Chu Thời Diệc mua năm mươi hai đóa hồng, chọn xong giấy gói thì liếc thấy những bông hướng dương trong thùng trông cũng đẹp, liền lấy thêm ba bông nữa.
Lúc thanh toán, bà chủ nói: “Hướng dương không đáng bao nhiêu, tặng cậu đấy.”
Chu Thời Diệc vẫn kiên quyết trả tiền: “Tôi mua để mang đi tặng.”
“Vậy đưa mười tệ là được rồi.”
Ra khỏi tiệm hoa, chiếc Maybach chạy thẳng đến khuôn viên của Kinh Hoà.
Chu Thời Diệc chuyển tiếp lịch trình do Chiêm Lương gửi qua hòm thư đến cho bố: [Tuần sau con đi công tác, mấy hoạt động đó nhờ bố thay con tham dự.]
Lịch trình tuần tới của Chu Vân Liêm cũng đã kín mít, chỉ có thể tranh thủ thời gian giữa các sự kiện: [Con đi công tác ở đâu?]
Chu Thời Diệc: [Tạm thời vẫn chưa rõ.]
Chu Vân Liêm: “…”
Ông thật sự không thể hiểu nổi thế giới của giới trẻ bây giờ, đến cả nơi đi công tác cũng còn chưa rõ.
Chu Thời Diệc không phải cố tình qua loa với bố mình, mà vì lịch trình bên kia chưa xác định nên bản thân anh cũng chưa thể chốt được.
Bốn mươi phút sau, xe dừng trước toà nhà của nhóm Thuật Toán trong khuôn viên.
Anh chỉ ôm theo bó hồng xuống xe, để lại ba bông hướng dương trong xe.
Lên tới nơi, trong văn phòng của Chung Ức không có ai.
Anh nghĩ cô đã xuống phòng máy, nên ngồi chờ ở khu vực nghỉ bên ngoài.
Trợ lý của Ninh Khuyết đi ngang qua: “Chu Tổng, anh tìm Chung Tổng à?”
Chu Thời Diệc ngẩng lên khỏi màn hình điện thoại, gật đầu: “Không gấp, không có việc gì quan trọng.”
Trợ lý nói: “Chung Tổng đi cắt tóc rồi, anh có thể đến tiệm tìm cô ấy.”
Trong khuôn viên có khá nhiều tiệm cắt tóc, trợ lý nói cho anh biết tên tiệm mà Chung Ức hay đến.
“Cảm ơn.”
Chu Thời Diệc đứng dậy, đi đến khu phố thương mại tìm người.
Ngay đầu khu phố có một khách sạn năm sao, khách sạn duy nhất trong khuôn viên. Khi ngang qua cửa, anh hơi khựng bước, suy nghĩ chốc lát rồi quay đầu bước vào.
Anh dùng giấy tờ của mình đặt cho Chung Ức một phòng suite trong một tuần.
Một tuần sau, anh chắc sẽ kịp quay về sau chuyến công tác.
Trong tiệm cắt tóc, Chung Ức vừa mới bắt đầu cắt tóc.
Kiểu tóc ngắn hiện giờ của cô là do chính nhà tạo mẫu này thiết kế, mấy năm nay đều là anh ấy cắt cho cô.
Năm ấy khi cô quyết định cắt mái tóc dài, nhà tạo mẫu thử vuốt vài lần rồi hỏi: “Tóc dài đẹp thế này, thật sự muốn cắt à?”
Cô không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Điều khiến cô thấy tiếc nhất khi cắt tóc chính là từ nay không thể cuốn tóc quanh ngón tay Chu Thời Diệc nữa.
Nhưng ngay sau đó lại nghĩ, dù có cắt hay không, anh cũng sẽ không quay về bên cô.
Chung Ức nhìn vào gương, thấy nhà tạo mẫu đang tỉ mỉ tỉa đuôi tóc cho mình thì bỗng một bóng người trong chiếc sơ mi trắng, quần tây đen xuất hiện và phủ kín trong gương.
Cô khựng lại, rồi lập tức mỉm cười, khoé môi dịu dàng cong lên.
“Hôm nay sao đến sớm thế?”
Nói rồi, theo thói quen cô đưa tay về phía anh.
“Chiều nay không có việc gì.” Chu Thời Diệc kéo một chiếc ghế lại, ngồi vào vị trí không gây vướng, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Nhà tạo mẫu thầm nghĩ, nắm một cái rồi buông ra chứ?
Nào ngờ mười phút trôi qua, hai người họ vẫn thản nhiên nắm chặt lấy nhau, không rời.
“Bao lâu rồi không tỉa tóc?” Chu Thời Diệc hỏi.
Chung Ức ngẫm nghĩ: “Hơn ba tháng rồi.”
Từ khi gặp lại, cô chưa từng cắt tóc thêm lần nào.
Hôm nay, khi soi gương trong nhà vệ sinh, cô chợt nhận ra đuôi tóc mình sắp mất dáng rồi.
“Anh thấy em để tóc dài đẹp hơn hay tóc ngắn đẹp hơn?”
Chu Thời Diệc nhìn cô, nói: “Trước đây anh thấy tóc dài đẹp. Nhưng bây giờ lại cảm thấy tóc ngắn hợp hơn.”
“Anh không lừa em đấy chứ?”
“Anh lừa em làm gì?”
Chung Ức tỏ vẻ tiếc nuối: “Chỉ là tóc không còn đủ dài để quấn quanh ngón tay anh nữa rồi.”
Chu Thời Diệc ước lượng chiều dài tóc cô, “Vẫn quấn được. Ít vòng hơn thôi, hai ba vòng vẫn có thể.”
Chỉ là giờ cô không tự quấn được nữa, phải để anh dùng tay, nhẹ nhàng xoắn tóc cô từng vòng.
Thợ làm tóc trong lòng thầm nghĩ, hai người này chắc quên mất còn có người thứ ba đang đứng cạnh.
Rời khỏi tiệm, sắc trời đã nhá nhem.
Hai người cùng đến nhà ăn dùng bữa tối.
Chu Thời Diệc đưa thẻ phòng cho cô, nói rằng mình phải đi công tác một tuần.
“Anh đi luôn tối nay à?”
“Sáng sớm mai phải bay rồi, không kịp ăn sáng cùng em. Anh đã nhờ quản gia thu xếp hành lý, tiện thể gửi luôn đồ dùng cá nhân mấy ngày tới của em sang.”
Anh không có ở nhà, cũng không muốn cô phải đi đi về về quá vất vả.
Chung Ức nhận lấy thẻ phòng: “Tối nay anh ngủ cùng em ở khách sạn chứ?”
Chu Thời Diệc gật đầu: “Ừm.”
Từ khu này đến sân bay gần hơn.
“Anh đi đâu công tác vậy?”
“Châu Âu.” Chu Thời Diệc nói thêm, “Mấy nước liền.”
Chung Ức đoán anh tới các văn phòng đại diện ở nước ngoài của Khôn Thần, nên cũng không hỏi thêm.
Chu Thời Diệc nắm tay cô, cùng đi tới một nhà hàng ở tầng ba.
Thấy hai người tay trong tay bước vào, không ít đồng nghiệp lặng lẽ quan sát, thì thầm to nhỏ.
Hôm nay Diêm Đình Lâm mời cấp dưới ăn món Tây, ngồi ở một chiếc bàn dài cạnh tường, cách bàn của họ khá xa nên Chu Thời Diệc không nhìn thấy anh.
Anh nói với cấp dưới: “Muốn nhìn thì cứ nhìn, sau này nhìn mãi rồi sẽ mất dần cảm giác.”
Anh chính là ví dụ sống động nhất.
Hồi đại học, chỉ cần Chu Thời Diệc đến tìm Chung Ức, hai người lúc nào cũng nắm tay nhau.
Dù có người quen hay không, họ vẫn vậy.
Mấy hôm trước Chung Ức còn nói, hồi học đại học hiếm khi thấy anh, hai người không thân lắm.
Anh thầm nghĩ, hồi đó anh thường xuyên thấy hai người bọn họ đi với nhau trên đường, chỉ là họ không bao giờ để ý thấy anh thôi.
Đường Nặc Doãn thu lại ánh mắt từ bàn ăn đôi, quay sang nói với sếp: “Em cứ nghĩ Chu Tổng là người kín tiếng trong chuyện tình cảm.”
Diêm Đình Lâm: “Với Chung Ức thì cậu ấy chưa từng kín tiếng.”
Đường Nặc Doãn nói: “Có lẽ là do ấn tượng ban đầu của em về anh ấy.”
Cô biết Chu Thời Diệc sau khi chia tay vẫn còn yêu Chung Ức, nhưng cứ tưởng tình cảm đó chỉ là giấu trong lòng, khó có thể nói ra thành lời.
Tính cách lạnh lùng, ít nói của Chu Thời Diệc khiến cô rất khó hình dung dáng vẻ yêu say đắm của anh.
“Nhiều người theo đuổi Chung Ức như thế, Chu Tổng có ghen không nhỉ?”
“Không ghen. Uống dấm thôi.”
Đường Nặc Doãn bật cười: “Không dám tưởng tượng thật.”
Diêm Đình Lâm cầm dao cắt thịt, đúng lúc điện thoại reo lên, là trợ lý gọi.
Trợ lý hỏi anh khoảng mấy giờ thì quay lại.
“Có chuyện gì thế?”
“Chu Tổng mua đồ nội thất văn phòng cho anh, hàng đã giao đến rồi, mấy người thợ đang đợi ở đây. Nghe nói Chu Tổng trả gấp ba lần tiền làm ngoài giờ, họ định lắp đặt xong trong đêm nay luôn.”
“…”
Mọi người vội vã ăn xong bữa tối rồi lập tức quay về toà thuật toán.
Phòng làm việc của Diêm Đình Lâm lúc này đang rất nhộn nhịp, thợ đang lắp bàn làm việc và giá sách.
Đường Nặc Doãn nhìn nhãn hiệu nội thất, quay lại tìm Diêm Đình Lâm, chỉ thấy anh đang chống tay lên hông, gương mặt đầy bối rối.
“Lão đại, đây là đồ nội thất văn phòng đắt nhất thị trường đấy. Còn đắt hơn cả bộ của Mẫn Tổng nữa, nhất định đừng để anh ấy biết.”
“…”
Mười giờ rưỡi tối, đồ đạc đã được lắp xong.
Phòng làm việc thay mới toàn bộ nội thất, trông như lột xác hoàn toàn.
Tinh tế, sang trọng, đầy phong cách.
Thậm chí còn được trang bị riêng một hệ thống loa cao cấp để nghe nhạc jazz.
Một cấp dưới đi từ phòng thí nghiệm về, thấy văn phòng sếp thay đổi hoàn toàn, còn sờ thử chiếc tủ lạnh hai cánh to đùng, mà không chỉ có một cái.
“Lão đại, sau này anh khỏi lo chuyện hết cà phê lạnh rồi.”
Diêm Đình Lâm không biết nói gì nữa.
Một văn phòng cao cấp đến thế, khiến anh có cảm giác như mình đột nhiên trở thành CEO của Tập đoàn Kinh Hoà.
Chẳng trách Đường Nặc Doãn lúc nãy lại nói, nhất định không thể để Mẫn Tổng biết chuyện này.
Trước khi tan ca, Đường Nặc Doãn lại lên tầng đến văn phòng sếp một chuyến. Bạn trai cô vừa nhắn tin, gửi cho cô danh sách bài hát.
“Lão đại.” Đường Nặc Doãn gõ cửa.
“Vào đi.”
Cánh cửa vừa mở ra, Đường Nặc Doãn không kìm được phải thốt lên “Wow!”
Lần trước cô đến, mấy người thợ vẫn đang lắp đặt, giấy bọc đồ vứt đầy sàn, mọi thứ bừa bộn. Bộ nội thất cũ vẫn còn đó, nên cô chẳng có ấn tượng gì.
Giờ thì bố cục thay đổi hoàn toàn, cô suýt nữa tưởng mình vào nhầm văn phòng của Mẫn Tổng.
Diêm Đình Lâm: “Muộn thế này còn chưa về à? Đi đường nhớ lái xe cẩn thận.”
“Em không lái xe đâu, ở luôn khu ký túc phía sau.” Đường Nặc Doãn vẫn chưa hết sững sờ, tiện tay chỉ đại một hướng.
Mà lại không để ý mình chỉ về phía trước.
Sau khi gửi danh sách bài hát cho sếp, Đường Nặc Doãn cùng mấy đồng nghiệp tụ lại trước tủ lạnh, chiếc tủ lạnh đắt nhất thế giới không tay cầm này đi kèm cả tủ rượu, họ bàn bạc xem phần nào thuộc về ai dùng, dù sao thì với dung tích này, sếp cũng chẳng dùng hết được.
Diêm Đình Lâm ngồi xuống bàn làm việc, điều chỉnh lại trạng thái một chút. Chiếc ghế dường như được thiết kế riêng cho anh.
Vừa ngồi xuống đã chẳng muốn đứng dậy nữa.
Lười để ý nhóm cấp dưới đang tranh nhau phân chia tủ lạnh, anh nghe lần lượt từng đoạn đầu bài hát trong danh sách nhạc của bạn trai Đường Nặc Doãn, chọn ra năm bài, ghép thành một danh sách mới cho mình.
Vừa khéo cũng là dịp thử bộ thiết bị âm thanh mà Chu Thời Diệc tặng. Không ngờ một lần thử lại khiến nhóm người bên tủ lạnh đồng loạt ngoái đầu nhìn.
Chất âm giàu sắc thái lan tỏa khắp căn phòng.
Diêm Đình Lâm vốn chỉ mê chip, gần như không hiểu gì về cách tận hưởng cuộc sống, cũng không có thời gian để phân biệt chất lượng âm thanh. Với anh, nghe được là được.
Nào ngờ bộ loa này lại khiến nhạc jazz trở nên sống động hẳn, mang lại trải nghiệm thính giác đỉnh cao.
Mười giờ năm mươi, sau khi đuổi cấp dưới đi, anh vừa định đóng cửa để làm thêm giờ thì Chu Thời Diệc đến, tay cầm ba bông hướng dương.
“Chúc mừng cậu dọn vào chỗ mới.”
Quả thực đáng để chúc mừng, anh dự định từ tối nay đến khi dự án kết thúc sẽ đóng quân tại văn phòng, học theo Ninh Khuyết, ăn ở luôn trong phòng nghỉ bên trong, tiết kiệm cả thời gian về căn hộ.
“Chung Ức tặng tôi cả bó hoa to đùng, còn cậu chỉ có ba bông?”
“Cần gì nhiều, hoa sớm muộn cũng sẽ tàn thôi.”
“…”
Diêm Đình Lâm bật cười vì tức, chỉ vào đống nội thất trong phòng: “Nể mặt tụi nó đấy, tối nay nhường cậu một lần.”
Chu Thời Diệc đặt hoa xuống, không có ý định nán lại: “Ngày mai tôi đi công tác. Nếu trong quá trình thúc đẩy dự án có gì trục trặc, cậu cứ liên hệ với TĐỗ Tổng, chú ấy sẽ hỗ trợ.”
“Đi đâu?”
“Đi mời một người.”
Diêm Đình Lâm đang cắm hoa vào ly thủy tinh, nghe vậy thì tay khựng lại: “Đi mời Thiệu Tân An?”
“Ừ.”
“Tôi đoán Khôn Thần kiểu gì cũng đi mời, không ngờ cậu lại đích thân đi.”
“Người mà Chung Ức muốn hợp tác, tôi sẽ làm mọi cách để thực hiện giúp cô ấy.”
“Bao gồm cả việc mời tôi?”
“Bao gồm.”
“Cậu làm việc đi.” Chu Thời Diệc rời khỏi toà nhà chip, quay về khách sạn.
Chung Ức vẫn đang tăng ca trong văn phòng. Khi đi ngang tầng dưới của cô, anh không lên làm phiền.
Về đến phòng, khách sạn đã thay toàn bộ chăn ga anh mang từ nhà tới. Cả ga trải giường, vỏ chăn, gối cũng đều là đồ của họ.
Tắm xong, Chung Ức vẫn chưa về.
Anh dựa vào đầu giường, mở Weibo của Thiệu Tân An.
Bài đăng gần nhất là video thử xe cao cấp của Khôn Thần, sau đó không còn cập nhật gì nữa.
Cuối cùng điện thoại cũng rung lên, tin nhắn từ Quý Phồn Tinh được gửi tới.
[Thiệu Tân An hôm nay đã hạ cánh ở Barcelona, sẽ đi dọc về phía Nam, nhưng mỗi nơi ở lại bao lâu thì em không rõ. Nếu anh cần, em có thể hỏi kỹ hơn hoặc bảo anh ấy đợi anh một hai ngày, không ảnh hưởng đến hành trình đâu.]
Chu Thời Diệc trả lời: [Không cần hỏi thêm, cũng đừng bảo cậu ấy đợi.]
Lịch trình của người khác đã sắp xếp xong, anh không muốn làm gián đoạn. Nếu cần đợi, thì cũng là anh đợi.
Ngay sau đó, anh dặn Chiêm Lương đặt hai vé bay đến Barcelona, chuyến đi này chỉ có anh và vệ sĩ đi cùng.
Sau khi nhắn lại cho Quý Phồn Tinh, cửa phòng mở ra, Chung Ức trở về.
Cô đặt túi xuống sofa ngoài phòng khách, tiện tay lấy hai quả tỳ bà từ đĩa trái cây, vừa ăn vừa bước vào phòng ngủ. Đến cửa, nhìn thấy bộ đồ giường trên giường thì ngạc nhiên: “Anh mang cả đồ ở nhà tới à?”
“Ừ. Mùi hương em quen thuộc, dễ ngủ hơn.”
Toàn bộ đồ dùng ở nhà lúc giặt đều dùng loại nước xả có mùi tuyết tùng và linh sam, giống hệt hương thơm trên người anh.
Chu Thời Diệc thoát khỏi khung chat, giục cô: “Đi tắm rồi ngủ đi.”
“Em đi lấy đồ ngủ.”
“Anh lấy sẵn cho em rồi.” Chu Thời Diệc chỉ về phía mép giường.
Lúc này Chung Ức mới để ý, cạnh giường cô đã có váy ngủ hai dây, đồ lót cũng đã được chuẩn bị sẵn.
Không nói cảm ơn, cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh.
Hồi còn yêu nhau, những việc thế này đều là anh làm.
Tắm xong, sấy khô tóc, đã sang ngày mới từ lúc nào chẳng hay.
Chung Ức vẫn đang nghĩ đến cấu trúc mô hình, hoàn toàn không nhận ra thời gian đã trôi qua.
Cô chỉ ước một ngày có bốn mươi tám tiếng.
“Chung Ức?”
“Em đây.”
Cô giật mình tỉnh lại, cầm máy sấy tóc trên tay đã được bốn, năm phút rồi.
Cô đặt lại máy sấy, tắt đèn nhà tắm rồi ra ngoài.
Cô trèo lên giường từ phía bên Chu Thời Diệc, vén chăn lên, ngồi vào lòng anh.
Cô đã không nhớ lần gần nhất mình ngồi trong lòng anh như thế này là năm nào nữa.
Khoảnh khắc lưng cô tựa vào ngực anh, cảm giác mệt mỏi dâng lên tức thì.
Chu Thời Diệc tắt đèn, vòng tay ôm chặt cô trong lòng: “Về sau không được thức khuya nữa.”
Chung Ức gối đầu lên hõm cổ anh, nhẹ giọng giải thích: “Chẳng phải em ở gần đây à, mai không cần dậy sớm, nên mới làm thêm một tiếng thôi.”
Chu Thời Diệc lập tức quyết định, sau chuyến công tác này sẽ tiếp tục ở lại đây. Như vậy mỗi sáng cô có thể ngủ thêm ít nhất bốn mươi phút.
Chung Ức kéo tay anh: “Xem tóc em giờ quấn được mấy vòng rồi?”
Chu Thời Diệc vén một lọn tóc cô, dùng đầu ngón trỏ xoắn nhẹ từ ngọn lên đến chân tóc.
Anh xoắn lỏng tay, chừa lại nhiều đuôi tóc, chỉ xoắn được hai vòng rưỡi.
“Vẫn có thể cuốn được ba vòng.”
Chung Ức quay đầu lại, Chu Thời Diệc thả lọn tóc cô ra, cúi xuống hôn cô, ngay lập tức đáp lại nụ hôn thăm dò của cô.
Tối nay anh đặc biệt dịu dàng, kể cả nụ hôn sâu cũng thế.
Chung Ức tựa vào lòng anh, như những ngày xưa cũ, khẽ vuốt cổ họng anh đáp lại nụ hôn ấy.
Chu Thời Diệc dùng một tay chăm chút phía trước cho cô.
Vốn dĩ dáng cô đã đẹp, hướng vào trong.
Ngón tay thon dài, đầy lực của anh đủ để quan tâm đến cả hai bên.
Tiếng thở nhẹ ấm áp của Chung Ức bị anh nuốt trọn.
Trong nụ hôn sâu đầy rung động và kéo dài ấy, cô tìm lại được sự thân mật tự nhiên từng có giữa hai người.
Sắp phải xa nhau một tuần, Chu Thời Diệc bỗng thấy lưu luyến.
Anh cúi xuống hôn lên cằm cô: “Nếu nhớ anh, cứ gọi điện cho anh bất cứ lúc nào.”
Chung Ức đáp: “Anh gọi cho em đi.”
“Chắc chắn anh sẽ gọi. Ý anh là, khi em rảnh, cứ gọi cho anh.”
Chung Ức nói: “Em muốn ăn sô cô la.”
Nụ hôn của Chu Thời Diệc lại quay về môi cô: “Lần này không đi Bỉ. Nếu có thời gian thì anh sẽ ghé mua cho em.”
“Thế thì không cần đâu.”
Chung Ức ôm lấy cổ anh: “Em chỉ muốn gặp anh sớm hơn thôi.” Nói rồi, cô cũng hôn anh, “Làm xong việc thì về sớm nhé.”
“Được.”
Anh cúi xuống hôn cô, dịu dàng dỗ dành để cô đón nhận.
Phải chia làm hai lần, mới có thể hoàn toàn hoà vào.
Hai người ôm lấy nhau, mỗi khi anh không thể rảnh ra, Chung Ức liền vòng tay lên ôm chặt lấy anh, chủ động hôn lên môi anh.
Không biết đã qua bao lâu, sau này khi đôi chân không còn đủ sức bám lấy anh nữa, anh liền nắm lấy tay cô đặt trên vai mình.
Trong khoảng nghỉ ngắn ngủi vài giây, Chu Thời Diệc nghiêng mặt, khẽ hôn lên phần da mềm nơi đầu gối cô.
Môi anh chạm xuống, vừa ấm áp vừa rực cháy.
Càng sâu bên trong, lại càng nóng bỏng.
Chung Ức siết lấy cánh tay anh, muốn ôm anh thật chặt.
Mãi đến khi cả hai cùng chạm đến đỉnh điểm, Chu Thời Diệc mới ôm chặt lấy cô vào lòng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, người bên cạnh đã rời đi từ lâu.
Chung Ức nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới bảy giờ. Cô trở mình, ôm lấy chăn trong tay rồi ngủ tiếp.
Tối qua cả hai đều ngủ không yên giấc.
Trên bụng dưới của anh vẫn còn vết cào do cô để lại từ đêm hôm trước, có một vết khá sâu, đến giờ vẫn in hằn dấu đỏ. Khi ấy cô còn cúi đầu muốn hôn lên vết cào ấy, nhưng chưa kịp cúi xuống thì đã bị Chu Thời Diệc kéo vào lòng.
“Tối nay đừng hôn, em mà hôn thì anh còn ngủ được nữa không?”
Bảy giờ rưỡi, Chu Thời Diệc nhắn tin cho cô: [Anh sắp cất cánh, đến nơi anh sẽ gọi cho em.]
Sau hơn chục tiếng bay dài, anh đặt chân xuống Barcelona khi trời vừa sang hai giờ chiều theo giờ địa phương.
Chu Thời Diệc cùng vệ sĩ mỗi người lái một chiếc xe địa hình năng lượng mới của Khôn Thần, tiến thẳng về phía nam.
Điều bất tiện duy nhất ở đây là mạng lưới siêu sạc của Khôn Thần vẫn chưa phủ sóng hoàn toàn, nên việc sạc mất khá nhiều thời gian.
Trong lúc dừng lại nghỉ và sạc, anh soạn tin nhắn gửi cho Đỗ Tổng, nhưng mới viết được nửa chừng thì nhớ ra giờ này ở trong nước đang là nửa đêm, bèn đổi sang gửi email: [Muốn Khôn Thần thật sự mở rộng ra thị trường quốc tế, mạng lưới siêu sạc là then chốt.]
Không dừng nghỉ, tới chiều ngày hôm sau, Chu Thời Diệc đã đến được Ronda.
Anh nhắn tin cho Thiệu Tân An: [Tôi đang ở Ronda, không biết hiện giờ Giáo sư Thiệu đang ở đâu? – Chu Thời Diệc, Khôn Thần.]
Thiệu Tân An khá bất ngờ. Quý Phồn Tinh từng nói với anh, trong thời gian anh đi tự lái, phía lãnh đạo cấp cao của Khôn Thần có thể sẽ tìm anh để bàn chuyện hợp tác, đảm bảo không làm ảnh hưởng tới lịch trình của anh.
Anh cứ nghĩ người đến gặp sẽ là người phụ trách thị trường nước ngoài của Khôn Thần, vì họ đang ở gần hơn.
Không ngờ người đợi anh ở Ronda lại chính là Chu Thời Diệc, hơn nữa còn tới trước anh một ngày.
Sau khi xác nhận với Quý Phồn Tinh rằng số điện thoại kia đúng là của Chu Thời Diệc, anh liền thêm WeChat.
[Chu Tổng nhanh thật, tôi vẫn còn đang trên đường đến Ronda, ngày mai mới tới.]
Chu Thời Diệc đáp: [Không vội.]
Trưa hôm sau, Thiệu Tân An đến Ronda.
Hai người hẹn gặp tại một quán cà phê.
Trùng hợp là, chiếc xe địa hình năng lượng mới của Khôn Thần mà Thiệu Tân An điều khiển, không chỉ cùng mẫu mà còn cùng màu với chiếc xe của Chu Thời Diệc.
Chu Thời Diệc ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo thun đen và quần thể thao đen bước xuống từ xe.
Không cần giới thiệu nhiều, chỉ là một cái bắt tay xã giao và đôi câu chào hỏi.
Thiệu Tân An mỉm cười nói: “Nếu không phải vì sạc xe, tôi đã tới từ sớm rồi.”
Chu Thời Diệc nghe vậy chỉ khẽ cười: “Hy vọng lần sau anh tới đây, mạng lưới siêu sạc của Khôn Thần đã phủ kín.”
Thiệu Tân An gọi một ly cà phê đá. Anh vốn không thích khách sáo, lại càng không ưa vòng vo:“Chu tổng, chuyến đi lần này của anh là công tác, hay là đặc biệt đến gặp tôi để bàn chuyện hợp tác?”
Chu Thời Diệc nhấp một ngụm latte, đáp: “Là đặc biệt tới để bàn chuyện hợp tác với anh. Lịch trình của anh không tiện, mà tôi thì đang rảnh.”
Thiệu Tân An nói thẳng: “Bay xa như vậy, còn đến trước một ngày, chờ tôi ở giữa đường. Thật lòng mà nói, tôi thấy mình được xem trọng mà kinh ngạc.”
Chu Thời Diệc đáp: “Trước đây anh từng thử nghiệm xe cao cấp của Khôn Thần rất kỹ lưỡng, xứng đáng để tôi bay chuyến này vì anh.”