Cối Xay Gió Màu Xanh

Chương 58



“Người ngồi cạnh Chung Ức không phải là Chu Thời Diệc đúng không? Nhìn không giống.” 

Bên kia bàn ăn, hai mẹ con không hề cố ý né tránh chủ đề.

“Không phải, là cấp trên của Chung Ức.”

“Bảo sao, trông không giống với người trong video.”

“Mẹ cũng xem mấy video đang hot đó à?” Đường Nặc Doãn hỏi mẹ.

Dương Gia Nguyện thẳng thắn đáp: “Xem hết rồi.” 

Cả đoạn phát biểu của Giang Tĩnh Uyên trong lễ cưới con gái.

Video ông bế con gái nhỏ ngồi thuyền mui đen, bà cũng từng xem. Khi ấy Giang Tĩnh Uyên là người bà quen thuộc, còn bây giờ, ông với bà chẳng khác gì người xa lạ.

Hơn hai mươi năm trôi qua, những chi tiết nhỏ nhặt thuở yêu đương đã chẳng còn nhớ nổi.

Chỉ còn mỗi những lần cãi vã, bà vẫn chưa quên.

Lần đầu Đường Nặc Doãn đến quán ăn này, cô và bạn trai vốn không ăn được cay, hôm nay là muốn đi cùng mẹ thưởng thức món ăn quê nhà.

Cô gọi vài món mẹ thích, đặt điện thoại sang một bên, đang nghĩ nên tiếp tục câu chuyện thế nào.

“Sao lại không nói gì?” Dương Gia Nguyện rót nửa cốc nước cho con gái. “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi. Hôm nay coi như là bạn bè trò chuyện.”

“Vừa rồi tâm trạng của mẹ thế nào ạ?”

Dương Gia Nguyện cười: “Con hỏi thay bố à?”

Đường Nặc Doãn nhấp ngụm nước, lời phủ nhận lại chẳng thể thốt ra.

“Cũng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt. Lần đầu gặp lại, cảm giác khá phức tạp.” Khi đó mới chia tay chưa được bao lâu, bà đã lập gia đình và có con, còn ông thì vẫn tuyên bố độc thân.

Ông từng dính tin đồn với Chung Chước Hoa, cũng ồn ào một thời gian, sau này đều bị xóa hết, bà nghĩ chắc chỉ là tin đồn thất thiệt.

“Mẹ và Chủ tịch Giang năm xưa tình cảm tốt như vậy, ông ấy vì mẹ mà cãi nhau với gia đình, vắng mặt tại tiệc đính hôn. Sau đó… sao lại chia tay?”

“Ông ấy thực sự đối xử với mẹ rất tốt, vì vậy mẹ rất muốn lấy ông ấy.”

“Nhưng bố ông ấy vì chuyện hủy hôn mà tức giận đến mức bệnh tình trở nặng, phải mổ tim. Sau phẫu thuật suýt chút nữa không qua khỏi, nằm ở ICU mấy chục ngày, nhận hai lần thông báo nguy kịch.”

“Cho dù ông ấy có bất hòa với gia đình đi chăng nữa, thì đó vẫn là bố ruột.”

“Bố ông ấy nằm ICU bao nhiêu ngày thì ông ấy cũng canh ngoài hành lang bấy nhiêu ngày.”

“Sau đó ông cụ chuyển biến tốt, nhưng cũng coi như đã mất nửa cái mạng, sau mổ còn phải điều trị hồi phục.”

“Khi đó mẹ không biết sau mổ tim còn cần phục hồi chức năng riêng, cứ nghĩ xuất viện là không sao nữa. Bố ông ấy vừa ra viện, mẹ đã hỏi ông ấy bao giờ đi đăng ký kết hôn.”

“Ông ấy bảo sau mổ còn phải hồi phục, hỏi mẹ có thể đợi thêm một năm không, đợi bố ông ấy khỏe hẳn.”

Nói đến đây, Dương Gia Nguyện im lặng vài giây.

“Mẹ vốn đã thấy đau lòng vì bị nhà họ coi thường, nghe ông ấy nói vậy lại càng thấy tổn thương. Trong lòng nghĩ, chỉ là đi đăng ký kết hôn thôi mà, có phải tổ chức lễ cưới đâu, tại sao phải chờ thêm một năm.”

“Rốt cuộc là do khi ấy còn trẻ, chủ động đề nghị đăng ký kết hôn mà bị từ chối, nỗi uất ức ấy thật sự không thể nuốt trôi. Càng nghĩ càng rối bời, dần dần cảm thấy bất an, luôn sợ với tình trạng sức khỏe của bố ông ấy, thể nào ông ấy cũng nhượng bộ gia đình, cuối cùng sẽ chọn liên hôn.”

“Về sau mâu thuẫn ngày càng nhiều.”

Đường Nặc Doãn: “Nếu hai người không chia tay, Chủ tịch Giang liệu có nhượng bộ gia đình không ạ?”

“Chắc là không.”

Nhưng trong hoàn cảnh khi ấy, ai có thể đủ lý trí để nhìn xa đến vậy?

Đường Nặc Doãn ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng: “Mẹ, mẹ đã từng hối hận bao giờ chưa?”

Dương Gia Nguyện cầm ly nước, khẽ gật đầu.

Từng hối hận.

Làm sao không hối hận được.

Bởi vì rất khó gặp lại người đàn ông nào như Giang Tĩnh Uyên.

Sau khi chia tay, suốt một thời gian dài, bà chẳng thể tự dỗ lòng, không nhịn được mà muốn gọi cho ông.

“Sau này gặp được bố con, rồi sinh ra con, mẹ mới dần dần buông bỏ được quá khứ.”

“Bởi vì dù có kết hôn với Giang Tĩnh Uyên đi chăng nữa, bố mẹ ông ấy vốn coi thường mẹ, biết rõ sự tồn tại của mẹ mà vẫn ép ông ấy liên hôn, chuyện đó mãi mãi là một vết gợn trong lòng. Mẹ rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.”

Đường Nặc Doãn uống một ngụm nước, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Tình cảm giữa mẹ và bố không phải kiểu yêu đương cuồng nhiệt, mà là sự gắn bó qua năm tháng.

Nhưng có lẽ, với họ, thứ tình cảm ấy lại là vừa vặn nhất.

Dương Gia Nguyện mỉm cười dịu dàng, dỗ dành con gái: “Nếu mẹ lấy Giang Tĩnh Uyên thì đã không sinh ra con, cũng sẽ không có Chung Ức. Hai đứa không ra đời, chẳng phải là tổn thất của ngành bán dẫn hay sao? Vì con, vì tương lai của ngành, mẹ đành phải chia tay thôi.”

Đường Nặc Doãn bật cười thành tiếng.

Dương Gia Nguyện: “Từ hôm nay sau khi gặp mặt, mọi chuyện xem như đã khép lại. Mẹ hy vọng con đừng bị những điều này ảnh hưởng. Mẹ và bố con rất tốt, bố mẹ có cách thể hiện tình cảm riêng.”

“Mẹ, giờ Diêm Đình Lâm là sếp trực tiếp của con.” 

“Mẹ biết.”

“Trước đó con có cơ hội vào đoàn đội của anh ấy, nhưng lại chọn Kinh Hoà.”

Việc không được làm việc cùng thần tượng vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng cô.

Giờ đây, cơ hội cuối cùng cũng quay trở lại, cô không muốn bỏ lỡ.

Dương Gia Nguyện cụng ly với con gái: “Vậy thì cứ theo trái tim mình. Vớ tính cách của Chung Chước Hoa, chắc sẽ không để bụng đâu.”

Hai mẹ con ăn khá chậm, khi ngẩng đầu lên thì bàn của Giang Tĩnh Uyên đã rời đi. Ông nắm tay vợ, đi theo sau con gái và Ninh Khuyết.

Khoảnh khắc ấy, trong Dương Gia Nguyện lòng trào dâng bao cảm xúc.

Ba mươi năm trước khi họ còn bên nhau, ai có thể ngờ rằng ba mươi năm sau, người bên cạnh đã không còn là đối phương, rồi có một ngày, họ lại gặp nhau trong một quán ăn Tứ Xuyên, mà giờ đây, mỗi người đều đã có người quan trọng nhất bên cạnh mình.

Vừa bước ra khỏi căng tin, Chung Chước Hoa đã muốn hất tay chồng ra, nhưng không làm được.

“Trên đường đông người đấy, anh làm gì thế?”

Giang Tĩnh Uyên đáp: “Không phải em nói anh không đủ nồng nhiệt à? Từ giờ trở đi, đi đâu anh cũng nắm tay em, dù là trước mặt bố mẹ anh, anh cũng nắm.”

“… Anh tha cho các cụ tám, chín mươi tuổi đi!” 

Miệng thì trách móc, nhưng ánh mắt và khóe môi của Chung Chước Hoa lại dịu dàng thấy rõ.

Chung Ức quay lại nhìn: “Cũng tha cho tụi con hai mươi mấy tuổi nữa. Trung niên thì nên chững chạc một chút.” 

Nói xong liền chạy đi, sợ bị bố bắt được.

“Chung Ức, quay lại đây! Sao bố con đã trung niên rồi?”

Chung Ức bật cười, không quay đầu lại, chỉ phất tay.

“Bố mẹ em về nhà rồi sẽ không cãi nhau nữa chứ?” Ninh Khuyết vẫn hơi lo lắng.

“Không đâu. Trước kia hay có mâu thuẫn là vì mỗi người một nơi, mẹ em lại thường xuyên quay phim, có khi vài tháng mới xong, lại còn giấu chuyện kết hôn, gặp nhau cũng chẳng dễ dàng.”

Vừa trò chuyện, hai người vừa bước vào toà nhà văn phòng.

Ninh Khuyết nhận được email phản hồi: “Diêm Đình Lâm nói từ nay đội chip sẽ tham gia họp tuần với bên thuật toán chúng ta.”

“Tần suất?”

“Tuần nào cũng họp.”

Ninh Khuyết vốn nghĩ đổi thành Diêm Đình Lâm dẫn dắt dự án rồi, bên đội thuật toán của họ sẽ phải qua bộ phận chip họp, không ngờ lại được ưu ái như vậy.



Diêm Đình Lâm vừa nói chuyện xong với Chu Thời Diệc, bữa tối vẫn chưa ăn.

“Cậu ra mắt xe mới vào ngày kia, mà họ mới đăng ký kết hôn ba hôm, Thẩm Trì chắc hận chết tôi.”

Chu Thời Diệc khựng lại trong lúc đang sắp xếp tài liệu: “Cậu ta đăng ký kết hôn rồi?”

“Ừ, hôm nay mới lấy giấy.”

“Vậy thì cậu có thể hoãn đến mai rồi hẵng công bố chuyện gia nhập Kinh Hoà.”

Dù Khôn Thần và Nhuệ Trì đang cạnh tranh gay gắt, chiến tranh giá cả chưa chấm dứt, nhưng anh cũng không đến mức chọn đúng ngày vui của Thẩm Trì để gây khó dễ.

Diêm Đình Lâm thở nhẹ: “Tôi cũng đâu biết cậu ta đăng kí vào hôm nay.” 

Nếu không đã không chọn hôm nay.

Nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể nghĩ cách bù đắp hợp lý cho Thẩm Trì.

“Cậu thực sự muốn lập văn phòng tạm ngay trong khu à?”

“Ừ.” Chu Thời Diệc xếp gọn hết tài liệu, đặt lên tay ghế sofa, mở điện thoại ra xem, không thấy Chung Ức gửi tin gì, khóa màn hình lại rồi nói tiếp, “Dễ họp, tiện đón Chung Ức.”

Diêm Đình Lâm chỉ sang phòng bên cạnh: “Vẫn còn trống một phòng, tôi vốn định làm phòng tập, giờ cho cậu mượn trước.”

“Không cần. Tôi nghĩ không thông đến mức nào mới sang ngồi cạnh cậu làm. Một ngày không biết cậu gọi tôi bao nhiêu lần bắt rót nước nữa.”

Tâm tư bị nhìn thấu, Diêm Đình Lâm phá lên cười: “Không cần thì đừng hối hận đấy nhé. Nói thật với cậu, người muốn sang ngồi cạnh tôi nhiều lắm đó.”

Chu Thời Diệc nhếch môi: “Hoang tưởng thì ai không biết.”

“Ha ha ha!”

Điện thoại của Diêm Đình Lâm rung lên, sau đó anh mải mê trả lời tin nhắn, chẳng buồn để ý tới Chu Thời Diệc đang ngồi đối diện.

Mãi vài phút sau mới nói xong, anh ra lấy hai chai cà phê từ tủ lạnh, ném cho bạn một chai.

Gặp mặt là vào việc luôn, đến cả ly nước cho Chu Thời Diệc cũng quên rót.

“Cốc cốc!”

Diêm Đình Lâm còn chưa kịp mở nắp chai cà phê, tiếng gõ cửa vang lên.

Cửa văn phòng không đóng, Đường Nặc Doãn đứng ở ngưỡng cửa: “Sếp Diêm, tiện cho em làm phiền vài phút không ạ?”

“Không có gì là không tiện cả, vào đi.” Anh chỉ tay về phía sofa tiếp khách.

Đường Nặc Doãn bước vào mới nhận ra Chu Thời Diệc cũng đang ở đây.

Anh là bên A của dự án, cũng không cần tránh mặt.

“Em đến tìm tôi vì dự án của Khôn Thần à?”

“Vâng.”

Diêm Đình Lâm mở tủ lạnh ra, lấy thêm một chai cà phê nữa.

Anh quen dùng loại đóng chai, cà phê với anh chỉ đơn thuần là thức uống giúp tỉnh táo, không cần máy pha cà phê cầu kỳ.

Đường Nặc Doãn không vòng vo: “Sau khi suy nghĩ kỹ, em vẫn muốn tham gia.”

“Được thôi.” Diêm Đình Lâm đưa chai cà phê lạnh cho cô, “Còn gì chuyện gì nữa không?”

“…”

Trước khi tới, Đường Nặc Doãn đã chuẩn bị kỹ càng trong đầu những lý do hợp lý để xin tham gia dự án, vậy mà cuối cùng chẳng nói được lời nào.

Hiển nhiên, cô vẫn chưa quen với phong cách làm việc của vị sếp mới này.

“Không còn gì nữa ạ.”

Diêm Đình Lâm dặn: “Sáng mai tám rưỡi, tới họp bên thuật toán đúng giờ.”

“Vâng.”

Đường Nặc Doãn ngồi chưa đầy một phút đã cầm chai cà phê rời đi.

Trước đây, cô từng nghe nhiều người trong ngành nói rằng đội ngũ của Diêm Đình Lâm không có chế độ văn phòng, anh luôn xử lý công bằng, công tư phân minh, không thiên vị ai.

Ở trong đội của anh, chỉ cần làm tốt phần việc của mình là đủ.

Đợi Đường Nặc Doãn rời khỏi, Chu Thời Diệc mới lên tiếng: “Mẹ Đường Nặc Doãn có quan hệ với bố vợ tôi, cậu không biết chứ?”

“Biết, Chung Ức vừa nhắn cho tôi rồi.”

“Đội ngũ của hai người hợp tác tất nhiên sẽ có mâu thuẫn sẵn, hơn nữa mối quan hệ giữa Chung Ức và Đường Nặc Doãn cũng khá nhạy cảm. Sau này nếu có bất đồng ý kiến, nhớ xử lý khéo léo.”

Diêm Đình Lâm tất nhiên sẽ xử lý ổn thỏa, anh đùa: “Nếu không giải quyết được, chẳng phải còn cậu là bên A đó à? Cậu ra mặt hòa giải.”

Chu Thời Diệc: “Đừng trông mong vào tôi. Với tôi mà nói, Chung Ức dù có sai cũng là đúng, không thể nói đỡ lời cho người khác đâu.”

Diêm Đình Lâm lại thấy điện thoại rung, vừa uống cà phê vừa gõ tin nhắn trả lời.

Chu Thời Diệc thấy anh trả lời nghiêm túc như vậy: “Chung Ức nhắn cho cậu à?”

“Ừ. Cô ấy không nhắn cho cậu chứ? Tôi thấy cậu cứ nhìn điện thoại suốt mà chẳng gõ chữ gì cả.”

“…”

Diêm Đình Lâm ngẩng đầu lên, đề nghị: “Hay là lập một nhóm ba người? Sau này tiện trao đổi.”

Chu Thời Diệc: “Tôi bị gì mà phải ngày ngày nhìn hai người nói chuyện?”

Diêm Đình Lâm bật cười đến sặc cà phê: “Con người cậu, thế này cũng không được, thế kia cũng không xong. Lập nhóm còn đỡ hơn cậu ngồi đây im như tượng? Ít ra còn gõ được đôi ba câu”

“Cậu bảo Chu Túc Tấn gửi cho tôi số liệu tỉ lệ đạt chuẩn cụ thể, cái này ảnh hưởng tới thiết kế chip.”

Chu Thời Diệc: “Ngay đây.” 

Nói rồi lập tức nhắn tin cho người anh họ.

Diêm Đình Lâm và anh lúc nào cũng có thể từ trêu chọc nhau mà quay về trạng thái làm việc nghiêm túc một cách nhanh chóng, chưa từng chậm trễ công việc.

“Đi thôi, ăn cơm trước đã.”

Diêm Đình Lâm cầm theo thẻ ăn mới được công ty cấp, trong tài khoản nạp sẵn đủ để ăn cả năm cũng không hết.

Ra khỏi toà nhà văn phòng, trăng sáng sao thưa.

Ngoại ô Bắc Thành có thể nhìn thấy bầu trời sao, dù không nhiều như thời bé.

Ngày thứ hai kể từ lúc trở về, anh vẫn chưa thích nghi với lệch múi giờ, vẫn sống theo giờ tại San Francisco. Lúc này theo giờ bên đó, đáng ra anh đang ăn sáng.

Hai mươi ngày trước, anh còn đang nghĩ cách để thoát khỏi sự lải nhải của bố mẹ.

Khi mẹ sang San Francisco thăm, bà giận mà mắng: “Con xem Chu Thời Diệc kìa, người ta lấy vợ rồi đấy!”

Anh đáp: “Hay con dọn qua nhà họ ở tạm qua ngày, cứ coi như cũng đã kết hôn rồi đi.”

Mẹ tức quá, đá cho bố một cái.

Hôm nay, mẹ đọc bài đăng trên vòng bạn bè của anh mới biết anh đã về nước.

Lúc đầu còn không dám tin, tưởng con chỉ đăng bài cho mẹ xem một mình. Mãi đến khi thấy tin tức chính thức, thấy cổ phiếu của Kinh Hoà và Khôn Thần cùng tăng vọt, bà mới dám tin.

Mẹ gọi điện hỏi anh sao lại đột ngột quyết định quay về.

Mẹ còn nói: “Con đừng lo cho bố mẹ, bố mẹ ngồi máy bay đường dài qua thăm con.”



Chung Ức về tới nhà đã gần mười giờ rưỡi, dau khi tắm xong bước ra, Chu Thời Diệc vẫn chưa về.

Ngày mai là cuộc họp tuần *****ên giữa hai nhóm, cô lại vào thư phòng rà soát kỹ các vấn đề cần nêu ra trong buổi họp, để tránh sót việc.

Tối nay Diêm Đình Lâm đã báo với cô, Đường Nặc Doãn đã chính thức gia nhập nhóm của anh.

Diêm Đình Lâm nói, dự án cần những nhân sự như vậy.

Đối chiếu lại mọi vấn đề, Chung Ức tắt máy.

Vô tình liếc sang chồng giấy tờ trên tủ của Chu Thời Diệc, cô nhớ lại đêm trước khi anh đi công tác Thượng Hải, cô từng lỡ tay làm rơi tài liệu, vô tình thấy một bản giám định đá quý bìa màu sẫm, nhưng vì sau đó bận rộn với dự án, cô đã quên mất chuyện ấy.

Cơn tò mò thôi thúc, cô bước qua nghiên cứu.

Nhưng sau khi lật hết cả chồng hồ sơ, vẫn không thấy bản giám định ấy đâu.

“Chung Ức?”

Giọng Chu Thời Diệc vang lên từ hành lang.

“Ở trong thư phòng.”

Chung Ức xếp lại tập tài liệu, đi ra đón.

“Sao anh về muộn thế?”

“Anh với Diêm Đình Lâm vừa họp video với Chu Túc Tấn, giữa chừng Thần Thần tỉnh giấc, anh ấy phải dỗ con cả nửa tiếng. Thần Thần phải có người bế mới ngủ được.”

Chung Ức nhớ bố từng kể, hồi bé cô cũng phải được bế mới chịu ngủ, ở trong lòng người lớn có thể ngủ ba, bốn tiếng không tỉnh, nhưng hễ đặt xuống giường là tỉnh ngay.

Cô lo lắng: “Không biết cái này có di truyền không.” Lỡ sau này con cô di truyền từ cô.

Chu Thời Diệc nhẹ nhàng: “Không sao, nếu di truyền thì để anh dỗ.”

Hiện tại, chuyện con cái vẫn chưa nằm trong kế hoạch của cả hai, nên họ không bàn thêm.

“Tăng ca xong mà không gọi cho anh một cuộc?” Nói rồi, anh đưa tay kéo cô vào lòng.

Chung Ức biết anh cũng đã rất mệt, cô giơ tay ôm lấy anh: “Anh còn hẹn gặp Diêm Đình Lâm bàn chuyện nên em không làm phiền.”

Chu Thời Diệc rũ mắt nhìn cô, đây là lần *****ên cô ôm anh chặt đến thế.

“Cảm ơn em.”

Chung Ức ngơ ngác, không hiểu vì sao anh lại nói cảm ơn.

Chu Thời Diệc cúi đầu hôn cô: “Không phiền. Nếu thấy gọi điện không tiện, lần sau có thể nhắn tin cho anh.”

Chung Ức gật đầu: “Vâng.” 

Cô đang suy nghĩ, không biết anh cất bản giám định ở đâu. Anh chưa từng đặt làm nhẫn hay dây chuyền cho đối tượng liên hôn trước đó, nên những món trang sức ấy chắc chắn là dành riêng cho cô.

Nếu không có lý do đặc biệt, anh không nên cất chúng đi.

“Em đã thấy giấy giám định trang sức rồi, không cần giấu nữa đâu.”

Chu Thời Diệc điềm nhiên: “Ừ, em nhìn thấy thứ kẹp bên trong chưa?”

“…”

Không mắc bẫy rồi.

Chắc chắn là bên trong không có gì cả. Nếu thực sự có kẹp giấy ghi chú hay thứ gì quan trọng, anh sẽ không hỏi vậy.

Chung Ức không trả lời, thay vào đó hôn anh.

Chu Thời Diệc không hỏi thêm, bế cô lên rồi cúi xuống hôn.

Trước đây, anh không muốn để cô biết về chiếc nhẫn đó là vì sĩ diện.

Còn giờ, anh không cho cô xem thời gian đặt nhẫn, là vì không muốn cô áy náy hay buồn bã. Sau khi họ làm lành, cô luôn tự trách bản thân vì những chuyện đã xảy ra trước đó, từ việc đề nghị chia tay đến việc xóa hết liên lạc với anh, cô đều tự trách, cho rằng không nên làm vậy.

Anh để cô hiểu lầm rằng chiếc nhẫn được đặt từ trước khi chia tay, nhưng sau khi họ chia tay thì cửa hàng flagship mới gửi đến.

Về tới phòng ngủ, anh đi phòng tắm, còn Chung Ức nằm trên giường đợi, suýt nữa ngủ thiếp đi. Tới khi những giọt nước từ tóc anh lăn lên trán cô, cô mới mở mắt: “Anh tắm xong rồi à?”

“Ừ.”

Chung Ức giơ tay ôm lấy anh.

Cô vẫn quyết định sẽ về nhà ngủ mỗi tối. Trong vòng tay anh, mọi mệt mỏi đều vơi đi phân nửa.

“Chồng à, ngủ ngon nhé.”

“Cuối cùng cũng chịu gọi anh như vậy rồi à?”

Trước khi chia tay, Chung Ức thường gọi anh như vậy.

Từ sau khi gặp lại, cùng lắm cô cũng chỉ gọi tên anh, đôi khi thậm chí còn chẳng gọi gì cả.

Chu Thời Diệc nhẹ nhàng hôn lên mắt cô: “Trước đây chỉ cần em rảnh, dù chỉ một giây, cũng sẽ nhắn tin cho anh.” Rồi anh hỏi thẳng, “Giờ em không làm vậy nữa, là vì anh từng gặp mặt hai bên gia đình với đối tượng liên hôn trước, nên em thấy giữa chúng ta vẫn còn khoảng cách à?”

Khi họp hay bàn công việc, anh vẫn quen cứ cách một hai tiếng lại xem điện thoại một lần, sợ cô nhắn mà anh không kịp đọc.

Vậy mà có khi hai ngày cô cũng chẳng gửi lấy một tin.

Nụ hôn của anh trượt từ sống mũi cô xuống môi.

Bị anh hôn như vậy, Chung Ức không thể trả lời, chỉ đành im lặng thừa nhận.

Nụ hôn của Chu Thời Diệc lại trượt từ cằm xuống cổ.

Anh đoán có lẽ vì chuyện liên hôn trước đây, nên nhiều thói quen của cô chưa thể trở lại.

Trước kia, cô rất thích nắm chặt lấy anh, rất lâu mới chịu buông, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng ngậm một lát.

Còn bây giờ, tất cả những điều đó dường như trở nên xa lạ.

Tối hôm cưới, cô cũng chỉ nắmchưa đầy hai ba phút, như thể đang cầm phải vật nóng bỏng tay, vội vàng buông ra.

Lúc anh đi tắm, cơn buồn ngủ kéo đến khiến Chung Ức lơ mơ, nhưng bây giờ cô lại hoàn toàn tỉnh táo. Tóc Chu Thời Diệc còn ướt, nước lạnh lăn xuống sườn chân cô, chạm nhẹ qua đường cơ bụng mảnh mai.

Mấy giọt nước chưa kịp lau khô ấy lăn xuống vùng da mẫn cảm, nhưng rồi lập tức bị môi lưỡi ấm áp của anh cuốn đi.

Chung Ức không còn căng thẳng như lần *****ên sau khi cưới, anh đưa một cánh tay cho cô nắm lấy.

Cô siết chặt cánh tay rắn rỏi ấy, cảm nhận sự cuồng nhiệt quen thuộc nơi môi anh.

Chu Thời Diệc nhấc người, hôn lên vành tai cô.

Ngay khi cô vòng tay ôm lấy cổ anh, anh liền tiến vào.

Chu Thời Diệc vẫn hôn cô, giọng khàn khàn: “Giống như trước kia.”

Chung Ức siết chặt đôi chân, ôm lấy eo anh.



Sáng hôm sau, bảy giờ, Chung Ức vội vàng ăn sáng rồi lái xe đến công ty.

Tối qua cô đã bàn với Chu Thời Diệc rằng vài tháng tới nên tiết chế một chút.

Anh gật đầu đồng ý, còn dặn cô nếu làm việc mệt thì phải nói với anh.

Cô chỉ miệng thì nhận lời, nhưng dẫu có mệt đến đâu, cũng sẽ chẳng nói ra.

Chu Thời Diệc mới là người đang chịu áp lực nhiều hơn. Dòng xe cao cấp của Khôn Thần bị Nhuệ Trì chèn ép đến không còn đường thở, cuộc chiến giá cả đang ở thế giằng co, thắng bại chưa rõ, mà ngày mai đã là buổi họp báo ra mắt dòng trung cấp Kun mới.

Anh lại quyết định tự xây dựng mạng lưới trạm sạc siêu tốc, nhưng hiện tại vẫn chưa thể vượt qua được rào cản kỹ thuật.

Đỗ Tổng phản đối kế hoạch này, do cuộc chiến giá cả đang khiến biên lợi nhuận của công ty bị thu hẹp, doanh số các dòng xe cao cấp không như kỳ vọng, công ty lại đang đầu tư vào mảng chip, để đảm bảo an toàn cho chuỗi vốn, thời điểm hiện tại không nên dốc sức vào dự án lớn như vậy.

Chủ tịch Chu cũng đồng tình với quan điểm của Đỗ Tổng, yêu cầu Chu Thời Diệc phải cân nhắc kỹ lưỡng, không được làm liều.

Chung Ức đến văn phòng khi còn chưa đến bảy giờ rưỡi, vừa hay gặp Ninh Khuyết đang chuẩn bị đi ăn sáng.

“Ăn sáng chưa? Anh mang phần cho em nhé?”

“Em ăn rồi.” Chung Ức nghĩ một lúc, lại đổi giọng: “Anh cho em cốc sữa đậu nành ngọt là được.”

Ninh Khuyết giơ tay làm ký hiệu “OK”.

Dạo này anh có bạn đồng hành mới trong các bữa ăn, Diêm Đình Lâm cũng giống anh, ăn ở ngay trong công ty.

Đến nhà ăn, Diêm Đình Lâm đã mua sẵn bữa sáng cho anh. Trên bàn còn có vài người trong đội chip, cả Đường Nặc Doãn cũng có mặt.

Trước đây họ từng gặp nhau trong các buổi họp chung, nên chỉ cần chào hỏi đơn giản, Ninh Khuyết ngồi xuống đối diện bạn thân.

Hai đoàn đội cộng lại cũng phải ba bốn trăm người, chỉ có một phần trong số đó tham gia họp nhóm tuần, những người đang ngồi quanh bàn ăn đều nằm trong danh sách đó.

Diêm Đình Lâm liếc mắt nhìn quầng thâm dưới mắt Ninh Khuyết, biết ngay là đêm qua không ngủ được: “Thức trắng à?”

“Gần như vậy.” Ninh Khuyết cầm cốc sữa đậu nành lạnh uống một ngụm cho hạ hoả: “Nghĩ đến chuyện sau này họp phải tranh cãi suốt, đau đầu thật.”

Có người trong đội chip cười: “Tranh cãi chẳng phải chuyện thường ngày sao?”

Mâu thuẫn phát sinh từ lập trường công việc vốn không thể tránh, nhiều khi chẳng phải đúng hay sai, mà là điều kiện kỹ thuật hiện tại có cho phép hay không.

Chung Ức với vai trò kỹ sư trưởng thuật toán, dĩ nhiên mong muốn đội chip có thể hỗ trợ toàn diện cho mô hình lớn.

Nhưng chip lại có giới hạn vật lý, đội chip còn phải tính đến công nghệ chế tạo và chi phí.

Đường Nặc Doãn cũng bật cười nói: “Cãi nhau chẳng phải chuyện cơm bữa à? Đội thuật toán của các anh chắc cũng mắng chửi bọn tôi suốt, như bọn tôi cũng đâu ít lời với các cậu.”

Ninh Khuyết: “Đúng vậy. Thế các cậu mắng kiểu gì?”

“Mắng bên kỹ thuật các cậu quá kém mà cứ tự tin hão.”

“Bọn tôi thì mắng thiết kế chip của các cậu rác quá.” 

Cả hai bên cùng cười.

Trước đây, Ninh Khuyết không lo lắng về chuyện cãi vã, cũng chẳng ngại bất đồng, bởi vì khác biệt là điều tất yếu.

Nhưng lần này lại khác.

Thân phận của Chung Ức và Đường Nặc Doãn nhạy cảm, lại giữ vai trò cốt lõi trong đội.

Nếu giữa họ xảy ra bất đồng, thì phải xử lý thế nào?

Anh đã nghĩ cả đêm mà vẫn chưa tìm ra cách nào ổn thỏa.

Diêm Đình Lâm thấy bạn mình phiền não, liền an ủi: “Có mâu thuẫn thì tôi nhường Chung Ứcm mâu thuẫn lớn đến đâu tôi cũng nhường. Sau này cậu cứ yên tâm mà ngủ một giấc ngon.”

Những người trong đội chip, bao gồm cả Đường Nặc Doãn, đều không coi lời đó là thật, chỉ xem như khách sáo cho vui.

Ninh Khuyết: “Thật ra thì đúng là nên nhường Chung Ức.”

Diêm Đình Lâm thuận miệng hỏi: “Vì sao?”

Ninh Khuyết nghiêm túc trả lời: “Cô ấy là người nhỏ tuổi nhất trong cả nhóm, hơn nữa lại sinh non.”

Vừa nghe đến hai chữ “sinh non”, Diêm Đình Lâm bật cười đến run cả vai.

Cười đến đau cả bụng, bữa sáng cũng không ăn nổi.