Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát

Chương 5



Khi lên núi, tôi mới hiểu tại sao các cụ lại từ chối dứt khoát như vậy, thật sự ngoài quá sức tưởng tượng của tôi. Màu sắc của bức tường bên ngoài như đã trải qua hàng chục năm bị mưa gió tàn phá, những cây hồng ở cửa ra vào cũng đã bị chặt đi vài cây, rải rác khắp nơi. Cái hàng rào sắt trên tường cao mà ban đầu tôi định sơn màu gỗ giờ đã chuyển sang màu gỉ sắt, còn treo vài xác chim không biết loài gì, giống như một ngôi nhà ma bị bỏ hoang.

 

Thấy tôi đến, bố tôi nhanh chóng mở cửa cho tôi vào. Bên trong thì bình thường hơn nhiều, trên tường còn kéo điện lưới, tất cả hàng rào sắt đều có điện. Thật sự đến lúc khẩn cấp, đây chính là một bức tường điện, không ai có thể vào. Bên trong thì không cần phải nói, mọi thứ đều được gia cố.

 

“Bố, để dầu diesel ở đâu?” 

 

“Đi theo bố.” Tôi thấy ông mở cửa phòng chứa đồ, vào trong lại mở một cánh cửa khác. 

 

“Ôi vãi, bố, bố khoét núi đấy à?” 

 

Bên trong lại là một cái hang, tôi không biết nhà mình còn có một hang động đấy. 

 

“Đây là nơi hồi xưa ông nội của con đã ở. Thời kỳ kháng chiến, những cái hang này đều dùng để giấu hàng hóa, sau này giải phóng thì trở thành nơi ở. Rồi dần dần mọi người đều đi vào thành phố, những cái hang này từ từ bị lấp lại. Lúc xây nhà, bố đã nghĩ đến việc sau này có thể làm kho rau gì đó, không ngờ giờ lại dùng đến rồi.”

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

 

Nhìn cái hang rộng hơn 100 mét vuông này, tôi cảm thấy nếu còn không sống nổi trong điều kiện như vậy thì thật có lỗi với trời đất. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Con để dầu diesel và máy phát điện ở đây, máy phát điện ồn, vài ngày nữa bố và mẹ con sẽ bọc cách âm bên ngoài, để không bị người khác nghe thấy tiếng.” 

 

Bố tôi châm một điếu thuốc, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát. 

 

Tiếp theo, chúng tôi đi xem nơi mình sẽ sống trong tương lai. Mặt đất có ba tầng, mỗi tầng khoảng 150 mét vuông, bên dưới còn có một cái hầm, cũng không biết làm kiểu gì.

 

Cái hầm này đi thẳng từ bếp xuống rất thuận tiện, phòng chứa đồ có một cánh cửa nhỏ thông thẳng vào trong nhà, ra vào giữa mấy phòng này rất tiện lợi. Quan trọng nhất là bố tôi còn mở rộng nhà vệ sinh, bên này chúng tôi thường dùng nhà vệ sinh tự hoại, có thể dưới núi đã cải tạo rồi, nhưng trên núi thì chúng tôi thật sự có lòng mà không có sức. Ban đầu tôi định tích trữ một ít cát vệ sinh mèo, không ngờ bố tôi lại giỏi như vậy.

 

“Ngày mai sẽ có người đến lắp đặt tấm pin năng lượng mặt trời. Bố đã làm khung trên mái nhà, còn làm cả bên ngoài tường nữa, nếu sau này có mất điện thật cũng không sợ. Bố đã mua 10 bộ ắc quy, chờ lắp xong bố sẽ đi mua thêm dầu diesel, ai biết khi nào cái thời kỳ tận thế này mới qua đi.” 

 

Bố tôi tính toán mọi thứ: “Ngày mai đi thuê một chiếc xe lớn, chở hàng hóa và vật liệu xây dựng trộn lẫn lại, đừng để người khác phát hiện, không được thiếu cảnh giác với người khác.” 

 

Có vẻ như cái c.h.ế.t của tôi đã khiến bố tôi hoàn toàn cảnh giác với tình người.

 

“Con hiểu rồi, bố, bố yên tâm. Đúng lúc con ngày mai về nhà lấy thịt xông khói, bố và mẹ giám sát lắp tấm pin năng lượng mặt trời. Khi có điện, chúng ta sẽ thuê một chiếc xe lớn để chở tủ đông và nước về trước. Còn cả cách âm, đến lúc đó bố và mẹ từ từ sắp xếp, con sẽ đi vận chuyển hàng hóa.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com