Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát

Chương 26



Đi xa rồi, tôi lại điều khiển drone dẫn dụ zombie đến. Khi thấy zombie bao vây chiếc xe, tôi mới điều khiển drone rời đi. Muốn sống không sai, nhưng tàn sát vô số người vô tội để sống thì không thể tha thứ. 

 

Mặc dù tôi cũng không phải là người tốt, nhưng cũng không thể chấp nhận cách làm của chúng: 

 

“Nếu các người khiến người khác c.h.ế.t dưới tay zombie, thì hãy để các người cũng cảm nhận được sự cắn xé của zombie đi. Đó chính là báo ứng, các người cũng không xứng được toàn thây.”

 

Quay trở lại làng, bố mẹ không hỏi tôi đã làm như thế nào, chỉ nói một câu là chỉ cần để người trong làng được yên nghỉ là tốt rồi. 

 

Tổng cộng 37 t.h.i t.h.ể lớn nhỏ, xếp lần lượt trên quảng trường nhỏ. Bố tôi tìm được một chiếc máy xúc nhỏ từ nhà dưới núi, rồi quay về nhà an toàn lấy một thùng dầu diesel, cứ đổ dầu hai lần như vậy mới đào xong cái hố sâu.

 

“Mọi người cũng đừng trách tôi đào hố thô sơ, cứ như vậy thôi, còn có thể làm bạn. Mối thù các người ở dương gian đã báo xong, phần còn lại thì tùy các người, dưới đó gặp mấy con súc sinh thì đừng nương tay. Có oán thì báo oán, có thù thì báo thù.” 

 

Cùng với lời lảm nhảm của bố, đất dần dần được lấp đầy cái hố, nén chặt lại. Mẹ tôi tìm thêm một tảng đá lớn đặt bên cạnh, chứng minh rằng nơi đây từng chôn 37 sinh mạng. Chờ sau này khi virus kết thúc, nếu có người nhà tìm đến cũng biết mà hóa vàng và thắp hương cho họ.

 

Chôn cất xong người trong làng, chúng tôi nhìn xuống núi trống rỗng. Giờ đây đã thật sự trở thành ngôi làng cô độc, cả vùng núi phía sau chỉ còn lại gia đình chúng tôi.

 

“Bố mẹ, chúng ta hãy phong tỏa con đường lại đi. Chúng ta không cần chặn hoàn toàn, chỉ cần lập một số chướng ngại vật, người có thể qua lại, zombie thì không qua được. Xe hơi nhỏ cũng không qua được, nếu thật sự có kẻ lòng dạ bất chính đến cũng dễ đối phó.” 

 

“Được, cứ làm theo lời con.” 

 

Sau sự việc này, cả gia đình chúng tôi đều có nhận thức mới về lòng người. Trong tận thế không có đạo đức, giờ đây mới thực sự hiểu rõ câu nói ‘Điều đáng sợ hơn cả ma quỷ chính là lòng người’.

 

Những tháng sau đó, ban ngày chúng tôi xây dựng chướng ngại vật,  ban đêm thì trở về nhà an toàn nghỉ ngơi. Chúng tôi cũng bắt đầu trồng trọt đất dưới núi, mỗi ngày đều sống bận rộn và đầy đủ. Cứ như vậy một mùa hè trôi qua, thời gian dần dần đến giữa thu, đã đến mùa thu hoạch hạt óc chó đầy núi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Những ngày trời nóng, chúng tôi phơi rất nhiều hồng khô và táo gai khô, đất dưới núi cũng thu hoạch được không ít ngô và khoai lang. Chúng tôi tính toán lại, sau một năm tiêu thụ, tài nguyên của chúng tôi không những không ít đi, mà còn tăng lên nhiều. Chúng tôi cũng dần dần trở nên rám nắng khỏe mạnh qua mỗi ngày lao động. 

 

Bây giờ khỏi cần phải nói, tôi chạy từ dưới núi lên giữa nhà an toàn chỉ cần một hơi mà không dừng lại, thể lực đã nâng cao không chỉ một bậc. Khi chúng tôi đang sống cuộc sống “hai điểm, một đường”* thì cuối cùng làng cũng xuất hiện người lạ mới.

 

(*) Một phép ẩn dụ về việc thường xuyên đi lại giữa hai nơi.

 

Hôm nay vốn là một ngày bình thường hơn cả những ngày bình thường. Trời đang mưa lác đác, một trận mưa thu một trận lạnh. Những ngày mưa, chúng tôi thường ở nhà không ra ngoài, xem phim, ăn hạt óc chó mới thu hoạch năm nay, thật là dễ chịu. 

 

Có lẽ vì những ngày bình yên này đã kéo dài quá lâu, chúng tôi dần dần mất đi sự cảnh giác ban đầu. Vì vậy khi tôi phát hiện có người qua camera giám sát thì người đó đã gần đến nhà an toàn.

 

“Bố mẹ, có người đến.” 

 

Tôi thật sự đã quá chủ quan, lại mắc phải sai lầm nghiêm trọng như vậy. Hôm nay trời mưa, không thể bật lưới điện, nếu không chẳng may truyền điện sẽ trở thành tự sát. 

 

May mà chỉ có một người và còn đi bộ lên núi. Nếu thật sự xảy ra xung đột, khả năng thắng lợi của chúng tôi vẫn rất lớn. 

 

Khi tôi đang tính toán sức mạnh của hai bên thì người đó đã đến trước cửa nhà an toàn. 

 

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

“Bố con bé, ông xem bộ đồ anh ta anh ta mặc có phải...” 

 

Nghe thấy giọng mẹ tôi đột nhiên nghẹn ngào, tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong camera giám sát.

 

“Đúng vậy, là quân phục.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com