Nhưng tôi vẫn đánh giá quá thấp mức độ bỉ ổi của Giang Sơn.
Gã ta xịt sơn đỏ chói lên cánh cổng nhà tôi, từng dòng chữ đập thẳng vào mắt, trông vô cùng chói mắt.
Mỗi ngày đi học, Trần Trần đều co rúm người lại khi đi ngang qua.
Tính toán lại, chỉ còn năm ngày nữa Quyên Tử sẽ lấy được giấy ly hôn, tôi lập tức liên hệ với bên môi giới trước đó, đăng bán cả nhà của tôi và Quyên Tử.
Bốn mẹ con bà cháu chúng tôi không cần phải đấu tay đôi với bọn họ, cứ cầm tiền, chuyển đến một thành phố mà họ không thể tìm thấy, cuộc sống sẽ thoải mái hơn.
Vì tôi rao bán giá rẻ hơn thị trường, nên các căn nhà nhanh chóng được bán hết.
Chính lần quyết tâm cắt đứt quá khứ này, chúng tôi đã kịp bán ba căn nhà trước khi giá bất động sản giảm, cũng coi như họa trung hữu phúc.
Sau khi Quyên Tử nhận được giấy ly hôn, tôi lái chiếc ô tô mới mua, chở ba mẹ con nó đến thành phố nơi Thục Bình đang sống.
Số tiền Thục Bình từng đưa cho Quyên Tử để xoay sở khẩn cấp, tôi đã gửi lại hai vạn tệ vào tài khoản, coi như hoàn trả.
Đến ngày tiểu Nhị tròn 100 ngày tuổi, chúng tôi quay lại thành phố cũ, giữ đúng lời hứa, mời thân thích đến chúc mừng.
Cũng chính lúc này, chúng tôi mới biết được tin tức về Trình Tử và Xuân Cầm.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Vì Trình Tử không có nhà, công việc bấp bênh, lại mất đi sự giúp đỡ và chu cấp từ tôi, Xuân Cầm tức giận đến mức bỏ lại Đại Hựu, một mình bỏ đi.
Trình Tử suy sụp, sa đọa, say rượu gây rối, đánh nhau, không may bị đ.â.m trúng bụng, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Do Xuân Cầm chưa làm thủ tục ly hôn, lại sợ tôi giành mất tiền bồi thường, nên cô ta giấu nhẹm mọi chuyện, độc chiếm toàn bộ số tiền bồi thường.
Một người họ hàng bất bình nói:
“Xuân Cầm độc ác như thế, sao vẫn có thể lấy được số tiền lớn để sống sung sướng chứ?”
Một người khác lộ ra vẻ mặt bí hiểm:
“Mọi người biết gì chứ? Tôi nghe nói, Xuân Cầm tin nhầm một người bạn trên mạng, rồi dẫn theo Đại Hựu ra nước ngoài đầu tư làm ăn.
“Dạo gần đây, cô ta còn nhắn tin tuyển dụng lương cao cho nhiều người.
“Tôi đoán, cả hai mẹ con họ đều đã mất mạng rồi.”
Quyên Tử nắm chặt lấy tay tôi, tôi thở dài một hơi, lắc đầu với con bé.
Buồn thì chắc chắn là có buồn, dù gì cũng là người nhà mà tôi đã nuông chiều bao nhiêu năm.
Nhưng, tất cả những chuyện này đều là do bọn họ tự chuốc lấy.
Bữa tiệc đang diễn ra vui vẻ thì đột nhiên, trước cửa khách sạn vang lên tiếng ồn ào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhân viên bảo vệ nhanh chóng làm tròn trách nhiệm:
“Xin lỗi, ở đây đang tổ chức tiệc. Nếu các người muốn xin ăn, hãy đi ra cửa sau. Ở đó có nhân viên sẽ phát cơm hộp.”
Một giọng nói the thé gào lên từ bên ngoài:
“Nói cái mẹ gì thế? Bà đây có cháu gái tổ chức tiệc 100 ngày bên trong, mà lại bị coi là kẻ ăn xin sao?
“Con trai, nói gì đi chứ! Sao lại quay lưng bỏ đi? Chúng ta phải tìm con tiện nhân kia tính sổ, nhà họ Giang chúng ta rốt cuộc đã làm sai cái gì chứ?”
Thục Bình bế tiểu Nhị vào lòng, còn tôi và Quyên Tử thì đi theo tiếng ồn ra ngoài.
Vừa nhìn thấy bà thông gia cũ, mọi cảm giác chua xót trong lòng tôi lập tức tan biến sạch sẽ.
Khi kẻ thù xuất hiện trước mặt trong bộ dạng nghèo túng, khốn đốn, thật sự khiến lòng người thấy vô cùng sảng khoái.
Vừa thấy tôi, bà ta lao đến định giật tóc tôi:
“Mụ già thối tha này! Tất cả đều là tại bà! Khiến tôi phải gánh một khoản nợ khổng lồ!”
Chuyện này là sao đây?
Giang Sơn run rẩy cả người, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nếu không phải bà đến siêu thị tố cáo, làm sao người ta có thể bắt mẹ tôi hoàn trả lại toàn bộ số tiền đã nhận trong những năm qua?
“Nếu không phải mấy người làm ầm ĩ đến mức khó coi như thế, tôi đã không mất mặt đến mức không thể tiếp tục làm việc trong ngành này!
“Mọi chuyện là do các người gây ra!”
Đáng tiếc, bảo vệ đã kịp thời chặn bọn họ lại, không cho tiến lên.
Tôi nhếch môi cười:
“Cảm ơn các người đã báo tin vui cho chúng tôi. Đây đúng là món quà chúc mừng 100 ngày tuổi của tiểu Nhị tuyệt vời nhất!”
Bên trong, mọi người nâng ly chúc mừng.
Bên ngoài, mẹ con nhà họ Giang lâm vào cảnh khốn cùng.
Tôi ghé sát tai Quyên Tử, nhẹ giọng hỏi:
“Hả giận chưa?”
Quyên Tử lần đầu tiên nở nụ cười thực sự:
“Sảng khoái từ trong ra ngoài! Đi thôi mẹ, vào ăn cơm nào.”