Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát

Chương 17



8,

 

Vào giữa trưa ngày thứ bảy của tận thế, tôi thấy trên mạng có tin tức thành phố của họ bị mất điện. Còn có cư dân mạng nói thành phố của họ bị mất nước, mạng xã hội lập tức bùng nổ. 

 

Ban đầu, trang web chính thức còn an ủi mọi người là mình đang khắc phục. Nhưng khi dư luận ngày càng lớn, trang web chính thức đăng thông báo cuối cùng về việc chờ cứu trợ rồi hoàn toàn không để ý đến tiếng kêu gọi của cư dân mạng nữa.

 

Ngay lúc đó, tôi đã thấy một bài đăng. Người đăng bài nói đã thấy quân đội cứu trợ, hình ảnh đính kèm là máy bay không người lái màu rằn ri của tôi. 

 

Địa điểm chụp hình tôi rất quen thuộc, chính là quảng trường nhỏ dưới núi. Bức ảnh rất rõ ràng, máy bay không người lái đã thu hút zombie đi ra ngoài. 

 

Không biết là người đăng bài khoe khoang hay tự an ủi, sau đó lại đăng một bài nữa, hình ảnh đính kèm là mọi người lái xe ra ngoài cứu trợ vào sáng nay.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

 

Anh ta nói quân đội cứu trợ đã đến, họ sẽ đi đón những người bị mắc kẹt về nhà, tọa độ là khu du lịch Đại Thanh Sơn. Có hình ảnh có chữ, điều quan trọng là người đăng bài còn nói khu vực này có nước có điện. Với số lượng bình luận ngày càng nhiều, không biết vì lý do gì, người này còn tải lên hai bức ảnh máy tính của mình và ảnh nước máy. 

 

Có lẽ do chưa bao giờ được nhiều người chú ý đến vậy, người này càng nói càng lố bịch, chỉ thiếu điều nói quân đội đã thiết lập căn cứ an toàn ở đây.

 

“Đừng tin anh ta, anh ta đang nói nhảm. Bây giờ tôi đang ở khu du lịch Đại Thanh Sơn, tôi bị mắc kẹt trong khách sạn. Quanh đây toàn là zombie, hiện tại vẫn chưa thấy cứu trợ, mọi người tuyệt đối đừng đến đây để tự sát.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi ẩn danh điên cuồng copy paste dưới bài đăng của anh ta. Cảm ơn trời đất, vì khu vực của chúng tôi đều thuộc dãy núi Đại Thanh Sơn, nên tọa độ đều mặc định là Đại Thanh Sơn, chỉ có người địa phương mới phân biệt được khu vực núi phía trước và phía sau.

 

Khi phát ngôn của tôi xuất hiện tràn lan, có lẽ tên ngốc đó đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc nên bắt đầu xóa bài để giả chết. 

 

Tôi không biết có bao nhiêu người tin lời tôi, và có bao nhiêu người tin vào mô tả của bài đăng này. Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t người này, tôi thật sự rất hối hận vì đã dẫn dụ zombie để cứu anh ta một mạng, lẽ ra nên để anh ta c.h.ế.t ngay từ đầu.

 

Phải biết khi con người ở trong tình huống khó khăn, bất kỳ một chút hy vọng nào cũng sẽ được phóng đại vô hạn. 

 

Nếu virus zombie nhanh chóng qua đi thì không sao, nhưng nếu kéo dài, với sự tuyệt vọng ngày càng tăng của con người, những người đã thấy bài đăng này sẽ cố gắng hết sức để hướng về hy vọng này, dù chỉ là một tia hy vọng cũng không muốn bỏ lỡ. 

 

Kiếp trước tôi đã thấy những người điên cuồng có thể làm bất cứ điều gì để sống sót, đến lúc đó, căn nhà an toàn này còn có thể ẩn náu được bao lâu nữa?

 

Chớp mắt đã đến ngày thứ mười của ngày tận thế, cuối cùng sáng nay tuyết cũng ngừng lại rơi ba ngày liên tục, mặt trời cũng xuất hiện. Nếu không có mặt trời thì hệ thống giám sát tôi đặt bên ngoài sẽ hết pin mất. 

 

Trận tuyết này kéo dài ba ngày, đã nhiều năm rồi tôi không thấy tuyết lớn như vậy. Những người ra ngoài ba ngày trước vẫn chưa trở về, không biết họ bị mắc kẹt trong tuyết hay gặp phải tai nạn gì.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com