Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát

Chương 9



Chu Miêu hiểu tôi muốn giúp cô ấy thoát khỏi tình huống khó xử, vừa rời khỏi chợ đã muốn xuống xe. 

 

“Tôi thật sự có đồ muốn đưa cho cô, về nhà tôi trước đã, đúng lúc có một món đồ tốt muốn tặng cô.” 

 

Tôi đưa Chu Miêu về căn hộ cho thuê của mình, tặng cô ấy vài cân thịt xông khói và một thanh đao Đường. Đây là cây d.a.o mà bố tôi đã hàn gia cố, lưỡi d.a.o cũng được mài sắc, hy vọng có thể giúp được cô ấy trong ngày tận thế.

 

“Giai Giai, sao cô lại tặng tôi đao vậy, tuy rất ngầu nhưng nếu bị phát hiện thì sẽ bị vào tù đấy.” Thứ lỗi cho một cô gái ngoan ngoãn chưa thấy vũ khí bao giờ, điều này thật sự làm cô ấy sợ hãi. 

 

“Chu Chu, nghe tôi nói này. Trước đây tôi thấy một bài đăng nói sắp đến ngày tận thế, sau đó bạn bè ở nước ngoài cũng nói có virus lạ, bảo tôi chuẩn bị sớm. Nên tôi tặng cho cô thanh đao này, coi như mua sự an tâm. Cô cũng nên tích trữ thêm đồ, cho dù đây là tin đồn thì mua đồ cũng coi như là ăn Tết vậy.”

 

Có lẽ tôi nói quá nghiêm túc, vẻ mặt Chu Miêu cũng dần trở nên nghiêm trọng. 

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

 

“Tôi hiểu rồi, Giai Giai, tôi sẽ về tích trữ hàng hóa, không ra ngoài cho đến khi đi làm. Đúng lúc nghỉ Tết, cứ để mọi thứ tự nhiên.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Đúng, nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi. Không nói nữa, cô nhanh về tích trữ hàng hóa đi, ngày mai tôi cũng phải về quê, hẹn gặp lại năm sau.” Tôi bị Chu Miêu chọc cười, thật sự hy vọng sau này còn có thể gặp lại.

 

Tôi đi gửi vài bưu kiện cho người thân, trời cũng dần tối. Về đến căn hộ cho thuê, tôi bắt đầu viết tiểu thuyết, đăng bài, bài nào cũng về ngày tận thế. Tất nhiên không có ai tin tôi, sau đó tôi đổi thành tích trữ hàng hóa vì dịch bệnh, không ngoài dự đoán bị khóa bài, lý do thì là phát ngôn không sai lệch, gây lo âu.

 

Sau đó, trên tin tức phát sóng đêm giao thừa sẽ có trận mưa sao băng chưa từng có, khuyến nghị cư dân ở nhà phòng chống dịch, chú ý an toàn. Tin tức sẽ phát sóng mưa sao băng, hy vọng cư dân không tụ tập, an toàn là trên hết. Có vẻ như nhà nước đã có cảm giác phòng ngừa, nhưng sợ những muốn chết, càng không cho ra ngoài họ càng ra ngoài, vì vậy tôi lại đăng vài bài về mưa sao băng mang virusTất nhiên tôi vẫn bị chế nhạo như trò đùa, thôi, thích thế nào thì thế ấy đi.

 

Còn 6 ngày nữa là đến ngày tận thế.

 

Hôm naym gói hàng cuối cùng của tôi đã đến. Tôi mang theo nước và tất cả các bưu phẩm đã mua, rời khỏi thành phố L, trở về nơi trú ẩn an toàn của mình. Tất cả các mũi tên đều cần hàn lại và mài sắc, vì vậy máy hàn của bố tôi lại bắt đầu hoạt động.

 

Khi đã sắp xếp xong tất cả vật tư, tầng một của chúng tôi chỉ còn lại lối đi. Những chỗ khác đều bị chất đầy, tầng ba và phòng chứa đồ cũng chật cứng. Mẹ tôi đã sớm nhắc nhở trong nhóm gia đình việc tích trữ vật tư vì dịch bệnh bùng phát trở lại, bà cũng nói sẽ qua tìm tôi cùng ăn Tết vì không yên tâm về tôi. Hơn nữa, những thứ tôi gửi cho họ đều ghi địa chỉ nhà thuê của tôi, họ cũng khuyên chúng tôi tích trữ thật nhiều để ăn Tết vui vẻ.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com