Cối Xay Gió Màu Xanh

Chương 35



Chu Thời Diệc nhìn dòng chữ cuối cùng trên mảnh giấy ghi chú. Cô biết anh sẽ không quay lại nơi này nữa, thà xin lỗi anh bằng cách này còn hơn là chủ động liên lạc.

Thật ra, chuyện quay lại bên nhau chỉ cần một cú điện thoại hay vài dòng tin nhắn, thậm chí không cần phải xin lỗi.

Nhưng cô lại xoá toàn bộ phương thức liên lạc với anh.

Trên cầu thang vang lên tiếng động, vệ sĩ khiêng bức tranh sơn dầu xuống.

Chu Thời Diệc vẫn không ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên mảnh giấy ghi chú, lúc này lại đặc biệt dừng lâu ở dòng *****ên, đọc đi đọc lại mấy chữ “Bỉ” và “Sô cô la”.

Lẽ ra không nên nhìn thấy tờ giấy ghi chú này vào lúc này.

Nhưng đã thấy rồi, anh cũng không đến nỗi vì mối quan hệ hiện tại giữa hai người mà nỡ lòng phụ cô.

“Chu tổng, xong rồi ạ.”

Lúc này Chu Thời Diệc mới thu lại ánh mắt, hỏi: “Trong phòng làm việc có còn gì nữa không?”

“Chỉ còn mấy hàng sách trên giá, tôi đã xem qua rồi, là sách chuyên ngành trước đây của anh.”

Chu Thời Diệc khẽ gật đầu. Những món quà anh từng tặng cô, chắc trước khi về nước cô đã bỏ hết đi rồi.

Anh cầm lấy chiếc áo vest vắt trên tay vịn ghế sofa, cho mấy miếng nam châm dán tủ lạnh và tờ ghi chú vào trong túi áo.

Ngoài trời, mưa vẫn chưa ngớt.

Vệ sĩ che ô bảo vệ bức tranh, đi theo bên cạnh sếp đã nhiều năm, anh ta hiểu rất rõ tính cách của sếp, chắc chắn sẽ muốn anh ta đưa bức tranh lên xe trước, rồi mới quay lại đón anh.

Tài xế thấy vậy, định cầm ô xuống xe, thì thấy Chu Thời Diệc đã thẳng bước đi vào sân, không buồn cầm ô.

May mà xe đỗ không xa cổng lớn, chỉ vài bước là tới.

Tài xế đưa khăn khô, Chu Thời Diệc xua tay không nhận, chỉ phủi nhẹ mấy giọt nước mưa đọng trên vai, rồi dặn dò: “Đến sân bay.”

“Hả?”

Tài xế tưởng mình nghe nhầm.

Trên máy bay lúc nãy sếp còn nói sẽ nghỉ lại một đêm, mai mới về nước.

Chu Thời Diệc gọi điện cho Chiêm Lương, bảo anh ta đổi chuyến bay sang tuyến bay đi Brussels.

Chiêm Lương: “Vâng, Chu tổng.”

Sao đột nhiên sếp lại muốn bay sang Bỉ vậy?

Nhưng chuyện lịch trình riêng của sếp, anh ta cũng không tiện hỏi nhiều.

Chiêm Lương vừa nhắn tin cho thư ký sắp xếp, vừa nói với Đỗ tổng: “Mấy hôm tới Chu tổng sẽ không ở Bắc Thành. Anh ấy đã quyết định hợp tác phát triển chip chuyên dụng, chắc chắn sẽ không thay đổi ý định, tôi cũng không khuyên được.”

Đỗ tổng: “Không khuyên được cũng phải khuyên! Ngoài Chung Ức ra, chỉ có cậu nói cậu ta mới chịu nghe thôi!”

Chiêm Lương thầm nhủ: Dù ông có tâng bốc tôi cỡ nào, việc này tôi cũng không dám nhận đâu.

Là trợ lý của tổng giám đốc, anh ta tự biết vị trí mình ở đâu.

Đỗ tổng: “Tôi nói với cậu ta không biết bao nhiêu lần rồi, đây là hố lửa! Thế mà cậu ta không nghe, cứ khăng khăng nhảy vào, còn lôi cả tôi xuống hố cùng!”

“Đúng rồi, Đỗ tổng,” Chiêm Lương chuyển chủ đề, “Trong buổi ra mắt xe mới, ý của Chu tổng là phần tương tác với đại diện thương hiệu càng ngắn càng tốt, để ông tương tác với Lộ Trình nhiều hơn.”

Đỗ tổng đang vì chuyện sản xuất chip mà bực bội trong lòng, bèn nói giọng hậm hực: “Ý gì vậy? Hôm trước Lộ Trình trình diễn live, vung tay một cái là toàn bộ nền tảng mở màn quảng cáo cổ vũ! Bây giờ có cơ hội gặp trực tiếp lại không vui. Sao, chẳng lẽ là vì cư dân mạng, sợ gặp ngoài đời sẽ vỡ mộng à?”

Chiêm Lương: “…”

Anh ta coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Thiệp mời buổi ra mắt xe, gửi thêm mấy tấm sang cho bên Tập đoàn Kinh Hoà.”

Chung Ức có đến hay không, không phải việc anh ta có thể kiểm soát, nhưng thiệp mời thì vẫn phải chuẩn bị chu đáo.

==

Chiều thứ Hai, Chung Ức đáp xuống Giang Thành.

Vừa ra khỏi sân bay, cô đi thẳng tới Công ty bán dẫn Khôn Thần.

Hôm nay, Chu Túc Tấn đưa con gái theo đến công ty. Chỉ cần vợ anh đi công tác, anh đều mang con đến công ty cùng.

Thần Thần rất ngoan, chỉ cần vài món đồ chơi là có thể yên lặng chơi cả ngày, không khóc không quấy, chẳng ảnh hưởng gì đến công việc của anh.

“Thần Thần.”

Cô bé đang nằm bò trên sofa, thủ thỉ chuyện trò với búp bê.

Nghe thấy tiếng bố gọi, cô bé lập tức ngẩng đầu, đôi mi dài chớp chớp: “Dạ?”

Chu Túc Tấn hỏi: “Con còn nhớ thím không?”

Thần Thần cười rạng rỡ, gật đầu lia lịa.

Thật ra vì chưa gặp, cô bé cũng chẳng nhớ là ai.

Chu Túc Tấn nói tiếp: “Là thím đưa con đi ngồi thuyền đó.”

Mắt Thần Thần lập tức sáng bừng, tưởng thím sắp đưa mình đi ngồi thuyền tiếp, quên luôn cả đồ chơi, lập tức lăn xuống khỏi sofa, lon ton đi tìm tất.

Chu Túc Tấn nhìn con gái, bật cười: “Lại đây, qua chỗ bố nào.”

Thần Thần cầm tất, tuột khỏi sofa, chạy ù vào lòng bố.

Chu Túc Tấn bế cô bé lên đặt lên đùi mình, vừa giúp con đi tất, vừa cúi đầu thơm lên mái tóc mềm của con gái.

“Bố!” Thần Thần chỉ vào búi tóc củ tỏi của mình, nói: “Quả đào!”

Chu Túc Tấn hiểu ý, chỉnh lại tóc cho con gái, cài chiếc kẹp tóc hình quả anh đào cho ngay ngắn.

Thần Thần leo lên đứng trên đùi bố, vòng tay ôm cổ bố, thơm lên má anh mấy cái liền.

Mệt mỏi cả ngày của Chu Túc Tấn bỗng chốc tan biến.

“Thím chưa đến ạ.”

“Sắp rồi con.” Chu Túc Tấn dịu dàng dỗ dành con gái.

Dỗ đến lần thứ sáu, sự mong mỏi của Thần Thần cuối cùng cũng chờ được người.

Chung Ức không ngờ Thần Thần cũng có mặt ở đây. Vừa bước vào cửa, cô bé đã lao vào ôm chầm lấy cô.

Chu Túc Tấn nói: “Hôm nay vợ anh không có ở Giang Thành.” Anh giải thích vì sao lại đưa con đến công ty.

Chung Ức chợt nhớ hồi nhỏ, mỗi khi bố cô có việc gấp ở công ty cũng thường đưa cô theo.

Chỉ có điều khác biệt là, mỗi lần cô đến, cả tầng làm việc chẳng có ai khác ngoài thư ký Dương.

“Thím ơi, đi thuyền nhé.” Đôi mắt Thần Thần lấp lánh mong chờ nhìn Chung Ức.

Lúc ấy thư ký cũng mang cà phê tới.

Chu Túc Tấn bế con gái lên, kiên nhẫn giải thích: “Hôm nay thím còn bận làm việc.” Anh lại chỉ ra ngoài: “Trời sắp tối rồi, ông lái thuyền còn phải về nhà ăn cơm. Ngày mai chúng ta đi nhé?”

Thần Thần gật đầu: “Vâng ạ!”

Chung Ức lại nhớ hồi bé, khi ấy bố cô cũng từng nói những lời tương tự, nhưng cô nào có nghe, cứ ôm cổ bố nũng nịu: “Bố, ông về thì bố chèo thuyền cho con!”

Thần Thần quay lại ghế sofa tiếp tục chơi búp bê.

Chu Túc Tấn mời Chung Ức ngồi xuống. Trước đó hai người đã trao đổi sơ qua qua điện thoại, giờ gặp mặt, họ nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.

“Chu Thời Diệc muốn triển khai phương án em đề xuất. Đừng nói đến hội đồng quản trị, ngay cửa ải của ông bác anh cũng khó mà qua nổi.”

Chung Ức nói: “Chu Thời Diệc chắc chắn sẽ có cách. Em chỉ phụ trách việc kêu gọi vốn.”

“Sao em không tìm Chu Gia Diệp? Anh ấy ở Bắc Thành, em tới Giang Thành tìm anh chẳng phải phiền hơn sao.”

“Anh ấy chưa chắc sẽ tham gia đầu tư.”

Nếu chỉ vay tiền cá nhân thì Chu Gia Diệp chắc chắn sẽ hào phóng, nhưng một khi liên quan tới quyết sách trọng đại của công ty, anh sẽ không tùy tiện.

Chu Túc Tấn cười nhạt: “Anh cũng chưa chắc sẽ đầu tư.”

Nếu hôm nay người đến là Chu Thời Diệc, anh đã nói thẳng: Không đầu tư, em muốn tìm ai thì tìm.

Trước kia anh từng khuyên cậu em họ này sang giúp Ô tô Khôn Thần, anh còn từ chối thẳng thừng: Không cân nhắc.

Về sau vì sao lại tiếp nhận, phần lớn là vì Chung Ức.

Chu Túc Tấn nói: “Đã bàn chuyện hợp tác thì cứ công tư phân minh. Nói đi, em tìm anh vì lý do gì.”

Chung Ức đáp: “Anh hai, anh xem cái này đi.” Cô đưa tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn.

Trong nhà họ Chu, Chu Túc Tấn đứng thứ ba, nhưng vì anh có anh trai, mọi người đều quen gọi anh là anh Hai.

Chung Ức tiếp tục: “Anh Hai, hiện giờ anh nỗ lực nâng cao kỹ thuật gia công, một phần cũng vì trước kia loại chip tự nghiên cứu của Ô tô Khôn Thần không thể sản xuất hàng loạt được đúng không?”

Chip tự nghiên cứu không chỉ gặp bế tắc về mặt kỹ thuật mà còn không thể đưa vào sản xuất hàng loạt, cuối cùng đành phải ngừng lại dự án.

Mấy năm trôi qua, thiết kế chip ngày ấy giờ đã lạc hậu, mọi công sức coi như đổ sông đổ bể.

Nghe vậy, Chu Túc Tấn trầm ngâm hồi lâu.

Khi dự án chip bị dừng, Ô tô Khôn Thần vẫn còn dưới trướng quản lý của anh.

Khi ấy mất mát không chỉ là tiền bạc, việc không thể sản xuất được chip hàng loạt giống như một cú giáng mạnh vào tất cả mọi người.

Chung Ức nói tiếp: “Em tới không chỉ để bàn hợp tác, còn muốn tìm hiểu thêm về trình độ công nghệ hiện tại bên anh.”

Chu Túc Tấn lật xem tài liệu, thẳng thắn nói: “Hoàn toàn chưa đạt tới yêu cầu sản xuất chip chuyên dụng của bên em.”

Muốn trong thời gian ngắn vượt qua trình độ quốc tế, đâu dễ gì. Anh đã chuẩn bị tâm lý cho tám năm, thậm chí mười năm nữa.

Chung Ức: “Chính vì hiện tại chưa đạt nên càng cần hợp tác cùng nhau nỗ lực.” Việc sản xuất chip xưa nay không thể chỉ dựa vào vài nhóm nghiên cứu hay vài công ty.

“Năm ngoái, Bán dẫn Khôn Thần bên anh cũng vừa đầu tư vào một công ty đóng gói 3D, mục đích cũng là để sớm đạt được phối hợp kỹ thuật mà.”

Không chỉ đầu tư vào lĩnh vực đóng gói và thử nghiệm, từ khi Chu Túc Tấn tiếp quản Bán dẫn Khôn Thần, anh đã bố trí toàn diện cho hàng chục lĩnh vực nhỏ trong toàn bộ chuỗi công nghiệp.

Cũng vì thế anh phải phân thân ra rất nhiều, không còn thời gian dành cho Ô tô Khôn Thần.

Giao Ô tô Khôn Thần cho Chu Thời Diệc, anh mới có thể tập trung hơn vào mảng bán dẫn.

Ngừng một chút, cô nói thêm: “Thực ra, em cũng không chắc liệu hợp tác liên ngành với bên chip có thể thiết kế ra mô hình trí tuệ điều khiển xe như em mong muốn hay không. Nhưng nếu không thử, mãi mãi sẽ không tiến lên được, công nghệ cũng mãi bị người khác kìm hãm.” Dẫu lời hứa ngày bé muốn trở thành người đứng đầu ngành có phần ngông cuồng, nhưng cô vẫn luôn vì điều đó mà cố gắng.

Về kết quả thế nào, cô không mấy bận tâm, bởi đó vốn chẳng phải chuyện cô có thể kiểm soát.

Chu Túc Tấn ngẩng đầu khỏi tập tài liệu: “Có lẽ em chưa biết, bây giờ ở Bán Dẫn Khôn Thần, mọi quyết sách đều do anh toàn quyền định đoạt.”

Tất nhiên, mọi khoản đầu tư, mọi chiến lược đều không tránh khỏi sự phản đối trong hội đồng quản trị. Chỉ là anh đã kiên quyết gạt bỏ mọi ý kiến trái chiều, tự mình gánh vác toàn bộ áp lực để thúc đẩy dự án.

Chung Ức nói: “Em biết, bố em từng kể rồi.”

Khí phách ấy, không phải ai cũng có được.

Cũng chính vì thế, cô tìm đến anh để hợp tác.

Họ có chung một mục tiêu: hiện thực hóa sự đồng bộ về mặt công nghệ.

Chung Ức nói tiếp: “Thực ra, mấy năm nay Tập đoàn Kinh Hoà liên tục rót vốn cho mảng nghiên cứu chip, cũng liên tục chịu lỗ. Nhưng anh họ em chưa bao giờ có ý định từ bỏ.”

Chu Túc Tấn khép lại tập tài liệu, từ tốn nói: “Chẳng phải Mẫn Đình đã nói với anh là bên em bắt đầu có lãi rồi sao?”

Chung Ức cười: “Anh xem, em còn đem cả chuyện của anh họ ra kể.”

Chu Túc Tấn đặt chồng tài liệu dày cộp sang một bên: “Anh sẽ dành thời gian đọc kỹ. Sau đám cưới của bọn em, anh sẽ cho em câu trả lời.”

Chỉ cần anh chịu xem dữ liệu cô phân tích, việc này gần như đã chắc chắn thành công.

Sau đó, Chu Túc Tấn dành thời gian giải đáp cặn kẽ những thắc mắc của Chung Ức về công nghệ.

Không để ý, đã hơn một tiếng trôi qua, trời cũng dần tối.

“Chu Thời Diệc đâu? Không đến à?” Kết thúc công việc, anh mới nhớ ra mà hỏi thăm cậu em họ.

Chung Ức đáp: “Anh ấy đang đi công tác ở Boston.”

Có lẽ Thời Diệc vẫn còn ở đó, vì chênh lệch múi giờ nên mấy hôm nay hai người cũng ít liên lạc.

Trên đường đến Giang Thành, lúc rảnh rỗi cô có tra thử thời tiết ở Boston — mấy ngày gần đây trời liên tục mưa.

Không hiểu sao cô lại nhớ đến mấy khóm cẩm tú cầu trước cửa nhà —  được trồng từ trước khi họ chia tay, giờ không biết thế nào rồi.

Khôn Thần không có bất kỳ hoạt động kinh doanh nào ở Boston.

Chu Túc Tấn thuận miệng hỏi: “Là việc riêng của công ty cậu ta à?”

Chung Ức đáp: “Em không hỏi.”

Anh biết rõ tình trạng tình cảm giữa hai người lúc này, cũng không nói thêm gì nữa.

Chung Ức đặt tách cà phê xuống, bế bổng bé con ngồi cạnh lên. Suốt lúc cô bàn công việc với Chu Túc Tấn, bé con chỉ lí nhí trò chuyện với búp bê, không làm phiền hai người.

“Thím mua cho con nhiều đồ chơi lắm. Mình xuống xe lấy nhé?”

“Dạ!” Thần Thần vui vẻ vuốt vuốt lọn tóc ngắn của cô: “Cảm ơn thím ạ!”

Chung Ức cười: “Con không cần cảm ơn đâu.”

Chu Túc Tấn liếc nhìn đồng hồ, gọi điện dặn bảo mẫu tối nay đưa Thần Thần sang nhà bà ngoại.

Anh thu dọn tài liệu, đứng dậy, áy náy nói với Chung Ức: “Em và Thần Thần cứ xuống đi. Anh không tiễn được, còn phải đi Thượng Hải.”

Dạo này vợ anh đang công tác ở Thượng Hải, anh tranh thủ sang thăm cô.

“Anh cứ bận việc đi, người nhà cả, khách sáo làm gì.”

Chung Ức bế Thần Thần xuống lầu, tối nay cô sẽ ăn tối cùng cô bé.

Rời khỏi toà nhà Khôn Thần, cô đưa Thần Thần đến một nhà hàng Hong Kong quen thuộc, ngay cạnh khách sạn cô đang ở.

Thần Thần thích thú ăn há cảo tôm — món cô vốn yêu thích, giờ bé cũng mê.

Cô chưa từng nghĩ có ngày sẽ tìm được một người bạn đồng hành lý tưởng cho bữa ăn — lại là một đứa trẻ hơn một tuổi thế này.

Ăn xong, bảo mẫu tới đón Thần Thần về nhà bà ngoại.

Chung Ức mua một ly cà phê, kéo vali vào khách sạn làm thủ tục nhận phòng.

Lần trước đi xem concert cô cũng ở khách sạn này, lần này chẳng nghĩ nhiều liền đặt luôn.

Trong khu vực nghỉ ngơi của sảnh lớn, vệ sĩ nhìn thấy bóng người quen thuộc bước vào, liền khẽ nhắc người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi: “Chu tổng, cô Chung đến rồi.”

Miệng quen gọi là “cô Chung”, lỡ buột ra luôn.

Chu Thời Diệc mở mắt, khẽ gật đầu ra hiệu đã biết.

Anh vừa bay thẳng từ Brussels về Thượng Hải, xuống máy bay liền lập tức đến Giang Thành, không nghỉ ngơi chút nào.

“Chung Ức.”

Anh đứng dậy bước tới.

Chung Ức cứ ngỡ mình nghe nhầm, đến khi quay đầu nhìn thấy người đàn ông ấy tiến về phía mình mới tin là thật.

Có lẽ anh mới đến khách sạn không lâu, tóc còn chưa kịp khô sau khi tắm.

Khi anh lại gần, cô lên tiếng: “Sao anh không gọi điện cho em trước?”

Chu Thời Diệc không trả lời, chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.

Trước đó cô từng nói, nếu anh đến đón, cô nhất định sẽ vui, nên anh cũng không gọi trước.

“Ăn tối chưa?” Anh hỏi.

“Ăn rồi. Em ăn cùng Thần Thần.”

“…”

Chung Ức thấy anh khẽ nhướng cằm về phía quầy lễ tân, ra hiệu cho cô đi làm thủ tục nhận phòng trước. “Gửi hành lý lên phòng xong thì xuống ăn với anh.” Anh dặn thêm một câu: “Không vội, anh đợi em ở nhà hàng.”

Cô không hỏi anh ở tầng nào, lẳng lặng đến quầy làm thủ tục.

Về tới phòng, cô mở va-li, nhìn đi nhìn lại. Thật không ngờ anh lại đến Giang Thành. Lần này đi công tác, cô chỉ mang theo mấy bộ đồ công sở, thậm chí không có lấy một chiếc váy.

Cô tháo chiếc khăn lụa đen trắng, chọn một chiếc khăn màu tươi tắn hơn thay vào.

Trang điểm lại trước gương, chỉnh lại tóc cho thật chỉn chu, rồi cô cầm thẻ phòng xuống lầu.

Khu vực nghỉ ngơi trong sảnh, chẳng thấy bóng dáng quen thuộc nữa.

Anh cũng không nói sẽ đợi cô ở nhà hàng nào. Chung Ức bước ra khỏi sảnh khách sạn, rẽ phải đi vào quán trà kiểu Hồng Kông.

Tình cờ, anh đang ngồi đúng chỗ mà lúc nãy cô và Thần Thần vừa ngồi.

Món ăn anh gọi còn chưa mang lên. Chu Thời Diệc ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài ô cửa kính sát đất.

Khóe mắt anh khẽ liếc thấy có người ngồi xuống đối diện, rồi chậm rãi thu ánh nhìn về.

Chung Ức trông thấy chiếc túi giấy in logo quen thuộc đặt trên bàn — là loại sô-cô-la chỉ bán ở Bỉ. Mỗi lần anh đi công tác đều không quên mua vài thanh cho cô, đủ để cô nhâm nhi trong suốt một thời gian dài.

Cô mở túi giấy, lấy ra một thanh.

“Lần trước em đi công tác ở Brussels cũng mua loại sô-cô-la này.”

Chu Thời Diệc chỉ nhìn cô, không nói gì.

Chung Ức cắn một miếng nhỏ, vẫn là hương vị quen thuộc ấy.

Đồ ăn anh gọi đã được mang lên. Người phục vụ dọn bàn.

Chu Thời Diệc liền tập trung ăn uống, hai người cũng không nói thêm gì nữa.

Anh đích thân tới Giang Thành đón cô, còn bay sang tận Brussels mua sô-cô-la cho cô. Với tính cách của anh, sao cô có thể không hiểu, để làm được những điều này, anh đã phải thỏa hiệp biết bao nhiêu.

Vừa ăn sô-cô-la, Chung Ức vừa đứng dậy, vòng qua phía anh, kéo chiếc ghế trống lại gần, ngồi sát cạnh anh.

Ngồi xuống rồi, cánh tay hai người tự nhiên chạm vào nhau.

Ba năm xa cách, cuối cùng cũng có thể ngồi gần như xưa.

Chu Thời Diệc nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái. Cuối cùng, cô cũng biết chủ động lại gần anh mà ngồi.