bãi biển, gần như tấm nào cũng ngập tràn hạnh phúc, đó là thứ cảm xúc không thể nào diễn được.
Bộ thứ hai tuy không trọn vẹn như lần đầu, nhưng ánh mắt hai người vẫn lấp lánh tình cảm, chẳng thể giấu đi.
Cô cúi đầu ăn dưa hấu, Chu Thời Diệc nhìn mái tóc ngắn của cô, phá tan khoảng lặng: “Nếu em muốn chụp, sau này khi có dịp thích hợp rồi chụp.” Nhưng chắc chắn không phải bây giờ. “Về nhà đưa máy tính cho anh, anh thử khôi phục xem sao.”
“Nếu không khôi phục được thì sao?”
“Muốn khôi phục thì sẽ khôi phục được.”
Chung Ức nuốt xuống lời phản bác, anh đã muốn thử thì cứ để anh thử vậy.
Dù gì thì việc khôi phục ảnh cũng chẳng dễ hơn chuyện giảm một nửa mức tiêu hao năng lượng khi huấn luyện mô hình tự lái của ô tô Khôn Thần xuống 50%.
Chu Thời Diệc liếc nhìn đĩa trái cây, miếng dưa hấu đỏ mọng, óng nước, nhưng anh lại không muốn ăn, không có tâm trạng ăn. Còn cô thì vẫn đang chậm rãi nhấm nháp từng miếng, ăn rất ngon lành.
“Chỉ là mấy trăm tấm ảnh cưới thôi, em cần gì phải xoá sạch như vậy?”
“Em cũng không biết liệu còn có thể ở bên anh nữa không.” Chung Ức khựng lại một nhịp, rồi nói tiếp: “Lúc đó nghĩ rằng nếu để ảnh trong máy không xoá, lỡ đâu bị lộ ra, sẽ không tốt cho cả người yêu mới của anh và của em.” Anh hiểu cảm giác đó, bởi chính anh cũng từng trải qua.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát rồi lại lảng đi nơi khác.
Anh từng vô tình thấy ảnh cô chụp cùng Lộ Trình. Trong ảnh, Lộ Trình cao ráo mặc đồng phục học sinh, đang khom người cõng cô xoay vòng, cô ôm chặt cổ cậu, tà váy khẽ bay lên, cả hai cười đùa thoải mái.
Đó là lần tụ họp sau kỳ thi đại học, mấy người bạn hẹn nhau về trường cũ chụp ảnh lưu niệm, khi đang đùa nghịch trên sân thể dục, một người bạn đã chụp được khoảnh khắc ấy.
Biết cô từng có người yêu là một chuyện, nhưng tận mắt thấy sự thân mật ấy mới thực sự là một chuyện khác.
Bức ảnh ấy giống như cái gai đâm sâu vào lòng Chu Thời Diệc.
Khoảng sân lặng đi, từ sau câu nói kia của cô, trong chòi chỉ còn lại tiếng nhai nhẹ nhàng nơi đầu lưỡi khi cô cắn dưa hấu.
Không biết qua bao lâu, lại nghe giọng anh vang lên: “Cả khung ảnh em cũng vứt rồi à?”
Chung Ức ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh một lần nữa: “Chưa. Khung ảnh em không nỡ vứt, đang cất trong kho.”
Sắc mặt Chu Thời Diệc lúc này mới dịu đi một chút.