Trương Quốc Dương rất khó để tiếp nhận tin tức này. Con trai ông ưu tú từ nhỏ đến lớn, lại còn rất trẻ. Sao có thể biến thành như vậy?
Nhìn bộ dáng bi thống của ông, cảnh sát cũng không nói gì thêm, chỉ bảo sẽ điều tra thêm một bước.
Vì không muốn Lâm Kiều Kiều vừa sinh con đã phải chịu đả kích, Trương Quốc Dương không nói cho cô biết chuyện này, chỉ nói Trương Đào có chuyện, ông muốn xử lý một chút.
Kim Ngọc Phượng muốn cô ta đi theo Trương Đào, sau đó hạ dược hắn. Cô ta bị bắt vì tội cố ý đả thương người. Mà khi nhận được tin báo, người kích động nhất là Hạ Hoan Tâm, cô ta vừa khóc vừa cười, giống hệt người điên.
Trong lúc Lâm Kiều Kiều ở cữ, Trương Quốc Dương đã giải quyết mọi chuyện ổn thỏa. Lâm Kiều Kiều từ miệng của trợ lý Trương Đào mà biết được tin tức, hiện công ty đang loạn thành một đoàn, chỉ có thể đến tìm cô.
Lý tổng đã phong tỏa tin tức của Kim Ngọc Phượng, nên không truyền ra bên ngoài. Lâm Kiều Kiều xin anh trai giúp đỡ việc trong công ty, còn về việc của Trương Đào thì đừng nói cho ba mẹ biết, vì sợ bọn họ lo lắng, chờ khi cô qua kỳ ở cữ sẽ tự mình nói.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Trương Đào bây giờ không khác gì người đã chết, nỗi đau này chỉ có thời gian mới có thể làm phai mờ. Thật may còn có Lâm Kiều Kiều và con ở cạnh Trương Quốc Dương, bằng không chỉ sợ ông không chịu được đả kích.
Sau khi ở cữ, Lâm Kiều Kiều dọn về Hoa Hồng viên, chỉ thuê người giúp việc quét tước và giặt quần áo. Phòng cũng bị cô sửa đổi một ít. Vì muốn chăm sóc con, cô cũng dọn một phòng ở lầu một, chủ yếu là để tránh tị hiềm. Lúc không có người ngoài, hai người họ sẽ ngủ chung, Trương Quốc Dương thường đảm nhận việc chăm sóc con vào buổi tối. Sữa của Lâm Kiều Kiều vừa đủ, cô tự mình cho con bú, nhưng đứa bé còn nhỏ, uống sữa không hết. Vì thế tiện nghi cho người nào đó, mỗi lần con trai uống xong thì sẽ có một cái đầu to nằm trước ngực cô.